Chương 146
Mạt Trà Khúc Kỳ
20/12/2017
Lục Linh Lung theo Mạnh thị trở về phòng, không thể chờ đợi liền lấy lễ ra mắt mà Giang Diệu vừa mới cho nàng ta.
Là một đôi vòng tay bằng vàng ròng. Chạm khắc hoa văn sóng nước, khảm viên hồng ngọc to, thủ công rất tinh xảo. Tuy Lục Linh Lung xem thường vị Tam thẩm thẩm nhỏ hơn mình một tuổi, nhưng với đôi vòng này lại cực kì yêu thích —— nàng ta xưa nay rất thích người ra tay hào phóng.
Mạnh thị nhìn một chút,thấy bộ dáng khuê nữ không có tiền đồ,cũng thở dài một hơi,không tiếp tục nóinữa.
Nhớ tới vừa rồi Giang Diệu cho Lục Bồng Bồng đôi trâm bằng vàng ròng khảm ruby hoa hồ điệp cũng có chút muốn. Đứa nhà quê Lục Bồng Bồng sao có thể đeo được đôi trâm kia? Nhưng nãy Giang Diệu lấy ra hai món đồ, mỗi người chỉ có thể chọn một cái. Lục Linh Lung do dự một phen, tất nhiên chọn đôi vòng tay yêu thích. Nhưng Lục Linh Lung cũng có chủ ý, nhớ tới cây trâm của Lục Bồng Bồng, tất nhiên sẽ nghĩ cách để lấy được nó. Trong lòng lại nghĩ: Ngày mai bất kể Lục Bồng Bồng có muốn hay không, Lục Bồng Bồng dám không đưa nàng sao?
Mẹ con hai người nói chuyện, lại nghe nha hoàn bẩm báo, nói là Lục Hành Chu trở về. Mạnh thị nhìn nhi tử mặc trên người bộ thanh sam trường bào bước vào,hơi kinh ngạc, hỏi: "Hôm nay không phải đihọc sao? Sao lại trở về?"
Lục Hành Chu học ở Bạch Hạc thư viện trong Vọng thành. Bạch Hạc thư viện đại đa số là cậu ấm công huân thế gia học, ở trong thư viện quen biết nhiều một chút, đối với tiền đồ ngày sau cũng rất có lợi. Cũng may Lục Hành Chu không chịu thua kém, dựa vào tài học của mình tiến vào Bạch Hạc thư viện.
Lục Hành Chu cười ôn hòa, nói: "Mẫu thân, hôm nay Sầm phu tử xin nghỉ, nên khóa học buổi chiều cũng được nghỉ."
Lục Hành Chu hiền lành lịch sự,ở trong mắt phu tử học viện cũng là học sinh tốt, mà ngày thường cũng là người thân thiện, quan hệ đối xử cũng không sai. Mạnh thị nhìn con trai con gái trước mặt:khuê nữ xem như là đã nuôi dưỡng sai lệch, nhưng mỗi lần nhìn nhi tử ưu tú, Mạnh thị tự nhiên sinh ra một loại cảm giác tự hào. Nhi tử hiếu thuận, mỗi ngày trước khi đi học,đều tới sân viện của bà thỉnh an. Giờ Mạnh thị lại nghĩ hôm nay là tiệc tân hôn của Lục Lưu, cũng âm thầm suy nghĩ tới việc hôn nhân của nhi tử...
Nàng biết là rất đẹp mà. Lông mày Lục Linh Lung từ đầu đến đuôi đều muốn nhếch lên rồi, lẩm bẩm nói: "Muội lúc trước cũng không thích Giang Diệu này, hôm nay thấy nàng ta còn thật khách khí, ra tay hào phóng như vậy, không hổ là nữ nhi của Trấn Quốc Công phủ. Giờ nàng ta là Tam thẩm thẩm đãđưa muội và Lục Bồng Bồng đồ trang sức đẹp như thế, nếu là tẩu tẩu của muội, lễ vật chẳng phải càng hào phóng hơn sao..." Lục Linh Lung vẫn nhớ việc của ca ca cùng Giang Diệu khi còn bé, nếu hồi đó còn qua lại, thì vị Tam thẩm thẩm này phải là tẩu tẩu của nàng mới đúng.
Lục Linh Lung thuận miệng nói, lại bị Mạnh thị giơ tay đánh một cái. Sức không nặng, nhưng Lục Linh Lung yếu ớt, nhất thời mắt nước mắt lưng tròng sẵng giọng: "Mẫu thân..."
Khuê nữ càng nuôi càng ngu xuẩn, Mạnh thị cảm thấy tâm trạng quá mệt mỏi, hôm nay Lục Lưu đối với Giang Diệu như thế nào, bà đều nhìn ở trong mắt, đặt ở trong tim mà sủng ái.Nếu để Lục Lưu nghe được, chính bà cũng không bảo vệ được khuê nữ ngu dốt này. Ngược lại khuê nữ đã mười lăm tuổi,trong lòng Mạnh thị quyết định, nên sớm gả nàng ra ngoài, đỡ phải nói bậy, còn liên lụy đến con trai của bà.
Lục Hành Chu lại lẳng lặng đứng đó, không lên tiếng. Chỉ nghĩ đến việc lần trước Tạ Nhân nói với y có quan hệ tới Giang Diệu, khuôn mặt vốn ôn hòa cũng thoáng trầm xuống.
Là một đôi vòng tay bằng vàng ròng. Chạm khắc hoa văn sóng nước, khảm viên hồng ngọc to, thủ công rất tinh xảo. Tuy Lục Linh Lung xem thường vị Tam thẩm thẩm nhỏ hơn mình một tuổi, nhưng với đôi vòng này lại cực kì yêu thích —— nàng ta xưa nay rất thích người ra tay hào phóng.
Mạnh thị nhìn một chút,thấy bộ dáng khuê nữ không có tiền đồ,cũng thở dài một hơi,không tiếp tục nóinữa.
Nhớ tới vừa rồi Giang Diệu cho Lục Bồng Bồng đôi trâm bằng vàng ròng khảm ruby hoa hồ điệp cũng có chút muốn. Đứa nhà quê Lục Bồng Bồng sao có thể đeo được đôi trâm kia? Nhưng nãy Giang Diệu lấy ra hai món đồ, mỗi người chỉ có thể chọn một cái. Lục Linh Lung do dự một phen, tất nhiên chọn đôi vòng tay yêu thích. Nhưng Lục Linh Lung cũng có chủ ý, nhớ tới cây trâm của Lục Bồng Bồng, tất nhiên sẽ nghĩ cách để lấy được nó. Trong lòng lại nghĩ: Ngày mai bất kể Lục Bồng Bồng có muốn hay không, Lục Bồng Bồng dám không đưa nàng sao?
Mẹ con hai người nói chuyện, lại nghe nha hoàn bẩm báo, nói là Lục Hành Chu trở về. Mạnh thị nhìn nhi tử mặc trên người bộ thanh sam trường bào bước vào,hơi kinh ngạc, hỏi: "Hôm nay không phải đihọc sao? Sao lại trở về?"
Lục Hành Chu học ở Bạch Hạc thư viện trong Vọng thành. Bạch Hạc thư viện đại đa số là cậu ấm công huân thế gia học, ở trong thư viện quen biết nhiều một chút, đối với tiền đồ ngày sau cũng rất có lợi. Cũng may Lục Hành Chu không chịu thua kém, dựa vào tài học của mình tiến vào Bạch Hạc thư viện.
Lục Hành Chu cười ôn hòa, nói: "Mẫu thân, hôm nay Sầm phu tử xin nghỉ, nên khóa học buổi chiều cũng được nghỉ."
Lục Hành Chu hiền lành lịch sự,ở trong mắt phu tử học viện cũng là học sinh tốt, mà ngày thường cũng là người thân thiện, quan hệ đối xử cũng không sai. Mạnh thị nhìn con trai con gái trước mặt:khuê nữ xem như là đã nuôi dưỡng sai lệch, nhưng mỗi lần nhìn nhi tử ưu tú, Mạnh thị tự nhiên sinh ra một loại cảm giác tự hào. Nhi tử hiếu thuận, mỗi ngày trước khi đi học,đều tới sân viện của bà thỉnh an. Giờ Mạnh thị lại nghĩ hôm nay là tiệc tân hôn của Lục Lưu, cũng âm thầm suy nghĩ tới việc hôn nhân của nhi tử...
Nàng biết là rất đẹp mà. Lông mày Lục Linh Lung từ đầu đến đuôi đều muốn nhếch lên rồi, lẩm bẩm nói: "Muội lúc trước cũng không thích Giang Diệu này, hôm nay thấy nàng ta còn thật khách khí, ra tay hào phóng như vậy, không hổ là nữ nhi của Trấn Quốc Công phủ. Giờ nàng ta là Tam thẩm thẩm đãđưa muội và Lục Bồng Bồng đồ trang sức đẹp như thế, nếu là tẩu tẩu của muội, lễ vật chẳng phải càng hào phóng hơn sao..." Lục Linh Lung vẫn nhớ việc của ca ca cùng Giang Diệu khi còn bé, nếu hồi đó còn qua lại, thì vị Tam thẩm thẩm này phải là tẩu tẩu của nàng mới đúng.
Lục Linh Lung thuận miệng nói, lại bị Mạnh thị giơ tay đánh một cái. Sức không nặng, nhưng Lục Linh Lung yếu ớt, nhất thời mắt nước mắt lưng tròng sẵng giọng: "Mẫu thân..."
Khuê nữ càng nuôi càng ngu xuẩn, Mạnh thị cảm thấy tâm trạng quá mệt mỏi, hôm nay Lục Lưu đối với Giang Diệu như thế nào, bà đều nhìn ở trong mắt, đặt ở trong tim mà sủng ái.Nếu để Lục Lưu nghe được, chính bà cũng không bảo vệ được khuê nữ ngu dốt này. Ngược lại khuê nữ đã mười lăm tuổi,trong lòng Mạnh thị quyết định, nên sớm gả nàng ra ngoài, đỡ phải nói bậy, còn liên lụy đến con trai của bà.
Lục Hành Chu lại lẳng lặng đứng đó, không lên tiếng. Chỉ nghĩ đến việc lần trước Tạ Nhân nói với y có quan hệ tới Giang Diệu, khuôn mặt vốn ôn hòa cũng thoáng trầm xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.