Chương 13: Cấm cung chi biến, xuất thủ cứu người
Bộ Nguyệt Thiển Trang
01/07/2015
Lúc hai người Sở Vân Khinh đi ra khỏi Thượng Lâm Uyển sắc trời đã khẽ biến, bầu trời tối om bao phủ cả một vùng, mơ hồ còn có cả sấm chớp cuồn cuộn.
“Tiểu thư, trời sắp mưa.”
Sở Vân Khinh khẽ nhíu mày, càng bước nhanh hơn.
Thượng Lâm Uyển này chính là ngự hoa viên phía đông, cửa Chính Dương lại ở phía bắc, lại phải đi băng qua hơn nửa ngự hoa viên, dọc theo con đường này cực kỳ an tĩnh, thỉnh thoảng có thể thấy được cấm vệ của hoàng gia, Sở Vân Khinh cũng khép mi nhắm mắt đi qua, cực kỳ không có cảm giác tồn tại.
Nhưng mà, cho dù hai người có bước nhanh, cũng không kịp với thay đổi của mưa gió, còn chưa đi được một nửa đường, mưa to ào ào rơi xuống, trong nháy mắt liền rơi xuống hai người.
“Tiểu thư, mưa lớn quá, chúng ta tránh một lát, nhìn thế này chắc cũng không mưa lâu.”
Bây giờ hai người đang đi đến trước một cung điện bỏ hoang đã lâu, ngay cả bảng hiệu trên cửa cung cũng bị bụi bặm bám nhiều năm mà không thấy rõ chữ, và lại nơi này hoang vắng hơn so với những nơi khác, Sở Vân Khinh suy nghĩ một chút liền kéo Nhược nhi đi vào cửa cung khép hờ.
Vào cửa cung một chút, mắt Sở Vân Khinh sáng lên, nơi này là cung điện bị bỏ hoang!
Thác nước trước mặt lượn lờ hơi nước bay lên, nơi xa đình đài lầu các giường cột chạm trổ, mấy bước là có thể ra tới đào viên.
Thời tiết tháng thư, là thời điểm hoa đào nở nhiều nhất, nhìn xa xa thật giống như một mảnh vân hải (mây) màu đỏ, Sở Vân Khinh là một nữ tử không thích hoa vậy mà cũng bị tình cảnh này làm cho rung động, mưa lớn dần, không biết ngày mai còn có quang cảnh rực rỡ như vậy không?
Sở Vân Khinh không có thời gian để nhìn trận mưa hoa đào xinh đẹp cuối cùng này, nàng nhìn cuối đào lâm hình như có một cái hồ, hành lang uyển chuyển uốn khúc bên cạnh hồ, chính là chỗ tốt để tránh mưa.
Nhưng mà, không đợi nàng đi vài bước, một tiếng quát chói tai vang lên từ bên ngoài!
“Vật nhỏ, nếu ngươi không biết điều thì đừng trách ta!”
Nữ tử một thân cung trang màu hồng đang đứng ở hành lang bên trong hồ, có bốn năm bà tử khỏe mạnh đang đè thắt lưng của một tiểu nam hài tám tuổi trên mặt đất, đứa bé kia không giãy giụa không gào khóc, chỉ hung hăng nhìn chằm chằm nàng kia!
“A, còn dám nhìn ta như vậy! Ngươi cho rằng ngươi có thể đi tố cáo Bổn cung sao? Đánh cho ta!”
Hồng y nữ tử kia ra lệnh một tiếng, trong phút chốc nắm đấm của mấy bà tử liền rơi vào trên người đứa bé kia, Sở Vân Khinh thấy vậy trong lòng liền biết nơi này không phải là chỗ tốt để tránh, đang muốn xoay người đi, nhưng đứa bé kia lại lên tiếng.
“Ngươi đối với ta như vậy không sợ bị phụ hoàng trách phạt sao!”
Phụ hoàng?!
Hoàng đế Tiêu Chiến hiện tại có lục tử (sáu người con trai), Ngũ điện hạ nàng đã thấy qua, vị kia nhất định là Lục hoàng tử!
Sở Vân Khinh hơi do dự, “Nhược nhi, nơi này không phải chỗ tốt để tránh mưa, cầm lấy thiếp đi ra xe ngựa bên ngoài cung chờ ta!”
Nhược nhi đã sớm bị thân phận của những người kia làm cho kinh ngạc, một tự xưng là “Bổn cung”, còn một lại là hoàng tử đương triều, nàng nói một tiếng, “Tiểu thư cẩn thận một chút” liền dựa theo đường cũ chạy ra ngoài.
“Đúng nha, ngươi là hoàng tử, ta là phi tử, hiện tại không nên đối với ngươi như vậy.” Nữ tử chợt tàn nhẫn cười một tiếng, “Nhưng chỉ có thể trách mẫu thân ngươi, làm hại Bổn cung mất đi đứa con của mình, hôm nay ta cũng sẽ làm cho nàng nếm thử cảm giác tê tâm liệt phế đó!”
Nữ tử chợt quay đầu liếc mắt nhìn hành lang sau hồ, ánh mắt chợt lóe, “Ném xuống đi!”
Vừa dứt lời, “Phù phù” một tiếng, trong lòng Sở Vân Khinh căng thẳng.
“Nương nương, chúng ta mau đi thôi, nơi này không thể ở lâu…”
Hồng y nữ tử liếc mắt nhìn đứa bé trong hồ, hừ lạnh một tiếng liền quay đầu rời đi, Sở Vân Khinh cúi thấp người trốn sau tảng đá lớn, đợi mấy người kia đi xa nàng mới bước nhanh về phía hồ, nhưng mà trên mặt nước kia chỉ có giọt mưa rơi xuống làm cho rung động.
Nàng nhắm hai mắt lại, lúc xoay người nắm chặt hai quả đấm, trong chớp mắt, chỉ thấy một đạo bóng trắng lướt qua giữa không trung, Sở Vân Khinh xoay người nhảy xuống hồ.
Không biết qua bao lâu, thật giống như một đóa hoa sen mới nở, hai tay Sở Vân Khinh kéo hài tử bị ném xuống hồ nhảy ra lên khỏi mặt nước, cả người nàng ướt sũng, tóc ướt dính ở trên trán và gò má, hai tay cũng dùng hết sức đem hài tử đặt trên mặt đất, rồi sau đó đặt đôi tay, dùng sức ấn xuống ở trước ngực hài tử.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ánh mắt Sở Vân Khinh dần dần ngưng đọng (cứng lại), rốt cuộc người nằm trên đất cũng có phản ứng, tiểu nam hài ho ra mất ngụm nước, rồi sau đó hết sức bối rối nhìn Sở Vân Khinh.
Rốt cuộc Sở Vân Khinh cũng thở phào một cái, ánh mắt lạnh như băng của nàng mang theo không biết bao nhiêu thương xót, nàng nói: “Là ta cứu ngươi!”
Nam hài đang muốn nói, ánh mắt Sở Vân Khinh liền biến đổi, nhìn chăm chú lối vào cửa cung, nàng che miệng nam hài, nhẹ giọng nói, “Có người đến.”
Cấm vệ quân của hoàng gia đến rất nhanh, người thủ lĩnh hét to một tiếng, “Lục soát cho ta! Cấm địa của hoàng gia cũng dám xông vào, nếu kháng cự, giết không tha!”
Sở Vân Khinh mang theo tiểu nam hài nấp sau một tòa núi giả trong đào viên, có chút nóng nảy nhìn cấm vệ quân càng ngày càng đến gần, thì ra nơi này là cấm địa của hoàng gia, chả trách vừa rồi có người nói ở lại nơi này lâu sẽ không tốt, mà nữ tử mặc cung trang kia phải giết Lục hoàng tử ở chỗ này, nhiều nhất cũng chỉ coi là hắn lén lút xông vào cấm cung, trượt chân ngã xuống hồ mà chết!
Sở Vân Khinh cúi đầu, lại phát hiện ánh mắt của tiểu nam hài dừng lại ở trên mặt mình, trong mắt hàm chứa sợ hãi sau tai nạn.
Sở Vân Khinh cả kinh, đưa tay sờ trên mặt, sắc mặt đại biến, mới vừa rồi cứu hắn cái khăn che mặt đã rớt xuống, vậy mà nàng lại quên, Sở Vân Khinh tùy ý đeo khăn lần nữa, liếc mắt nhìn lầu các sau lưng, “Quen thuộc nơi này sao?”
Tiểu nam hài lắc đầu một cái, Sở Vân Khinh nhíu mày, nhìn một lượt lầu các dày đặc bên phải, đang định xoay người đi, tay trái lạnh như băng chợt đặt lên một thân người ấm áp.
Một giọng nói rét lạnh xen lẫn hơi thở thiêu đốt từ đằng sau đánh tới nàng, “Lá gan của ngươi càng ngày càng lớn!”
“Tiểu thư, trời sắp mưa.”
Sở Vân Khinh khẽ nhíu mày, càng bước nhanh hơn.
Thượng Lâm Uyển này chính là ngự hoa viên phía đông, cửa Chính Dương lại ở phía bắc, lại phải đi băng qua hơn nửa ngự hoa viên, dọc theo con đường này cực kỳ an tĩnh, thỉnh thoảng có thể thấy được cấm vệ của hoàng gia, Sở Vân Khinh cũng khép mi nhắm mắt đi qua, cực kỳ không có cảm giác tồn tại.
Nhưng mà, cho dù hai người có bước nhanh, cũng không kịp với thay đổi của mưa gió, còn chưa đi được một nửa đường, mưa to ào ào rơi xuống, trong nháy mắt liền rơi xuống hai người.
“Tiểu thư, mưa lớn quá, chúng ta tránh một lát, nhìn thế này chắc cũng không mưa lâu.”
Bây giờ hai người đang đi đến trước một cung điện bỏ hoang đã lâu, ngay cả bảng hiệu trên cửa cung cũng bị bụi bặm bám nhiều năm mà không thấy rõ chữ, và lại nơi này hoang vắng hơn so với những nơi khác, Sở Vân Khinh suy nghĩ một chút liền kéo Nhược nhi đi vào cửa cung khép hờ.
Vào cửa cung một chút, mắt Sở Vân Khinh sáng lên, nơi này là cung điện bị bỏ hoang!
Thác nước trước mặt lượn lờ hơi nước bay lên, nơi xa đình đài lầu các giường cột chạm trổ, mấy bước là có thể ra tới đào viên.
Thời tiết tháng thư, là thời điểm hoa đào nở nhiều nhất, nhìn xa xa thật giống như một mảnh vân hải (mây) màu đỏ, Sở Vân Khinh là một nữ tử không thích hoa vậy mà cũng bị tình cảnh này làm cho rung động, mưa lớn dần, không biết ngày mai còn có quang cảnh rực rỡ như vậy không?
Sở Vân Khinh không có thời gian để nhìn trận mưa hoa đào xinh đẹp cuối cùng này, nàng nhìn cuối đào lâm hình như có một cái hồ, hành lang uyển chuyển uốn khúc bên cạnh hồ, chính là chỗ tốt để tránh mưa.
Nhưng mà, không đợi nàng đi vài bước, một tiếng quát chói tai vang lên từ bên ngoài!
“Vật nhỏ, nếu ngươi không biết điều thì đừng trách ta!”
Nữ tử một thân cung trang màu hồng đang đứng ở hành lang bên trong hồ, có bốn năm bà tử khỏe mạnh đang đè thắt lưng của một tiểu nam hài tám tuổi trên mặt đất, đứa bé kia không giãy giụa không gào khóc, chỉ hung hăng nhìn chằm chằm nàng kia!
“A, còn dám nhìn ta như vậy! Ngươi cho rằng ngươi có thể đi tố cáo Bổn cung sao? Đánh cho ta!”
Hồng y nữ tử kia ra lệnh một tiếng, trong phút chốc nắm đấm của mấy bà tử liền rơi vào trên người đứa bé kia, Sở Vân Khinh thấy vậy trong lòng liền biết nơi này không phải là chỗ tốt để tránh, đang muốn xoay người đi, nhưng đứa bé kia lại lên tiếng.
“Ngươi đối với ta như vậy không sợ bị phụ hoàng trách phạt sao!”
Phụ hoàng?!
Hoàng đế Tiêu Chiến hiện tại có lục tử (sáu người con trai), Ngũ điện hạ nàng đã thấy qua, vị kia nhất định là Lục hoàng tử!
Sở Vân Khinh hơi do dự, “Nhược nhi, nơi này không phải chỗ tốt để tránh mưa, cầm lấy thiếp đi ra xe ngựa bên ngoài cung chờ ta!”
Nhược nhi đã sớm bị thân phận của những người kia làm cho kinh ngạc, một tự xưng là “Bổn cung”, còn một lại là hoàng tử đương triều, nàng nói một tiếng, “Tiểu thư cẩn thận một chút” liền dựa theo đường cũ chạy ra ngoài.
“Đúng nha, ngươi là hoàng tử, ta là phi tử, hiện tại không nên đối với ngươi như vậy.” Nữ tử chợt tàn nhẫn cười một tiếng, “Nhưng chỉ có thể trách mẫu thân ngươi, làm hại Bổn cung mất đi đứa con của mình, hôm nay ta cũng sẽ làm cho nàng nếm thử cảm giác tê tâm liệt phế đó!”
Nữ tử chợt quay đầu liếc mắt nhìn hành lang sau hồ, ánh mắt chợt lóe, “Ném xuống đi!”
Vừa dứt lời, “Phù phù” một tiếng, trong lòng Sở Vân Khinh căng thẳng.
“Nương nương, chúng ta mau đi thôi, nơi này không thể ở lâu…”
Hồng y nữ tử liếc mắt nhìn đứa bé trong hồ, hừ lạnh một tiếng liền quay đầu rời đi, Sở Vân Khinh cúi thấp người trốn sau tảng đá lớn, đợi mấy người kia đi xa nàng mới bước nhanh về phía hồ, nhưng mà trên mặt nước kia chỉ có giọt mưa rơi xuống làm cho rung động.
Nàng nhắm hai mắt lại, lúc xoay người nắm chặt hai quả đấm, trong chớp mắt, chỉ thấy một đạo bóng trắng lướt qua giữa không trung, Sở Vân Khinh xoay người nhảy xuống hồ.
Không biết qua bao lâu, thật giống như một đóa hoa sen mới nở, hai tay Sở Vân Khinh kéo hài tử bị ném xuống hồ nhảy ra lên khỏi mặt nước, cả người nàng ướt sũng, tóc ướt dính ở trên trán và gò má, hai tay cũng dùng hết sức đem hài tử đặt trên mặt đất, rồi sau đó đặt đôi tay, dùng sức ấn xuống ở trước ngực hài tử.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ánh mắt Sở Vân Khinh dần dần ngưng đọng (cứng lại), rốt cuộc người nằm trên đất cũng có phản ứng, tiểu nam hài ho ra mất ngụm nước, rồi sau đó hết sức bối rối nhìn Sở Vân Khinh.
Rốt cuộc Sở Vân Khinh cũng thở phào một cái, ánh mắt lạnh như băng của nàng mang theo không biết bao nhiêu thương xót, nàng nói: “Là ta cứu ngươi!”
Nam hài đang muốn nói, ánh mắt Sở Vân Khinh liền biến đổi, nhìn chăm chú lối vào cửa cung, nàng che miệng nam hài, nhẹ giọng nói, “Có người đến.”
Cấm vệ quân của hoàng gia đến rất nhanh, người thủ lĩnh hét to một tiếng, “Lục soát cho ta! Cấm địa của hoàng gia cũng dám xông vào, nếu kháng cự, giết không tha!”
Sở Vân Khinh mang theo tiểu nam hài nấp sau một tòa núi giả trong đào viên, có chút nóng nảy nhìn cấm vệ quân càng ngày càng đến gần, thì ra nơi này là cấm địa của hoàng gia, chả trách vừa rồi có người nói ở lại nơi này lâu sẽ không tốt, mà nữ tử mặc cung trang kia phải giết Lục hoàng tử ở chỗ này, nhiều nhất cũng chỉ coi là hắn lén lút xông vào cấm cung, trượt chân ngã xuống hồ mà chết!
Sở Vân Khinh cúi đầu, lại phát hiện ánh mắt của tiểu nam hài dừng lại ở trên mặt mình, trong mắt hàm chứa sợ hãi sau tai nạn.
Sở Vân Khinh cả kinh, đưa tay sờ trên mặt, sắc mặt đại biến, mới vừa rồi cứu hắn cái khăn che mặt đã rớt xuống, vậy mà nàng lại quên, Sở Vân Khinh tùy ý đeo khăn lần nữa, liếc mắt nhìn lầu các sau lưng, “Quen thuộc nơi này sao?”
Tiểu nam hài lắc đầu một cái, Sở Vân Khinh nhíu mày, nhìn một lượt lầu các dày đặc bên phải, đang định xoay người đi, tay trái lạnh như băng chợt đặt lên một thân người ấm áp.
Một giọng nói rét lạnh xen lẫn hơi thở thiêu đốt từ đằng sau đánh tới nàng, “Lá gan của ngươi càng ngày càng lớn!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.