Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối

Chương 83

Mạt Trà Khúc Kỳ

01/09/2017

Trần Ngưng Kiều là người lớn tuổi nhất trong ba cô nương, đương nhiên tính tình nàng thận trọng hơn một chút, nàng nhìn hai tiểu cô nương đang nói chuyện líu ríu bên cạnh, mà hầu như là cửu muội muội Trần Ngưng Chỉ độc thoại, tiểu cô nương Trấn Quốc Công phủ chỉ ngoan ngoãn lắng nghe bên cạnh.

Trần Ngưng Kiều biết rõ vì sao người người hợp ý như thế -- Khi còn bé cửu muội muội suýt chút nữa đã trở thành vị hôn thê của Tam công tử Trấn Quốc Công phủ rồi, nhưng không biết có phải do muội ấy không có phúc hay không mà mối hôn sự này tan thành mây khói.

Trần Ngưng Kiều nói: “Được rồi, chúng ta đi nhanh lên thôi.”

Trần Ngưng Chỉ ngoan ngoãn ngậm miệng, nháy nháy mắt nhìn Giang Diệu.

Giang Diệu ngầm hiểu, hai người đi theo Trần Ngưng Kiều đến Ngọc Minh Cung của trưởng công chúa.

Trưởng công chúa là bào tỷ của Cảnh Huệ Đế, Cảnh Huệ Đế thà rằng làm khổ bản thân chứ không bao giờ bạc đãi trưởng công chúa. Mấy năm gần đây quốc khố Đại Lương trống rỗng, nhưng mái ngói Ngọc Minh Cung của trưởng công chúa lại được mạ vàng nguyên chất, vô cùng nguy nga tráng lệ, tùy tiện nhìn cũng có thể bắt gặp các cung nữ có khuôn mặt xinh đẹp mặc váy áo xanh bước lượn qua lượn lại, hai năm qua trong cung thường xuyên mở yến tiệc chiêu đãi quý nữ trong kinh thành. Do sang năm trưởng công chúa sẽ xuất giá nên hai năm gần đây trong cung thường xuyên tổ chức yến tiệc chiêu đãi các quý nữ trong kinh thành. Với thân phận của Giang Diệu, theo lý mà nói nàng thường xuyên có mặt trong danh sách khách mời mới đúng, nhưng bởi vì khi còn bé sức khỏe nàng không tốt, nên nếu không phải dịp quan trọng thì sẽ không mời nàng. Bản thân Giang Diệu cũng không gấp gáp, bình thường nàng có các bằng hữu Tiết Kim Nguyệt và Hoắc Tuyền chơi cùng, nên nàng cũng không thích các trường hợp thế này lắm.

Ba tiểu cô nương tiến vào Ngọc Minh Cung.

Không biết có phải trùng hợp hay không, đúng lúc các nàng gặp trưởng công chúa đi ra ngoài, tiếp đãi ba người chính là Vệ Bảo Linh.

Vệ Bảo Linh có dáng vẻ yêu kiều ngây thơ, tuy tuổi còn nhỏ nhưng trên mặt dãi bôi một lớp phấn dày, trang điểm sắc sảo, so với tuổi nàng ta mà nói thì có hơi trang trọng rồi. Có điều tuổi trẻ xinh đẹp là được rồi, làn váy màu hồng cánh sen trên người nàng ta làm cho nhan sắc yêu kiều của Vệ Bảo Linh càng trở nên xinh đẹp chói mắt.

Vệ Bảo Linh nhiệt tình nói: “Hai vị Trần tỷ tỷ...” Đôi mắt to xinh đẹp nhìn về phía Giang Diệu, “Diệu Diệu, vừa rồi Trang thái phi cảm thấy không khỏe, biểu tỷ hiếu thuận nên đã đi thăm rồi.”

Vệ Bảo Linh rất có phong thái của chủ nhân.

Gương mặt trắng nõn của Trần Ngưng Kiều hơi lo lắng, “Dì không sao chứ?”

Vệ Bảo Linh liếc nhìn Trần Ngưng Kiều, không thể không nói dung mạo Trần Ngưng Kiều rất ưa nhìn, cộng thêm dì nàng ấy là Trang thái phi nên giá trị con người đương nhiên sẽ khác biệt. Vệ Bảo Linh tin chắc Hoàng đế biểu ca sẽ thủy chung trước sau như một với mình, có thể biểu ca của nàng là Hoàng đế sẽ có tam cung lục viện, cộng thêm Hoàng đế biểu ca là người hiếu thảo, Trang thái phi có ơn nuôi dưỡng huynh ấy, nếu Trang thái phi mở miệng muốn để cháu gái nhà ngoại của mình tiến cung, biểu ca của nàng nhất định sẽ gật đầu đồng ý.

Đã có một Hoắc Tuyền khó giải quyết, Vệ Bảo Linh không muốn có thêm một đối thủ mạnh là Trần Ngưng Kiều nữa, nhưng mà mấy ngày nay, số lần Trần Ngưng Kiều tiến cung ngày càng nhiều --- Còn nhiều hơn so với nàng nữa.

Vệ Bảo Linh không thích Trần Ngưng Kiều nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra tươi cười như thường, an ủi nàng ấy, "Trần Thất tỷ tỷ yên tâm, thái phi nương nương không sao."

Trần Ngưng Kiều tỏ vẻ lo lắng không yên, "Nếu không ---- Ta đi thăm dì một lát."

Vệ Bảo Linh vội nói không cần.

Trần Ngưng Kiều nghi ngờ nhìn Vệ Bảo Linh.

Vệ Bảo Linh nhận ra phản ứng của mình có hơi quá, nên đành giải thích: “Hôm nay là yến tiệc của biểu tỷ, Trần Thất tỷ tỷ là khách của biểu tỷ, ta phải chiêu đãi thật tốt mới được. Trần Thất tỷ tỷ lo lắng cho thái phi như thế, vậy thì đợi lát nữa biểu tỷ trở về, ta thay tỷ hỏi thăm một chút. Nếu ngọc thể của thái phi nương nương có vấn đề gì, đợi sau khi tiệc tan Trần Thất tỷ tỷ đi thăm cũng không muộn.”

Lúc này biểu ca đang ở Vĩnh Thọ Cung của Trang thái phi, nếu Trần Ngưng Kiều đi qua chẳng phải sẽ chạm mặt sao?"

Vệ Bảo Linh vừa nhớ tới chuyện biểu ca thưởng chim họa mi mà gần đây hắn yêu thích nhất cho Trần Ngưng Kiều, trong lòng lòng liền bắt đầu lo sợ.

Nói đến nước này rồi, Trần Ngưng Kiều cố ý đi thăm Trang thái phi thì cũng không hay, nên nàng đành đi theo Vệ Bảo Linh tiến vào trong điện ngồi xuống. Tuy nhiên, Trần Ngưng Kiều là một người đoan trang, nhưng tính tình Trần Ngưng Chỉ lại rất hoạt bát, tiểu cô nương lôi kéo tay Giang Diệu, nhỏ giọng nói: “Chúng ta ra sân đi dạo một chút đi.”

Giang Diệu cũng muốn đi ra ngoài hít thở không khí một chút nên bèn đứng dậy đi thẳng ra ngoài với Trần Ngưng Chỉ.

Ra đến bên ngoài, Trần Ngưng Chỉ nhìn dáo dác xung quanh một lượt, thấy không có khác, nàng mới nhỏ giọng thì thầm vào tai Giang Diệu: “Diệu Diệu, muội nhìn Vệ Bảo Linh xem, hình như nàng ta cho rằng ai cũng cướp Hoàng Thượng của nàng ta đi vậy. Rõ ràng là một cô nương chưa gả, không danh không phận mà xem mình giống như chủ nhân.”

Trần Ngưng Chỉ nói chuyện rất thẳng thắn, trong lòng không vui là nàng nói ra ngay.

Giang Diệu cũng biết, thái độ của Vệ Bảo Linh vừa rồi hết sức buồn cười. Không hiểu sao Cảnh Huệ Đế mắt mờ lại đi thích một tiểu biểu muội không rộng lượng như vậy. Nếu nói Cảnh Huệ Đế là người trong cuộc u mê không thấy rõ tính tình Vệ Bảo Linh, nhưng mà bên cạnh Cảnh Huệ đế còn có trưởng công chúa mà, bình thường trưởng công chúa là người nhạy bén, không có chuyện nàng ấy không nhìn ra được chút manh mối nào.

Trần Ngưng Chỉ lại nói tiếp: “Có điều Thất tỷ tỷ của ta không muốn tiến cung làm Hoàng phi đâu, trong lòng tỷ ấy đã có người thương rồi.”

Giang Diệu thích nghe chuyện bát quái, đôi mắt của nàng tò mò mở to nhìn Trần Ngưng Chỉ.

Trần Ngưng Chỉ thần thần bí bí nói: “Ta từng nhìn thấy bức tranh vẽ Tuyên Vương trong phòng Thất tỷ tỷ, lần trước không cẩn thận bị ta nhìn thấy, Thất tỷ của ta đã xấu hổ mặt đỏ như mông khỉ...” Trần Ngưng Chỉ che miệng cười, lúc này mới “A” một tiếng, vội vàng nói, “Diệu Diệu, chuyện này ta chỉ nói với một mình muội, ngay cả A Tuyền cũng không biết, muội không được kể với ai đâu đó. Nếu để Thất tỷ tỷ biết ta nói, nhất định tỷ ấy sẽ giận ta chết.”

Giang Diệu biết loại chuyện này ảnh hưởng đến thanh danh cô nương nhà người ta, không thể nói lung tung. Nàng lập tức gật đầu, “Tỷ yên tâm, ta hứa.”

Trần Ngưng Chỉ tin nàng, nàng ấy vuốt vuốt ngực thở ra một hơi, sau đó nhíu mày nói: “Ta có tật xấu không biết giữ miệng, mẫu thân ta đã dạy dỗ rất nhiều lần nhưng vẫn không nhớ được, bị dạy dỗ mà vẫn tái phạm hết lần này tới lần khác....” Trần Ngưng Chỉ cuối đầu xoắn xoắn ngón tay rồi lẩm bẩm: “Biết vậy nghe theo lời mẫu thân ta cho rồi, khâu miệng của ta lại, miễn cho ta lại nói lung tung.”

Giang Diệu cười ha ha không ngừng, nàng vươn tay, làm ra dáng vẻ muốn khâu cái miệng nhỏ của Trần Ngưng Chỉ lại, Trần Ngưng Chỉ bị chọc cười, hai cô nương rượt đuổi nhau tới lui sau bụi hoa, không hề có chút đoan trang của quý nữ nào.

Đang lúc hai cô nương chơi đùa vui vẻ thì Hoắc Tuyền đến.

Hoắc Tuyền nhấc làn váy chạy đến, vui mừng nói: “Hai người các muội đang nói gì thế, ta cũng muốn nghe?”

Trần Ngưng Chỉ rất quen thuộc với Hoắc Tuyền nên làm mặt quỷ với nàng ấy rồi bĩu môi nói: “Đây là bí mật giữa ta và Diệu Diệu không nói với tỷ.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoắc Tuyền ỉu xìu, nàng bước tới nhéo cánh tay Trần Ngưng Chỉ một cái, “Được lắm, từ lúc nào mà muội có bí mật giấu ta vậy hả?” Tuy giọng điệu hơi tức giận, nhưng xưa nay tính tình Hoắc Tuyền rộng lượng, nàng sẽ không nổi giận vì mấy chuyện nhỏ nhặt này. Nàng cười dịu dàng bóp bóp mặt Giang Diệu, sờ sờ một lát, nàng không muốn buông tay nữa, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Diệu bị mình tạo thành con heo nhỏ, Hoắc Tuyền nói: “Diệu Diệu, khuôn mặt nhỏ nhắn này dưỡng thế nào, quá mềm mại rồi.”

Xoa bóp một lát, Hoắc Tuyền buông tay ra thì nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Diệu phiếm hồng, nàng giật mình, vừa ngạc nhiên vừa áy náy, “Sao đỏ thề này? Ta đâu có dùng bao nhiêu sức, muội không sao chứ?”

Giang Diệu sờ sờ mặt mình, thoải mái nói: “Không sao đâu, tốt lại ngay ấy mà.”

Lúc này, Hoắc Tuyền mới nhẹ nhàng thở ra, “Vậy thì tốt, không giống A Chỉ da dày thịt béo, xoa bóp thế nào cũng được.”

Lời này Trần Nhược Chỉ không thích nghe nhất, nàng cố ý nghiêm mặt: “Ai da dày thịt béo?” Dứt lời nàng bèn cong khuỷu tay cù lét Hoắc Tuyền.

Hoắc Tuyền sợ nhột, nhất thời nàng ấy bị Trần Ngưng Chỉ cù cười ra nước mắt.

Hoắc Tuyền bị đuổi chạy loạn khắp nơi, nàng ấy vô tình va phải trưởng công chúa, khi nhìn thấy mặt trưởng công chúa, Hoắc Tuyền lập tức thu lại nụ cười, Giang Diệu và Trần Ngưng Chỉ bên cạnh cũng nhanh chóng bước lên hành lễ với trưởng công chúa.

Do hôm nay là yến tiệc nên trưởng công chúa mặc một bộ cung trang màu thiên thanh viền tơ xanh, chải tóc theo kiểu Phi thiên kế (1), cả người tỏa ra khí chất cao quý của hoàng gia.

(1) Kiểu tóc Phi thiên kế:

Mấy người cùng đi vào điện, Giang Diệu cảm thấy hình như ống tay áo của mình vướng vướng gì đó, nàng nghiêng đầu nhìn sang thì thấy Hoắc Tuyền đang kéo ống tay áo nàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoắc Tuyền buồn rầu, có vẻ như nàng ấy không muốn trưởng công chúa nhìn thấy dáng vẻ hoạt bát của mình. Dù gì sau này nàng ấy phải trở thành nhất quốc chi mẫu đấy.

Giang Diệu đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay Hoắc Tuyền, dùng khẩu hình miệng nói một câu: “Không sao đâu.”



Trong điện Vệ Bảo Linh đang chiêu đãi khách khứa, khi thấy trưởng công chúa bước vào, nàng ta liền vui vẻ chạy ra đón, ngọt ngào kêu một tiếng “Biểu tỷ”, sau khi nhìn thấy Hoắc Tuyền đi theo sau trưởng công chúa, gương mặt Vệ Bảo Linh cứng đờ, một lúc lâu sau mới không tình nguyện gọi “Hoắc tỷ tỷ.”

Hoắc Tuyền ngẩng đầu, thản nhiên chào: “Vệ muội muội.”

Quan hệ giữa Hoắc Tuyền và Vệ Bảo Linh, mọi người ở đây đều rõ ràng, trưởng công chúa thấy hơi đau đầu nên nhanh chóng mời hai người ngồi vào vị trí của mình, nhưng bất ngờ là vị trí của hai người lại đối diện nhau.

Sau yến hội, các tiểu cô nương đi đến hoa viên ngắm hoa cúc.

Trưởng công chúa rất thích hoa cúc, trước tiền viện Ngọc Minh Cung và dọc theo các hành lang xuyên suốt cung điện đều xếp đầy các chậu hoa cúc còn chưa nở rộ, có bạch mẫu đơn trắng trong thuần khiết, có cúc Phượng Hoàng lộng lẫy đài các như ngọc thạch, có cúc Ngọc Linh vàng nhạt lâu tàn, có Mẫu Đơn đỏ thắm mạnh mẽ... Muôn hình vạn trạng, màu sắc rực rỡ, đa dạng vô cùng, đẹp không sao tả xiết... (2)

(2) Chỗ này ta chém đó, tả hoa cao siêu quá tra từ không ra [xấu hổ]

Trần Ngưng Chỉ chỉ vào một cây cúc trắng trồng trong chậu gốm sứ khắc hoa sen, nói với Giang Diệu: “Diệu Diệu, muội nhìn này, đóa hoa cúc này thật là đẹp.”

Giang Diệu cúi đầu nhìn theo, đóa cúc trắng như tuyết, cánh hoa hướng vào nhụy, trông giống với tuyết cầu thật, nàng cười cười nói: “Hoa này tên là ‘ Tuyết Hải ’, quả thật rất đẹp.”

Trần Ngưng Chỉ không hiểu rõ về hoa nên hỏi thêm vài giống cúc khác nữa, thấy Giang Diệu trả lời được hết, nàng ấy rất khâm phục. Thật ra Giang Diệu cũng không nghiên cứu nhiều về hoa cúc, có điều mẫu thân nàng --- Kiều thị có một hoa viên, trong đó có rất nhiều hoa cỏ quý giá, tất cả là do phụ thân nàng tìm về cho mẫu thân, nàng ngắm nhiều nên vô tình nhớ được thôi.

Lúc hai người đang ngắm hoa thì Vệ Bảo Linh và mấy tiểu cô nương khác đang chơi bài diệp tử, chơi một hồi thì có không ít tiểu cô nương vây quanh, Giang Diệu và Trần Ngưng Chỉ cũng nhanh chóng tới xem.

Quanh bàn đá có bốn người ngồi, theo thứ tự là trưởng công chúa, Hoắc Tuyền, Vệ Bảo Linh và Trần Ngưng Kiều.

Bài diệp tử đang rất lưu hành trong giới quý tộc ở kinh thành, mỗi khi các thế gia vọng tộc có yến tiệc đều có trò tiêu khiển, khách nam thì chơi ném thẻ vào bình rượu, bắn cung, còn các nữ quyến thì ngắm hoa chơi bài diệp tử. Giang Diệu chưa từng chơi, bây giờ nhìn các lá bài diệp tử trong tay bốn người, rồi cách ra bài, tuy không ai nói quy tắc cho nàng biết, nhưng chỉ cần nhìn vài lần là trong lòng nàng đã nắm được rồi.

Trong bốn người, chơi bài diệp tử hay nhất là Vệ Bảo Linh.

Lại thắng, Vệ Bảo Linh mỉm cười thu ngân phiếu, miệng thì nói xin lỗi nhưng mặt mày đầy ý cưới hả hê.

Trưởng công chúa nghiêng đầu, thấy hai mắt Giang Diệu mở to đầy hứng thú của Giang Diệu, “Giang Diệu, muội tới đây chơi thay bổn cung mấy ván đi.”

Nàng chơi?

Giang Diệu không phải người hay õng ẹo, huống hồ nhìn nãy giờ nàng đã hơi ngứa ngáy tay chân rồi, có điều nàng chưa từng chơi qua nên có chút xấu hổ giải thích: “Muội không biết chơi cái này...”

“Không sao đâu, cách chơi bài diệp tử rất đơn giản.” Vệ Bảo Linh nhiệt tình lên tiếng, “Nếu biểu tỷ có việc bận thì Diệu Diệu chơi thay biểu tỷ đi.”

Giang Diệu gật đầu: “Vậy được rồi.”

Trưởng công chúa đứng dậy để Giang Diệu ngồi vào chỗ của mình, tiếp theo vỗ vỗ bờ vai nhỏ gầy của nàng, cúi đầu nói nhỏ vào tai “Yên tâm, thua tính cho ta, thắng thuộc về muội.”

Trưởng công chúa hào phóng như thế, Giang Diệu cười cười: "Được, vậy ta sẽ cố gắng không để trưởng công chúa mất mặt."

Vệ Bảo Linh thấy trưởng công chúa đã rời đi, nàng ta mới cười nói sơ quy tắc chơi bài diệp tử cho Giang Diệu. Vệ Bảo Linh chơi bài rất rành, nàng biết bài này không thể nhìn thoáng qua là học được, do nàng từ nhỏ theo bên cạnh mẫu thân nên từ từ mưa dầm thấm dất, xem nhiều năm, chơi cũng nhiều năm, so với các quý nữ trong hội, nàng cao tay nhất.

Nàng ta vừa nói vừa nhìn gương mặt ngây thơ khờ khạo không hiểu gì cả của Giang Diệu, nàng ta âm thầm cười nhạo nhưng ngoài miệng lại nói: “Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi, Diệu Diệu nắm được quy tắc chưa?”

Dù gì cũng có nhiều người đang ở đây, Vệ Bảo Linh không thể cố ý nói sai được. Nàng ta giải thích quy tắc rất rõ ràng rành mạch, cộng thêm vừa rồi Giang Diệu quan sát mấy lượt, trong lòng cũng hiểu được mấy phần, sau đó lại nghe Vệ Bảo Linh giải thích là nàng đã hiểu hết.

Giang Diệu gật đầu, “Ừ, ta đã hiểu rồi.”

Có hiểu thật không đấy, Vệ Bảo Linh nói thầm một câu.

Đừng nói là Vệ Bảo Linh không tin, ngay cả Trần Ngưng Kiều biết chơi cũng không tin Giang Diệu chỉ nghe thôi là hiểu. Tuy nhiên có lẽ tiểu cô nương sĩ diện, lý lẽ này nàng hiểu rất rõ, nếu đổi lại là nàng, nàng cũng sẽ bất chấp ra vẻ hiểu biết.

Bốn người lần lượt rút tám lá bài, số còn lại đặt ở chính giữa, đánh một lá bắt một lá.

Bởi vì vòng trước Vệ Bảo Linh thắng nên lần này nàng ta đi trước.

Bài diệp tử chơi theo quy tắc “Vạn thắng nghìn, nghìn thắng trăm, trăm thắng đồng.”

Vừa bắt đầu mặc dù Giang Diệu đã hiểu rõ quy tắc này, nhưng nàng vẫn luống cuống tay chân, nhưng do trí nhớ nàng tốt nên nàng nhớ được tất cả các lá bài đã đánh ra, nhìn cách ba người ra bài, sau mấy lượt, đại khái nàng đã đoán ra trên tay các nàng cầm bài gì rồi. Nàng sẽ không đánh, có điều nàng sẽ ghi nhớ, ngoài ra quan trọng nhất là may mắn nữa, mỗi khi nhà trên ra bài nàng đều bắt được. Cứ như thế vài lượt, ngoài hai vòng thua ban đầu còn sau đó Giang Diệu đều thắng hết.

Hoắc Tuyền khen: “Diệu Diệu rất có thiên phú chơi bài diệp tử nha.”

Thắng được rất nhiều ngân phiếu, Giang Diệu không có chút ý tứ kiêu ngạo nào.

Mà bởi vì trong đầu Trần Ngưng Kiều đang nghĩ chuyện khác, lúc chơi bài không có bao nhiêu tập trung, nàng ấy không quan tâm là Giang Diệu thắng hay là Vệ Bảo Linh thắng, nàng ấy không có ý kiến.

Có thể thấy khuôn mặt Vệ Bảo Linh rất khó coi, rất âm u, ngay cả cười miễn cưỡng cũng không cười nổi. Khó trách Vệ Bảo Linh khó chịu như vậy, mỗi lần chơi bài diệp tử nàng đều rất vui bởi vì nàng luôn thắng tuyệt đối, nhưng hôm nay nàng thua trên tay Giang Diệu, sao nàng có thể cười nồi.

Vệ Bảo Linh bỗng đứng bật dậy, ai oán nói: "Giang cô nương lợi hại như thế mà nói là chơi lần đầu, thật là khiêm tốn."

Ý này không phải là Giang Diệu cố ý nói dối sao.

Vệ Bảo Linh nói xong liền xoay người rời đi, mấy tiểu cô nương có quan hệ tốt với nàng ta vội vàng chạy theo an ủi. Dù sao trong suy nghĩ của đám quý nữ này, đại đa số các nàng đều hướng về Hoàng phi tương lai Vệ Bảo Linh đấy, không ai thèm để ý tới Giang Diệu vừa gia nhập cái vòng lẩn quẩn này không lâu.

Hoắc Tuyền tức giận ném bài: “Cái quái gì vậy?”

Trần Ngưng Chỉ cũng an ủi Diệu Diệu, “Diệu Diệu muội đừng tính toán với Vệ Bảo Linh, nàng ta luôn như thế...”

Trần Ngưng Kiều nhìn tiểu muội muội Giang Diệu này, nàng biết tiểu cô nương chịu ấm ức, dù sao người bị Vệ Bảo Linh bắt nạt không chỉ có mình Giang Diệu. Nàng an ui vỗ vỗ bả vai Giang Diệu: “Muội đừng để trong lòng.”

Giang Diệu chớp chớp mắt, nàng để bài diệp tử trong tay xuống bàn đá, khuôn mặt nhỏ nhắn cười cười: "Muội không sao." Nàng không tức giận chút nào, cũng không cảm thấy tủi thân gì cả.

Đôi mắt to của Giang Diệu lúc nào cũng long lanh, hoàn toàn không phải ấm ức mà rơi nước mắt. Có điều tuổi nàng còn nhỏ, thường ngày lại nhỏ nhắn xinh xắn, khi nàng im lặng không nói lời nào, cộng thêm vừa rồi Vệ Bảo Linh nổi giận, đương nhiên mọi người sẽ nghĩ tiểu cô nương này dang rất uất ức vì bị sỉ nhục. Nhưng nào ngờ, Giang Diệu không hề để bụng. Hơn nữa có thể làm Vệ Bảo Linh tức giận, trong lòng nàng còn rất vui vẻ đây này.

Hoắc Tuyền thấy Giang Diệu không có tủi thân thật nên cười sảng khoái, “Muội đúng là rộng lượng.” Nàng ấy xoa xoa gương mặt Giang Diệu nói tiếp: “Mà thôi, ta cũng chán chơi nữa rồi, hay là chúng ta đi ngắm hoa đi.”

Hoắc Tuyền kéo Giang Diệu tiếp tục đi ngắm hoa, Trần Ngưng Chỉ nói với Trần Ngưng Kiều: “Thất tỷ tỷ, chúng ta cũng đi chung đi.”



Trần Ngưng Kiều hơi lơ đãng trả lời Trần Ngưng Chỉ: “Cửu muội muội, muội đi dạo với Hoắc cô nương và Giang cô nương trước đi, ta ngồi đây một lát.”

Trần Ngưng Chỉ không phát hiện có gì lạ nên cười gật đầu: "Vậy được rồi, muội sẽ đi loanh quanh đây thôi, không đi xa đâu.”

Trần Ngưng Kiều thấy các tiểu cô nương đều đi xa rồi, nàng ta gọi nha hoàn Chu Thúy sau lưng mình: “Đi đến Vĩnh thọ cung thăm di mẫu với ta.”

Chu Thúy nhỏ giọng đáp lời, đi theo Trần Ngưng Kiều rời khỏi Ngọc Minh Cung.

Đi được một đoạn, Trần Ngưng Kiều đột nhiên “A” một tiếng nói với Chu Thúy: “Hình như ta bỏ quên khăn tay ở trên bàn rồi, ngươi đi lấy đến đây cho ta đi.”

Chu Thúy không suy nghĩ nhiều mà vội bàng trở lại lấy khăn tay.

Khóe môi Trần Ngưng Kiều cong lên, nàng ấy bước nhanh đến ngự hoa viên.

Khi đến hồ sen trong ngự hoa viên, Trần Ngưng Chỉ ngước mắt nhìn, nàng nhìn thấy trong lương đình bên cạnh hồ bát giác, có một bóng dáng cao lớn đang đứng thẳng lưng, hắn mặc một bộ cẩm màu màu xanh sẫm, dung mạo tuấn mỹ vô song. Chỉ cần nhìn thôi là tim Trần Ngưng Kiều không chịu đập nhảy “Thịch thịch thịch thịch”, gần như muốn nhảy ra ngoài.

Hai gò má nàng như bị phỏng, thấy bốn phía không có một thị vệ tuần tra nào, nàng thuận lợi từ từ bước đến bên bờ hồ.

Hoa sen trong hồ đã tàn, nước sâu thâm thẩm, lộ ra một luồng khí lạnh ghê người.

Trần Ngưng Kiều nắm chặt nắm tay, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi sợ hãi, nhưng nghĩ đến những chuyện đã sắp đặt hôm nay, nàng cắn răng giả bộ trượt chân ngã xuống hồ sen.

Trần Ngưng Kiều không ngừng giãy giụa kêu cứu. Cơ thể nàng nhấp nhô lên xuống, mà nước trong hồ rất lạnh, làm cho cả người Trần Ngưng Kiều lạnh đến nỗi tê cứng ---- Nàng biết bơi, nhưng nàng kiềm chế lại, chờ người nọ xuống cứu mình.

Nơi này yên tĩnh, tiếng động Trần Ngưng Kiều gây ra đặc biệt lớn.

Đương nhiên Lục Lưu cũng nhìn thấy. Đôi con ngươi đen nhánh của hắn nhìn cô nương đang kêu cứu trong hồ. Hắn bỗng nhớ đến trước kia, hắn cũng từng gặp một tiểu nữ oa rơi xuống nước, cơ thể nhỏ nhắn mong manh, hết sức đáng thương, đáng thương đến nỗi hắn đã động lòng trắc ẩn. Đó là lẩn đầu tiên hắn tốt bụng cứu người, hôm nay nhớ đến, xem ra cả đời này hắn không thể nào ném chuyện phiền toái đẹp đẽ này được rồi.

Loại chuyện này, một đời làm một lần là đủ.

Trần Ngưng Kiều ở trong nước không thể tin được, rõ ràng hắn nhìn thấy, nhưng lại rời đi....

Rời đi.

Trần Ngưng Kiều tiến thoái lưỡng nan, không dè dặt nữa mà vội kêu cứu: “Vương gia, cứu ta, cứu ta...”

Chắc Tuyên Vương không thấy rõ nàng thôi, chứ nếu biết nàng là đích nữ Trần phủ, ngoại sanh nữ của Trang thái phi, hắn nhất định sẽ cứu nàng.



Bên này, nha hoàn Chu Thúy của Trần Ngưng Kiều quay lại lấy khăn, Chu Thúy gấp gáp nói với ba người Hoắc Tuyền: “Không thấy tiểu thư...” Chu Thúy kể rõ đầu đuôi, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, “....Lúc nô tỳ đi lấy khăn rồi đi tìm tiểu thư, thì không thấy tiểu thư ở chỗ kia nữa.”

Trần Ngưng Chỉ hơi lo lắng. Ngược lại Hoắc Tuyền bình tĩnh hơn, nàng ấy nhanh chóng phái người đi tìm, sau đó nói với Trần Ngưng Kiều và Giang Diệu: “Chúng ta ra ngoài tìm thử xem, nhưng các muội nhớ kỹ, không được tách khỏi nha hoàn của mình.” Nếu không khi tìm được một ngược lại lạc mất một người, thì càng phiền phức hơn.

Giang Diệu gật gật đầu, nàng không nói hai lời vội vàng dẫn Bảo Cân và Bảo Lục đi ra ngoài tìm người.

Trên đường đi, Bảo Cân lo lắng: “Hoàng cung lớn như vậy, làm sao tìm được đây? Hơn nữa nhìn Trần Thất cô nương không giống người thích đi lung tung.”

Giang Diệu đã tiến cung mấy lần, cộng thêm trí nhớ kiếp trước nàng nhớ đường rất kỹ nên không tùy tiện đi tìm.

Nàng đi dọc theo hành lang Ngọc Minh Cung đến ngự hoa viên tìm kiếm.

Giang Diệu bước đi rất nhanh, đang đi trên đường nhỏ trong ngự hoa viên, đột nhiên phía trước xuất hiện một người, đến khi nàng phản ứng kịp thì cả người đã va vào người nọ rồi.

Nàng đụng phải một bức tường thịt rất cứng.

Giang Diệu xoa xoa chóp mũi bị đau, hai mắt ngấn lệ đáng thương nhìn nam nhân trước mặt, nàng ngạc nhiên kêu lên: “Vương, Vương gia?”

Lục Lưu cũng có chút ngoài ý muốn, thấy chóp mũi tiểu cô nương bị mình đụng đỏ lên nên muốn đưa tay xoa xoa cho nàng, nhưng hắn bỗng nhớ đến nàng từng nghiêm túc nói nàng đã là đại cô nương rồi, hắn không đưa tay ra nữa mà chỉ hỏi: “Không ngoan ngoãn ở Ngọc Minh Cung mà chạy ra đây làm chi?” Hắn dừng lại một chút, hình như nghĩ tới điều gì mới dằn lòng hỏi: “Lạc đường?”

Giang Diệu lắc đầu nói không phải, nàng vừa định kêu cứu thì nghe loáng thoáng có tiếng kêu cứu của Trần Ngưng Kiều. Nhất thời gương mặt nhỏ nhắn của Giang Diệu căng thẳng, nàng ngẩng đầu nhìn Lục Lưu: “Vương gia đã gặp Trần Thất cô nương rồi hả?”

Lục Lưu chính xác bắt dược cổ tay nàng, “Chúng ta nói chuyện một lát.”

Ngửi thấy mùi rượu trên người Lục Lưu, Giang Diệu đã nhận ra có gì đó không đúng, nàng muốn thoát khỏi kiềm chế của Lục Lưu nhưng không được vì hắn rất mạnh, nàng căn bản không giãy giụa được, cộng thêm nghe tiếng kêu cứu của Trần Ngưng Kiều càng lúc càng yếu, Giang Diệu đành xoay người nói với Bảo Cân Bảo Lục phía sau: “Các tỷ nhanh chóng đi xem tình hình của Trần tiểu thư một chút đi.”

Bảo Cân và Bảo Lục thấy hơi khó xử. Nếu các nàng qua đó thì ở đây chỉ còn lại hai người là Tuyên Vương và tiểu thư nhà các nàng thôi. Nhưng thấy thái độ cương quyết của tiểu thư và các nàng cũng biết Tuyên Vương sẽ không làm tổn thương tiểu thư nhà mình, nên sau khi đo dự một lát, Bảo Cân và Bảo Lục vội vàng chạy đi.

Thấy Bảo Cân và Bảo Lục đi rồi, Giang Diệu ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên buồn rầu nói: “Vương gia thấy chết mà không cứu.”

Lục Lưu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trước mắt, hắn lại nhớ đến giấc mộng xuân ướt át tối qua, hắn không nói hai lời liền kéo tiểu cô nương ra phía sau một bụi cây nhỏ.

Mặc dù Giang Diệu cảm thấy lòng dạ Lục Lưu sắt đá, nhưng theo bản năng nàng vẫn tin tưởng hắn không làm nàng bị thương, bây giờ bị kéo vào bụi cây, lưng tựa lên thân cây, nàng mới hoảng hốt gọi: “Vương gia......”

“Đúng là bản vương thấy chết không cứu đấy. Có điều ngươi nên biết, hôm nay Trần Thất cô nương kia muốn thiết kế bản vương, để bản vương phải lấy nàng ta. Nêu bản vương xuống nước cứu nàng ta lên, thì ngay một khắc sau người Trang thái phi sắp xếp sẽ xuất hiện, tận mắt thấy bản vương và nàng ta có tiếp xúc thân thể.”

Lục Lưu không phải dạng người hay giải thích, mà tình cảm của Trần Ngưng Kiều và Giang Diệu cũng không quá thân thiết, nếu không biết tính tình của nàng ta thì lời này quả thật rất hoang đường, hơn nữa nàng tin tưởng Lục Lưu, hơn nữa vừa rồi Trần Ngưng Chỉ cũng đã nói với nàng là Trần Ngưng Kiều thích Lục Lưu.

Giang Diệu tin hắn, nhưng mà ngoài miệng nàng lại nói: “Có điều...Có điều nếu Vương gia không cứu....”

“...Yên tâm, Trần Thất biết bơi.”

Vậy mà còn cố tình vùng vẫy kêu cứu, đúng là phải nhìn bằng con mắt khác.

Ầm ĩ một lát, nhất thời Giang Diệu xấu hổ nhìn nhìn khuôn mặt phơn phớt hồng của hắn. Nàng biết mình sai nên sửa ngay, thái độ rất thành khẩn: “Không phải ta cố ý, Vương gia đừng giận nhé.” Nàng biết nàng không phân biệt được phải trái, nhưng nếu là người khác gặp hoàn cảnh này, cũng khó có thể không nghi ngờ hắn.

Chờ cả buổi không nghe Lục Lưu lên tiếng, Giang Diệu sợ hãi ngửa mặt lên, thấy mặt mày hắn bình thản, nàng thử giật giật ống tay áo của hắn nhỏ giọng nói: “Ui, người sẽ không giận thật chứ?”

Thúc thúc trưởng bối này, lòng dạ hẹp hòi quá rồi. So đo với một tiểu nha đầu như nàng làm gì không biết?

Bởi vì lúng túng nên gương mặt tiểu cô nương đỏ hồng, nõn nà vô cùng đẹp mắt. Lục Lưu cúi đầu, nhìn vào đôi mắt to sáng ngời của nàng, ánh mắt từ từ dời xuống, rơi vào cánh môi ướt át của nàng, ngửi thấy mùi hương ngọt ngào trên người nàng, Lục Lưu chợt cảm thấy bực bội, hắn không chút do dự cúi người xuống, há miệng ngậm lấy cánh môi xinh xắn kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook