Chương 198
Mạt Trà Khúc Kỳ
21/12/2017
đã một năm không gặp,từ trước đến nay Giang Chính Mậu luôn luôn thận
trọng nội liễm, nhìn thấy khuê nữ con rể mang theo ngoại tôn đến
nhà thì tâm tình cũng có chút kích động.
Giang Chính Mậu xưa nay nghiêm khắc đối với ba con trai. Khi còn bé ba huynh đệ Giang Thừa Nhượng cũng rất sợ ông, nhưng nay Giang Chính Mậu nhìn tiểu ngoại tôn mập mạp trắng trẻo này cũng khôngnhịn được mà ôm hài tử vào trong ngực cười đùa,rất từ ái. Tiểu tử dễ tính, thích cười, rất cho ngoại tổ phụ mặt mũi, hưng phấn kêu vài tiếng nha nha với ông, rồi nắm lấy đầu ngón tay của ngoại tổ phụ để chơi.
Kiều Thị ở một bên nhìn, mỉm cười nói với Giang Diệu: "Cũng chưa thấy cha con nhiệt tình đối với Quan nhi như vậy."
Giang Diệu mỉm cười, biết cha chính là yêu ai yêu cả đường đi , nhưng nàng cảm thấy nhi tử mập của nàng đúng là rất được người yêu thích,sợ là không ai gặp hắn mà không thích. Lúc này nghe Kiều thị nói như thế,Giang Diệu liền nhìn đại tẩu Tống Loan đang ôm hài tử ở bên cạnh.
Tống loan đoan trang hào phóng, sinh hài tử, càng có thêm mấy phần nhàn tĩnh. Cũng khó trách Kiều Thị sẽ hài lòng con dâu trưởng này như vậy.
Giang Diệu nhìn Tống Loan ôm Quan nhi, mặc tiểu bào màu xanh ngọc, cũng khoẻ mạnh kháu khỉnh, bộ dáng hơn phân nửa giống đại ca nàng, nhưng mặt mũi cũng có mấy phần giống Tống Loan.
Giang Diệu vốn yêu thích hài tử, sau khi làm mẫu thân thì càng thích, mà tên tiểu tử này lại là tiểu chất nhi của nàng, lập tức liền ôn nhu nói với tiểu tử: "Quan nhi, ta là cô cô."
Quan nhi đã được một tuổi, cũng được dạy dỗ tốt,không có cảm giác khiếp nhược(sợ hãi,yếu đuối) của hài tử bình thường, đôi mắt to lấp lánh có thần nhìn Giang Diệu,giương cái miệng nhỏ nhắn gọi: "cô..."
Đôi mắt Giang Diệu sáng ngời,vui mừng nói: "thật thông minh."
nói xong liền lấy lễ vật đã chuẩn bị chu đáo ra. Là một miếng ngọc hồ lô được chế tạo rất tinh xảo,đồng nhất với tiểu hà bao được thêu bằng sợi tơ đủ mọi màu sắc được đeo ở trên cổ Quan nhi,cái hà bao kia là tự tay Giang Diệu thêu,thêu phía trên là cầm tinh tuổi của Quan nhi.Ở Dân Châu một năm,việc thêu thùa của Giang Diệu tiến bộ không ít.
Tiểu hài tử thích đồ chơi nhỏ màu sắc tươi đẹp, lập tức vươn tay cầm lên thưởng thức, cười khanh khách nhìn Giang Diệu, liên tiếp nói, "cô, cô..."
Trong lòng Giang Diệu an ủi,tuy không được dự buổi tiệc tròn một tuổi của tiểu chất nhi, nhưng tiểu chất nhi vẫn yêu thích nàng.
Giang Diệu đang nói chuyện với tiểu chất nhi,bỗng nghe được âm thanh tiểu hài tử khóc nháo từ ngoài cửa truyền đến. Tiểu hài tử đặc biệt mẫn cảm với âm thanh, Quan nhi nghiêng đầu nhỏ qua nhìn, tiểu tử đang ngồi ở trong lồng ngực Giang Chính Mậu cũng ngẩng đầu lên xem.
Giang Diệu nghe tiếng nhìn lại, liền thấy một phụ nhân trẻ đẫy đà xinh đẹp,vội vàng bước vào,đôi mắt sáng ngời nhìn khắp phòng, tầm mắt nhìn tới khuôn mặt Giang Diệu,trong đôi mắt xuất hiện nước,hiển nhiên là muốn khóc. Phía sau nàng,là Nhị ca xưa nay lạnh lẽo nội liễm, ôm tiểu nữ oa béo trắng mặc quần áo hoa hồng đang khóc ầm ĩ.
Giang Diệu mỉm cười với nàng nói: "Nguyệt tỷ."
Người đến chính là Tiết Kim Nguyệt.
Thấy Giang Diệu đứng ở trước mặt của nàng như vậy, Tiết Kim Nguyệt không nhịn được mắt liền đỏ, lập tức đi tới, nhìn Giang Diệu vui vẻ nói: "Diệu Diệu, cuối cùng muội cũng trở về." Liền ôm nàng giống như trẻ con,giống như đã chia lìa từ rất lâu.
Giang Diệu không nghĩ tới, vị Nhị tẩu này của nàng cũng đã làm mẫu thân,tính còn trẻ con như vậy. Nàng(GD) giơ tay vỗ lưng nàng (KN), nói, "Nhìn tỷ kìa, Hinh nhi đang nhìn tỷ đấy."
Hinh nhi là khuê nữ của Tiết Kim Nguyệt và Giang Thừa Hứa, lúc này đang được Giang Thừa Hứa ở phía sau ôm vào trong ngực, oan ức nức nở.
Các trưởng bối đều ở đây, Tiết Kim Nguyệt lại nhớ mong Giang Diệu,cũng rất nhanh buông lỏng tay, dùng khăn lau mắt, mỉm cười nhìn Giang Diệu một chút, liền hành lễ với lão phu nhân ngồi ở chủ vị,cha chồng,mẹ chồng,rồi quy củ nói với Kiều Thị: "Mẫu thân, con dâu thất lễ."
Người mẹ chồng Kiều Thị cũng rất yêu thích con dâu Tiết Kim Nguyệt này,một phần nguyên nhân là nhìn lớn lên từ nhỏ,còn một phần,chính là ba con dâu của bà đều xuất sắc. Con dâu cả và con dâu thứ ba tính cách có chút giống nhau,đều là đại gia khuê tú đoan trang hào phóng,ở Vọng thành,cũng rất xuất sắc. Có con dâu hoạt bát như Tiết Kim Nguyệt, Kiều Thị cũng cảm thấy trong phủ náo nhiệt hơn một chút. Mà đứa con thứ hai của bà sau khi thành thân,trên mặt tươi cười nhiều hơn rất nhiều so với lúc trước.Đây là điều Kiều thị hài lòng nhất đối với con dâu thứ hai.
Lúc này liền nói giúp con dâu thứ hai: "Con và Diệu Diệu cùng lớn lên bên nhau, giống như thân tỷ muội, kích động một chút cũng bình thường. Vừa rồi ta cũng giống như con, sao trách con làm gì?"
Lúc này Tiết Kim Nguyệt mới nín khóc mỉm cười.
Kiều Thị nhìn tiểu hài tử đáng thương đang kéo kéo trong lồng ngực đứa con thứ hai của bà, vội nói: "Đưa Hinh nhi cho ta, để tổ mẫu ôm một cái."
Ba người con dâu sau khi xuất giá, dâu trưởng Tống Loan sinh một nam hài, con dâu thứ hai Kim Nguyệt sinh một nữ oa, nhưng Kiều Thị cũng không thiên vị, hơn nữa khuê nữ bảo bối duy nhất lại không ở bên người, nhìn gò má béo mập của tôn nữ, liền khiến Kiều Thị nhớ tới bộ dạng khuê nữ khi còn bé, lại thường xuyên ôm tôn nữ.
Hinh nhi cũng muốn gần gũi với tổ mẫu Kiều Thị, được tổ mẫu ôm, lập tức nín khóc.
Giang Diệu đi qua, đưa lễ vật đã chuẩn bị chu đáo cho tiểu chất nữ, thấy tiểu chất nữ béo mập đáng yêu, bộ dáng đơn thuần yếu ớt, giống mẫu thân bé như đúc, là một bản thu nhỏ của tiểu khóc bao,không nhịn được,yêu thích hôn lên mặt của tiểu chất nữ.
Giang Diệu đã gặp đại ca và Tam ca, còn Nhị ca Giang Thừa Hứa, vì thân thể nhạc mẫu Lâm thị khôngkhỏe, cố ý cùng thê tử đi qua thăm bệnh, bây giờ mới vừa trở về. Lúc ở cửa, Tiết Kim Nguyệt nhìn thấy xe ngựa Tuyên Vương phủ, vừa nghe mới biết là Giang Diệu và Tuyên Vương lại đây, lập tức liền kích động, ngay cả nữ nhi cũng không muốn, nhét Hinh tỷ vào trong lồng ngực phu quân của mình, trực tiếp đi vào gặp tiểu cô tử đã lâu chưa thấy.
Giang Diệu nhìn Nhị tẩu được nuôi dưỡng mập hơn một vòng, còn có tiểu nữ oa đáng yêu, mới chậm rãi kêu một tiếng với Giang Thừa Hứa: "Nhị ca."
Tính tình Giang Thừa Hứa có chút giống với Lục Lưu, là người không dễ dàng biểu lộ tâm trạng, lúc này thấy muội muội đã một năm không gặp,bộ dáng đột nhiên trở nên ôn hòa, cũng có chút kích động, sau mới mở miệng ôn hòa nói: "Trở về là tốt rồi."
Hôm nay cả nhà đoàn tụ, Trấn Quốc Công phủ đặc biệt náo nhiệt.
Giang Diệu cùng lão phu nhân, mẫu thân, thẩm thẩm,các tẩu tẩu ngồi ở một bàn. Tiết Kim Nguyệt nhớ nhung tiểu cô tử, liền ngồi bên cạnh nàng, hai người vừa nói vừa cười. Giang Diệu cũng sẽ tình cờ ngẩng đầu nhìn Lục Lưu một chút, thấy Lục Lưu cùng cha nàng và các ca ca nói chuyện, thái độ khiêm hòa(khiêm tốn,hòa nhã), cử chỉ khéo léo, nhưng thái độ của cha nàng với Lục Lưu,còn tốt hơn so với ba đứa con trai...
thật tốt.
Cha mẹ nàng cũng là cha mẹ của Lục Lưu. Cha mẹ thương yêu nàng như vậy, tất nhiên cũng coi Lục Lưu như con ruột.Những điều trống trải trong cuộc sống của Lục Lưu giống như dần dần được bù đắp,không phải sao?
Giang Diệu cong khóe miệng, lại bị Nhị tẩu hoạt bát bên cạnh vừa vặn bắt gặp, nhỏ giọng chế nhạo nói: "Chỉ chốc lát đã không thể rời bỏ?"
Tất nhiên là nói Giang Diệu và Lục Lưu.
Giang Diệu bị Tiết Kim Nguyệt nói tới đỏ mặt, không có nói tiếp, nhìn thấy trong chén của nàng chỉ có rau dưa mà không có thịt,lúc này mới nói: " không phải tỷ thích ăn nhất là thịt đông pha sao? Sao hôm nay một miếng cũng không ăn."
Còn nói sao.
Tiết Kim Nguyệt bĩu môi nói: "Đều do Nhị ca tốt của muội, nhìn ta xem, đã thành một người béo..." Lúc nàng mang thai, được Giang Thừa Hứa chăm sóc quá tốt, hơn nữa Giang Thừa Hứa vẫn nói với thê tử "Lúc mang thai nên ăn nhiều, mập chút cũng không sao, sau khi sinh xong hài tử sẽ lại gầy " lý luận, chính là để ăn nhiều, kết quả chính là sinh được Hinh tỷ mập mạp.... Còn nàng, tất nhiên cũng thành một mẫu thân mập mạp.
Giang Diệu cẩn thận nhìn, phát hiện Nhị tẩu của nàng tuy gò má đầy đặn, cũng hơi hơi mập, nhưng thân thể này, có thêm mấy phần phúc thái, chính là dáng người khi còn bé Giang Diệu mong muốn nhất.
Giang Diệu nói: "Rất tốt, chắc chắn Nhị ca ta không muốn tỷ gầy như cũ."
Tiết Kim Nguyệt vừa nghe, có chút mặt đỏ. Nghĩ tới phu quân của nàng bề ngoài nhã nhặn nhưng rất mạnh mẽ trên giường nhỏ, cũng nói yêu thích dáng vẻ mềm mại có thịt của nàng, khiến Tiết Kim Nguyệt có chút do dự,nên giảm hay không nên giảm, nhưng vừa xuống giường, liền khôi phục lý trí, cảm thấy vẫn muốn giảm.
Nàng vốn dễ mập, nếu sau này lại mập lên,sợ là Giang Thừa Hứa sẽ không cần nàng nữa...
Trong lòng Tiết Kim Nguyệt chua xót, dáng vẻ ấy,giống như đã trở thành người phụ nhân lắm chuyện bị phu quân ghét bỏ, nhỏ giọng nói: "không đâu, nếu ra mà gầy đi,chỉ sợ hắn sẽ ghét bỏ."
Giang Diệu mỉm cười, muốn nói Nhị ca coi nàng(KN) như bảo bối đấy.
Sau khi ăn xong Tiết Kim Nguyệt muốn lôi kéo Giang Diệu đi tản bộ ở viện tử để tiêu cơm. một năm không gặp, tất nhiên có nhiều chuyện muốn nói.
Ba tẩu tẩu của Giang Diệu, chỉ có Nhị tẩu Tiết Kim Nguyệt là gần gũi với nàng nhất.
Giang Diệu thấy cha và Lục Lưu vẫn còn uống rượu,tửu lượng Lục Lưu cũng tốt, nhưng cũng khôngbằng cha nàng. Hôm nay cha nàng rất vui, cùng Lục Lưu nói chuyện uống rượu, nhạc phụ nâng chén, là con rể tất nhiên sẽ uống. Nay gò má Giang Chính Mậu đã ửng hồng, cũng đã hơi say, Lục Lưu cũng có chút dáng vẻ say rượu, nhưng hành động lời nói vẫn rất ung dung.
Tiết Kim Nguyệt nói: "Hôm nay các ngươi trở lại, cha mẹ hài lòng,lúc này cha cùng em rể uống nhiều hơn mấy chén cũng bình thường.Đợi một lát trở về phòng nghỉ ngời là được rồi,muội nha,đừng bận tâm như vậy."
Giang Diệu hiểu rõ việc này.
Lúc ở Dân Châu, Lục Lưu lo lắng nàng cô đơn, mỗi ngày chỉ cần xong việc, liền ở cùng một chỗ với nàng như hình với bóng. Bây giờ, nàng đã dần dần quen thuộc việc luôn ở cùng Lục Lưu. Lúc này Tiết Kim Nguyệt nhắc nhở, Giang Diệu cũng cảm thấy đã trở về Vọng Thành, không nên suốt ngày ở cùng nhau, nàng chỉ cần quản lý tốt việc trong nội viện, để Lục Lưu an tâm là được rồi.
Giang Diệu liền ừ một tiếng, theo Tiết Kim Nguyệt đi dạo trong viện tử một chút.
Giang Diệu nói rất nhiều việc ở Dân Châu, tất nhiên cũng nhắc tới Đường anh.
Tiết Kim Nguyệt lại nói với nàng những chuyện đã xảy ra ở Vọng Thành. Tuy phần lớn Giang Diệu đãbiết,nhưng đến cùng vẫn là đợi ở Dân Châu,có một số việc là lần đầu tiên nghe được. Ví dụ như Vệ Bảo Linh gả cho Phùng Ngọc Tuyền, vốn sinh được một nam hài, nhưng nam hài kia sinh ra không lâu liền sinh bệnh mất sớm.Vệ Bảo Linh bị đả kích mạnh,Cảnh Huệ đế ngày xưa thương yêu nàng ta cũng khôngra mặt,chỉ phái thái giám bên người đi qua động viên.
Tiết Kim Nguyệt nói: "Lúc trước chúng ta đều cảm thấy đáng tiếc thay cho Hoàng hậu, cảm thấy sau khi nàng vào cung, nhất định sẽ bị Vệ Bảo Linh đoạt danh tiếng, ai có thể ngờ kết quả sẽ là như thế. Lần trước ở tiệc mừng thọ của Hoàng hậu, ta cùng mẫu thân,đại tẩu,tam muội tới, muội lại không nhìn thấy, hoàng thượng đối với Hoàng hậu tốt như thế nào... Trước mắt tiểu Hoàng Tử đã được lập làm Thái tử, Bình tân Hầu phủ được hoàng sủng,còn phong quang hơn so với Vệ phủ ngày trước."
Tiết Kim Nguyệt cùng Giang Diệu như vậy, là đứng về phía của Hoắc Tuyền, trong nhóm tiểu cô nương chưa lập gia đình hơn nửa mọi người đều nịnh bợ Vệ Bảo Linh,từ đầu tới cuối Tiết Kim Nguyệt luôn quan hệ tốt với Hoắc Tuyền. Bây giờ nhìn Hoắc Tuyền có địa vị như vậy, trong lòng Tiết Kim Nguyệt hài lòng giống như chính tỷ muội của mình đạt được hoàng sủng.
Bên này Tạ Nhân không nghe lời Lục Hành Chu hồi phủ, mà lại đến Trấn Quốc Công phủ gặpTạ di nương.
Tạ di nương nhìn thấy muội muội tất nhiên hài lòng, vội vàng nói ả ngồi xuống, sau đó tỷ muội hai người cùng nhau đi tản bộ nói chuyện ở bên ngoài.
Hôm nay Tuyên Vương và Giang Diệu đến Trấn Quốc Công phủ, Trấn Quốc Công phủ đãi tiệc gia đình, Giang tam gia tất nhiên cũng tới. Tạ di nương dù được sủng ái cũng chỉ là thiếp, huống hồ một năm này, Giang tam gia sủng ái Tạ di nương cũng không giống mấy năm trước.
Tạ di nương trong lòng hiểu rõ, biết được có lẽ Giang tam gia phong lưu này có ngoại thất ở bên ngoài, ngoại thất kia tất nhiên là trẻ đẹp giỏi hầu hạ người,mạnh mẽ hơn nhiều so với nàng ta. Tạ di nương cũng có chút bất mãn, nhưng biết rõ Giang tam gia tuyệt đối sẽ không sửa tính tình phong lưu này, bây giờ hắn vẫn sủng ái nàng ta, nàng ta mắt nhắm mắt mở, không suy nghĩ đến việc ngoại thất kia nữa.
Dù sao, chuyện này vợ cả Thích thị của Giang tam gia cũng mặc kệ.
Lại nói muội muội nàng ta có thể phong quang xuất giá, Giang tam gia cho muội muội nàng ta tiền đồ cưới,cũng khiến trong lòng Tạ di nương cảm động, biết Giang tam gia là muốn tạo niềm vui cho nàng ta, mới thương yêu chăm sóc muội muội của nàng ta như vậy.
Vốn Tạ Nhân cảm thấy hổ thẹn với Tạ di nương, trong lòng cũng mang oán hận với Giang tam gia, nhưng đến cùng hai người cũng có nhi tử,nên đối xử với Giang tam gia cũng không còn căm hận giống như lúc chưa lấy chồng.
Mang thai mấy tháng, chuyện nam nữ Tạ Nhân cũng chưa hiểu rõ, sau khi ở cữ xong, thấy Lục Hành Chu đối với thiếp thất Mạnh Miểu ôn nhu săn sóc, trong cơn tức giận, liền lại cùng Giang tam gia lăn lộn với nhau. Tạ Nhân đã gả làm vợ người, Lục Hành Chu ở trên giường nhỏ hành sự, cũng giống như tính tình của hắn bình thường nhã nhặn cứng nhắc, sao so được với cao thủ như Giang tam gia? Tạ Nhân được hưởng ngon ngọt trong việc đó, tất nhiên cũng bạo dạn, thường xuyên lén lút gặp gỡ với Giang tam gia, lúc ở biệt viện, lúc ở chùa miếu,ngay cả ở tửu lâu nhiều người nhiều mắt phức tập,hai người cũng đã bạo dạn đi tới đó....
Tạ di nương hiểu rõ muội muội, thấy lúc này lông mày ả ta hơi cau lại,giống như có tâm sự, mà hôm nay lại đột nhiên tới đây gặp nàng ta, liền ân cần nói: "Mạnh thị kia lại khó dễ muội?"
Tạ Nhân lắc đầu, nói: "Đối phó bà ta, muội tự có biện pháp."
Lúc này Tạ di nương mới yên tâm. May mà Lục Hành Chu kia cũng coi như không chịu thua kém, khôngđể muội muội chịu tội.
Vốn Tạ Nhân muốn nói gì, lại nhìn thấy Giang tam gia tuấn mỹ phong lưu cách đó không xa chậm rãi đitới, mới chột dạ hạ mắt.
Mà Giang Diệu vốn cùng Tiết Kim Nguyệt tản bộ dọc theo bên hồ, xa xa nhìn tới, liền thấy Tạ di nương cùng Tạ Nhân đang nói chuyện —— hai người thấy tam thúc của nàng lại gần, liền hơi quỳ gối thi lễ. Tam thúc nàng sủng ái Tạ di nương, liền ôn nhu đỡ cánh tay Tạ di nương.
Tiết Kim Nguyệt thuận thế nhìn lại, trên mặt nhất thời lộ ra bất mãn, nói: "Từ lúc Lục Hành Chu vào Hàn Lâm Hiên, sống lưng Tạ Nhân đúng là thẳng hơn một chút. Nhưng lão tổ tông vẫn không thích nàng ta, nên mỗi lần Tạ Nhân đến gặp Tạ di nương, chỉ có thể vào bằng cửa sau..."
Giang Diệu biết tính tình của tổ mẫu, không thích Tạ Nhân, dù ngày sau Tạ Nhân có phong quang, tổ mẫu nàng cũng sẽ không cho nàng ta nhìn sắc mặt tốt.Đối với đôi tỷ muội này,Giang Diệu không muốn nhìn thêm,liền nói với Tiết Kim Nguyệt: "Chúng ta trở về đi thôi..." Lục Lưu uống nhiều rượu như vậy, trong lòng nàng có chút lo lắng.
Tiết Kim Nguyệt gật đầu, thân mật kéo cánh tay Giang Diệu, hai người giống như trở lại lúc chưa lấy chồng.
Chỉ là quỷ thần xui khiến, Giang Diệu quay đầu liếc mắt nhìn ——
Lại thấy tam thúc của nàng nửa ôm hờ Tạ di nương,cùng Tạ di nương nói chuyện,cái tay phải phía sau thuận thế lướt xuống,nhưng lại đặt ở trên mông Tạ Nhân ở bên cạnh Tạ di nương,mờ ám bóp mộtcái.....
Giang Chính Mậu xưa nay nghiêm khắc đối với ba con trai. Khi còn bé ba huynh đệ Giang Thừa Nhượng cũng rất sợ ông, nhưng nay Giang Chính Mậu nhìn tiểu ngoại tôn mập mạp trắng trẻo này cũng khôngnhịn được mà ôm hài tử vào trong ngực cười đùa,rất từ ái. Tiểu tử dễ tính, thích cười, rất cho ngoại tổ phụ mặt mũi, hưng phấn kêu vài tiếng nha nha với ông, rồi nắm lấy đầu ngón tay của ngoại tổ phụ để chơi.
Kiều Thị ở một bên nhìn, mỉm cười nói với Giang Diệu: "Cũng chưa thấy cha con nhiệt tình đối với Quan nhi như vậy."
Giang Diệu mỉm cười, biết cha chính là yêu ai yêu cả đường đi , nhưng nàng cảm thấy nhi tử mập của nàng đúng là rất được người yêu thích,sợ là không ai gặp hắn mà không thích. Lúc này nghe Kiều thị nói như thế,Giang Diệu liền nhìn đại tẩu Tống Loan đang ôm hài tử ở bên cạnh.
Tống loan đoan trang hào phóng, sinh hài tử, càng có thêm mấy phần nhàn tĩnh. Cũng khó trách Kiều Thị sẽ hài lòng con dâu trưởng này như vậy.
Giang Diệu nhìn Tống Loan ôm Quan nhi, mặc tiểu bào màu xanh ngọc, cũng khoẻ mạnh kháu khỉnh, bộ dáng hơn phân nửa giống đại ca nàng, nhưng mặt mũi cũng có mấy phần giống Tống Loan.
Giang Diệu vốn yêu thích hài tử, sau khi làm mẫu thân thì càng thích, mà tên tiểu tử này lại là tiểu chất nhi của nàng, lập tức liền ôn nhu nói với tiểu tử: "Quan nhi, ta là cô cô."
Quan nhi đã được một tuổi, cũng được dạy dỗ tốt,không có cảm giác khiếp nhược(sợ hãi,yếu đuối) của hài tử bình thường, đôi mắt to lấp lánh có thần nhìn Giang Diệu,giương cái miệng nhỏ nhắn gọi: "cô..."
Đôi mắt Giang Diệu sáng ngời,vui mừng nói: "thật thông minh."
nói xong liền lấy lễ vật đã chuẩn bị chu đáo ra. Là một miếng ngọc hồ lô được chế tạo rất tinh xảo,đồng nhất với tiểu hà bao được thêu bằng sợi tơ đủ mọi màu sắc được đeo ở trên cổ Quan nhi,cái hà bao kia là tự tay Giang Diệu thêu,thêu phía trên là cầm tinh tuổi của Quan nhi.Ở Dân Châu một năm,việc thêu thùa của Giang Diệu tiến bộ không ít.
Tiểu hài tử thích đồ chơi nhỏ màu sắc tươi đẹp, lập tức vươn tay cầm lên thưởng thức, cười khanh khách nhìn Giang Diệu, liên tiếp nói, "cô, cô..."
Trong lòng Giang Diệu an ủi,tuy không được dự buổi tiệc tròn một tuổi của tiểu chất nhi, nhưng tiểu chất nhi vẫn yêu thích nàng.
Giang Diệu đang nói chuyện với tiểu chất nhi,bỗng nghe được âm thanh tiểu hài tử khóc nháo từ ngoài cửa truyền đến. Tiểu hài tử đặc biệt mẫn cảm với âm thanh, Quan nhi nghiêng đầu nhỏ qua nhìn, tiểu tử đang ngồi ở trong lồng ngực Giang Chính Mậu cũng ngẩng đầu lên xem.
Giang Diệu nghe tiếng nhìn lại, liền thấy một phụ nhân trẻ đẫy đà xinh đẹp,vội vàng bước vào,đôi mắt sáng ngời nhìn khắp phòng, tầm mắt nhìn tới khuôn mặt Giang Diệu,trong đôi mắt xuất hiện nước,hiển nhiên là muốn khóc. Phía sau nàng,là Nhị ca xưa nay lạnh lẽo nội liễm, ôm tiểu nữ oa béo trắng mặc quần áo hoa hồng đang khóc ầm ĩ.
Giang Diệu mỉm cười với nàng nói: "Nguyệt tỷ."
Người đến chính là Tiết Kim Nguyệt.
Thấy Giang Diệu đứng ở trước mặt của nàng như vậy, Tiết Kim Nguyệt không nhịn được mắt liền đỏ, lập tức đi tới, nhìn Giang Diệu vui vẻ nói: "Diệu Diệu, cuối cùng muội cũng trở về." Liền ôm nàng giống như trẻ con,giống như đã chia lìa từ rất lâu.
Giang Diệu không nghĩ tới, vị Nhị tẩu này của nàng cũng đã làm mẫu thân,tính còn trẻ con như vậy. Nàng(GD) giơ tay vỗ lưng nàng (KN), nói, "Nhìn tỷ kìa, Hinh nhi đang nhìn tỷ đấy."
Hinh nhi là khuê nữ của Tiết Kim Nguyệt và Giang Thừa Hứa, lúc này đang được Giang Thừa Hứa ở phía sau ôm vào trong ngực, oan ức nức nở.
Các trưởng bối đều ở đây, Tiết Kim Nguyệt lại nhớ mong Giang Diệu,cũng rất nhanh buông lỏng tay, dùng khăn lau mắt, mỉm cười nhìn Giang Diệu một chút, liền hành lễ với lão phu nhân ngồi ở chủ vị,cha chồng,mẹ chồng,rồi quy củ nói với Kiều Thị: "Mẫu thân, con dâu thất lễ."
Người mẹ chồng Kiều Thị cũng rất yêu thích con dâu Tiết Kim Nguyệt này,một phần nguyên nhân là nhìn lớn lên từ nhỏ,còn một phần,chính là ba con dâu của bà đều xuất sắc. Con dâu cả và con dâu thứ ba tính cách có chút giống nhau,đều là đại gia khuê tú đoan trang hào phóng,ở Vọng thành,cũng rất xuất sắc. Có con dâu hoạt bát như Tiết Kim Nguyệt, Kiều Thị cũng cảm thấy trong phủ náo nhiệt hơn một chút. Mà đứa con thứ hai của bà sau khi thành thân,trên mặt tươi cười nhiều hơn rất nhiều so với lúc trước.Đây là điều Kiều thị hài lòng nhất đối với con dâu thứ hai.
Lúc này liền nói giúp con dâu thứ hai: "Con và Diệu Diệu cùng lớn lên bên nhau, giống như thân tỷ muội, kích động một chút cũng bình thường. Vừa rồi ta cũng giống như con, sao trách con làm gì?"
Lúc này Tiết Kim Nguyệt mới nín khóc mỉm cười.
Kiều Thị nhìn tiểu hài tử đáng thương đang kéo kéo trong lồng ngực đứa con thứ hai của bà, vội nói: "Đưa Hinh nhi cho ta, để tổ mẫu ôm một cái."
Ba người con dâu sau khi xuất giá, dâu trưởng Tống Loan sinh một nam hài, con dâu thứ hai Kim Nguyệt sinh một nữ oa, nhưng Kiều Thị cũng không thiên vị, hơn nữa khuê nữ bảo bối duy nhất lại không ở bên người, nhìn gò má béo mập của tôn nữ, liền khiến Kiều Thị nhớ tới bộ dạng khuê nữ khi còn bé, lại thường xuyên ôm tôn nữ.
Hinh nhi cũng muốn gần gũi với tổ mẫu Kiều Thị, được tổ mẫu ôm, lập tức nín khóc.
Giang Diệu đi qua, đưa lễ vật đã chuẩn bị chu đáo cho tiểu chất nữ, thấy tiểu chất nữ béo mập đáng yêu, bộ dáng đơn thuần yếu ớt, giống mẫu thân bé như đúc, là một bản thu nhỏ của tiểu khóc bao,không nhịn được,yêu thích hôn lên mặt của tiểu chất nữ.
Giang Diệu đã gặp đại ca và Tam ca, còn Nhị ca Giang Thừa Hứa, vì thân thể nhạc mẫu Lâm thị khôngkhỏe, cố ý cùng thê tử đi qua thăm bệnh, bây giờ mới vừa trở về. Lúc ở cửa, Tiết Kim Nguyệt nhìn thấy xe ngựa Tuyên Vương phủ, vừa nghe mới biết là Giang Diệu và Tuyên Vương lại đây, lập tức liền kích động, ngay cả nữ nhi cũng không muốn, nhét Hinh tỷ vào trong lồng ngực phu quân của mình, trực tiếp đi vào gặp tiểu cô tử đã lâu chưa thấy.
Giang Diệu nhìn Nhị tẩu được nuôi dưỡng mập hơn một vòng, còn có tiểu nữ oa đáng yêu, mới chậm rãi kêu một tiếng với Giang Thừa Hứa: "Nhị ca."
Tính tình Giang Thừa Hứa có chút giống với Lục Lưu, là người không dễ dàng biểu lộ tâm trạng, lúc này thấy muội muội đã một năm không gặp,bộ dáng đột nhiên trở nên ôn hòa, cũng có chút kích động, sau mới mở miệng ôn hòa nói: "Trở về là tốt rồi."
Hôm nay cả nhà đoàn tụ, Trấn Quốc Công phủ đặc biệt náo nhiệt.
Giang Diệu cùng lão phu nhân, mẫu thân, thẩm thẩm,các tẩu tẩu ngồi ở một bàn. Tiết Kim Nguyệt nhớ nhung tiểu cô tử, liền ngồi bên cạnh nàng, hai người vừa nói vừa cười. Giang Diệu cũng sẽ tình cờ ngẩng đầu nhìn Lục Lưu một chút, thấy Lục Lưu cùng cha nàng và các ca ca nói chuyện, thái độ khiêm hòa(khiêm tốn,hòa nhã), cử chỉ khéo léo, nhưng thái độ của cha nàng với Lục Lưu,còn tốt hơn so với ba đứa con trai...
thật tốt.
Cha mẹ nàng cũng là cha mẹ của Lục Lưu. Cha mẹ thương yêu nàng như vậy, tất nhiên cũng coi Lục Lưu như con ruột.Những điều trống trải trong cuộc sống của Lục Lưu giống như dần dần được bù đắp,không phải sao?
Giang Diệu cong khóe miệng, lại bị Nhị tẩu hoạt bát bên cạnh vừa vặn bắt gặp, nhỏ giọng chế nhạo nói: "Chỉ chốc lát đã không thể rời bỏ?"
Tất nhiên là nói Giang Diệu và Lục Lưu.
Giang Diệu bị Tiết Kim Nguyệt nói tới đỏ mặt, không có nói tiếp, nhìn thấy trong chén của nàng chỉ có rau dưa mà không có thịt,lúc này mới nói: " không phải tỷ thích ăn nhất là thịt đông pha sao? Sao hôm nay một miếng cũng không ăn."
Còn nói sao.
Tiết Kim Nguyệt bĩu môi nói: "Đều do Nhị ca tốt của muội, nhìn ta xem, đã thành một người béo..." Lúc nàng mang thai, được Giang Thừa Hứa chăm sóc quá tốt, hơn nữa Giang Thừa Hứa vẫn nói với thê tử "Lúc mang thai nên ăn nhiều, mập chút cũng không sao, sau khi sinh xong hài tử sẽ lại gầy " lý luận, chính là để ăn nhiều, kết quả chính là sinh được Hinh tỷ mập mạp.... Còn nàng, tất nhiên cũng thành một mẫu thân mập mạp.
Giang Diệu cẩn thận nhìn, phát hiện Nhị tẩu của nàng tuy gò má đầy đặn, cũng hơi hơi mập, nhưng thân thể này, có thêm mấy phần phúc thái, chính là dáng người khi còn bé Giang Diệu mong muốn nhất.
Giang Diệu nói: "Rất tốt, chắc chắn Nhị ca ta không muốn tỷ gầy như cũ."
Tiết Kim Nguyệt vừa nghe, có chút mặt đỏ. Nghĩ tới phu quân của nàng bề ngoài nhã nhặn nhưng rất mạnh mẽ trên giường nhỏ, cũng nói yêu thích dáng vẻ mềm mại có thịt của nàng, khiến Tiết Kim Nguyệt có chút do dự,nên giảm hay không nên giảm, nhưng vừa xuống giường, liền khôi phục lý trí, cảm thấy vẫn muốn giảm.
Nàng vốn dễ mập, nếu sau này lại mập lên,sợ là Giang Thừa Hứa sẽ không cần nàng nữa...
Trong lòng Tiết Kim Nguyệt chua xót, dáng vẻ ấy,giống như đã trở thành người phụ nhân lắm chuyện bị phu quân ghét bỏ, nhỏ giọng nói: "không đâu, nếu ra mà gầy đi,chỉ sợ hắn sẽ ghét bỏ."
Giang Diệu mỉm cười, muốn nói Nhị ca coi nàng(KN) như bảo bối đấy.
Sau khi ăn xong Tiết Kim Nguyệt muốn lôi kéo Giang Diệu đi tản bộ ở viện tử để tiêu cơm. một năm không gặp, tất nhiên có nhiều chuyện muốn nói.
Ba tẩu tẩu của Giang Diệu, chỉ có Nhị tẩu Tiết Kim Nguyệt là gần gũi với nàng nhất.
Giang Diệu thấy cha và Lục Lưu vẫn còn uống rượu,tửu lượng Lục Lưu cũng tốt, nhưng cũng khôngbằng cha nàng. Hôm nay cha nàng rất vui, cùng Lục Lưu nói chuyện uống rượu, nhạc phụ nâng chén, là con rể tất nhiên sẽ uống. Nay gò má Giang Chính Mậu đã ửng hồng, cũng đã hơi say, Lục Lưu cũng có chút dáng vẻ say rượu, nhưng hành động lời nói vẫn rất ung dung.
Tiết Kim Nguyệt nói: "Hôm nay các ngươi trở lại, cha mẹ hài lòng,lúc này cha cùng em rể uống nhiều hơn mấy chén cũng bình thường.Đợi một lát trở về phòng nghỉ ngời là được rồi,muội nha,đừng bận tâm như vậy."
Giang Diệu hiểu rõ việc này.
Lúc ở Dân Châu, Lục Lưu lo lắng nàng cô đơn, mỗi ngày chỉ cần xong việc, liền ở cùng một chỗ với nàng như hình với bóng. Bây giờ, nàng đã dần dần quen thuộc việc luôn ở cùng Lục Lưu. Lúc này Tiết Kim Nguyệt nhắc nhở, Giang Diệu cũng cảm thấy đã trở về Vọng Thành, không nên suốt ngày ở cùng nhau, nàng chỉ cần quản lý tốt việc trong nội viện, để Lục Lưu an tâm là được rồi.
Giang Diệu liền ừ một tiếng, theo Tiết Kim Nguyệt đi dạo trong viện tử một chút.
Giang Diệu nói rất nhiều việc ở Dân Châu, tất nhiên cũng nhắc tới Đường anh.
Tiết Kim Nguyệt lại nói với nàng những chuyện đã xảy ra ở Vọng Thành. Tuy phần lớn Giang Diệu đãbiết,nhưng đến cùng vẫn là đợi ở Dân Châu,có một số việc là lần đầu tiên nghe được. Ví dụ như Vệ Bảo Linh gả cho Phùng Ngọc Tuyền, vốn sinh được một nam hài, nhưng nam hài kia sinh ra không lâu liền sinh bệnh mất sớm.Vệ Bảo Linh bị đả kích mạnh,Cảnh Huệ đế ngày xưa thương yêu nàng ta cũng khôngra mặt,chỉ phái thái giám bên người đi qua động viên.
Tiết Kim Nguyệt nói: "Lúc trước chúng ta đều cảm thấy đáng tiếc thay cho Hoàng hậu, cảm thấy sau khi nàng vào cung, nhất định sẽ bị Vệ Bảo Linh đoạt danh tiếng, ai có thể ngờ kết quả sẽ là như thế. Lần trước ở tiệc mừng thọ của Hoàng hậu, ta cùng mẫu thân,đại tẩu,tam muội tới, muội lại không nhìn thấy, hoàng thượng đối với Hoàng hậu tốt như thế nào... Trước mắt tiểu Hoàng Tử đã được lập làm Thái tử, Bình tân Hầu phủ được hoàng sủng,còn phong quang hơn so với Vệ phủ ngày trước."
Tiết Kim Nguyệt cùng Giang Diệu như vậy, là đứng về phía của Hoắc Tuyền, trong nhóm tiểu cô nương chưa lập gia đình hơn nửa mọi người đều nịnh bợ Vệ Bảo Linh,từ đầu tới cuối Tiết Kim Nguyệt luôn quan hệ tốt với Hoắc Tuyền. Bây giờ nhìn Hoắc Tuyền có địa vị như vậy, trong lòng Tiết Kim Nguyệt hài lòng giống như chính tỷ muội của mình đạt được hoàng sủng.
Bên này Tạ Nhân không nghe lời Lục Hành Chu hồi phủ, mà lại đến Trấn Quốc Công phủ gặpTạ di nương.
Tạ di nương nhìn thấy muội muội tất nhiên hài lòng, vội vàng nói ả ngồi xuống, sau đó tỷ muội hai người cùng nhau đi tản bộ nói chuyện ở bên ngoài.
Hôm nay Tuyên Vương và Giang Diệu đến Trấn Quốc Công phủ, Trấn Quốc Công phủ đãi tiệc gia đình, Giang tam gia tất nhiên cũng tới. Tạ di nương dù được sủng ái cũng chỉ là thiếp, huống hồ một năm này, Giang tam gia sủng ái Tạ di nương cũng không giống mấy năm trước.
Tạ di nương trong lòng hiểu rõ, biết được có lẽ Giang tam gia phong lưu này có ngoại thất ở bên ngoài, ngoại thất kia tất nhiên là trẻ đẹp giỏi hầu hạ người,mạnh mẽ hơn nhiều so với nàng ta. Tạ di nương cũng có chút bất mãn, nhưng biết rõ Giang tam gia tuyệt đối sẽ không sửa tính tình phong lưu này, bây giờ hắn vẫn sủng ái nàng ta, nàng ta mắt nhắm mắt mở, không suy nghĩ đến việc ngoại thất kia nữa.
Dù sao, chuyện này vợ cả Thích thị của Giang tam gia cũng mặc kệ.
Lại nói muội muội nàng ta có thể phong quang xuất giá, Giang tam gia cho muội muội nàng ta tiền đồ cưới,cũng khiến trong lòng Tạ di nương cảm động, biết Giang tam gia là muốn tạo niềm vui cho nàng ta, mới thương yêu chăm sóc muội muội của nàng ta như vậy.
Vốn Tạ Nhân cảm thấy hổ thẹn với Tạ di nương, trong lòng cũng mang oán hận với Giang tam gia, nhưng đến cùng hai người cũng có nhi tử,nên đối xử với Giang tam gia cũng không còn căm hận giống như lúc chưa lấy chồng.
Mang thai mấy tháng, chuyện nam nữ Tạ Nhân cũng chưa hiểu rõ, sau khi ở cữ xong, thấy Lục Hành Chu đối với thiếp thất Mạnh Miểu ôn nhu săn sóc, trong cơn tức giận, liền lại cùng Giang tam gia lăn lộn với nhau. Tạ Nhân đã gả làm vợ người, Lục Hành Chu ở trên giường nhỏ hành sự, cũng giống như tính tình của hắn bình thường nhã nhặn cứng nhắc, sao so được với cao thủ như Giang tam gia? Tạ Nhân được hưởng ngon ngọt trong việc đó, tất nhiên cũng bạo dạn, thường xuyên lén lút gặp gỡ với Giang tam gia, lúc ở biệt viện, lúc ở chùa miếu,ngay cả ở tửu lâu nhiều người nhiều mắt phức tập,hai người cũng đã bạo dạn đi tới đó....
Tạ di nương hiểu rõ muội muội, thấy lúc này lông mày ả ta hơi cau lại,giống như có tâm sự, mà hôm nay lại đột nhiên tới đây gặp nàng ta, liền ân cần nói: "Mạnh thị kia lại khó dễ muội?"
Tạ Nhân lắc đầu, nói: "Đối phó bà ta, muội tự có biện pháp."
Lúc này Tạ di nương mới yên tâm. May mà Lục Hành Chu kia cũng coi như không chịu thua kém, khôngđể muội muội chịu tội.
Vốn Tạ Nhân muốn nói gì, lại nhìn thấy Giang tam gia tuấn mỹ phong lưu cách đó không xa chậm rãi đitới, mới chột dạ hạ mắt.
Mà Giang Diệu vốn cùng Tiết Kim Nguyệt tản bộ dọc theo bên hồ, xa xa nhìn tới, liền thấy Tạ di nương cùng Tạ Nhân đang nói chuyện —— hai người thấy tam thúc của nàng lại gần, liền hơi quỳ gối thi lễ. Tam thúc nàng sủng ái Tạ di nương, liền ôn nhu đỡ cánh tay Tạ di nương.
Tiết Kim Nguyệt thuận thế nhìn lại, trên mặt nhất thời lộ ra bất mãn, nói: "Từ lúc Lục Hành Chu vào Hàn Lâm Hiên, sống lưng Tạ Nhân đúng là thẳng hơn một chút. Nhưng lão tổ tông vẫn không thích nàng ta, nên mỗi lần Tạ Nhân đến gặp Tạ di nương, chỉ có thể vào bằng cửa sau..."
Giang Diệu biết tính tình của tổ mẫu, không thích Tạ Nhân, dù ngày sau Tạ Nhân có phong quang, tổ mẫu nàng cũng sẽ không cho nàng ta nhìn sắc mặt tốt.Đối với đôi tỷ muội này,Giang Diệu không muốn nhìn thêm,liền nói với Tiết Kim Nguyệt: "Chúng ta trở về đi thôi..." Lục Lưu uống nhiều rượu như vậy, trong lòng nàng có chút lo lắng.
Tiết Kim Nguyệt gật đầu, thân mật kéo cánh tay Giang Diệu, hai người giống như trở lại lúc chưa lấy chồng.
Chỉ là quỷ thần xui khiến, Giang Diệu quay đầu liếc mắt nhìn ——
Lại thấy tam thúc của nàng nửa ôm hờ Tạ di nương,cùng Tạ di nương nói chuyện,cái tay phải phía sau thuận thế lướt xuống,nhưng lại đặt ở trên mông Tạ Nhân ở bên cạnh Tạ di nương,mờ ám bóp mộtcái.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.