Chương 68: Cùng trời cuối đất, đừng nói buông tay.
Bộ Nguyệt Thiển Trang
23/12/2015
"Nếu ta không động thủ, Vương gia còn tính xem diễn trò tới khi nào?"
Giọng nói trầm trầm của Sở Vân Khinh rơi vào trong lòng Tiêu Triệt, lúc này trên người hắn mặc hắc y, cũng không giống cách ăn mặc bình thường, hắn đứng phía sau Sở Vân Khinh, gần như ôm nàng trong vòng tay.
Tiêu Triệt nghe vậy từ sau lưng nàng lùi lại, hắn nhìn thoáng qua Tiêu Chiến trên mặt đất, đưa tay thăm dò hơi thở của Tiêu Chiến, sau đó dìu Tiêu Chiến vào trong Phi Vân Lâu, khi trở lại, trong mắt hắn có chút tức giận.
Hắn trầm mặc đứng trước người nàng, giọng nói băng lạnh, "Giải thích một chút, ngươi có biết hắn là ai, ngươi có biết nơi này là nơi nào không, dám ra tay đến nước này, Sở Vân Khi, ai cho ngươi lá gan lớn như vậy!"
Sở Vân Khinh nhíu mày, nhiều ngày không thấy, nàng vẫn có thể đoán được hơi thở của hắn, mà hắn tựa hồ vẫn hỏi vì sao lá gan của nàng lại lớn như thế, mắt nàng sáng quắc nhìn Tiêu Triệt.
"Hắn là phụ hoàng của Vương gia người, là hoàng đế của Đại Tần, nơi này là cấm cung, Vương gia muốn biết vì sao ta lại làm như vậy phải không? Vì nữ tử trong miệng phụ hoàng Vương gia vừa rồi là có thể là mẹ của ta, mà phụ hoàng Vương gia, từng giết một nhà hơn trăm người của ta, nguyên nhân này, Vương gia có vừa ý không?"
Chỉ trong phút chốc, trong mắt Tiêu Triệt đã trắng xóa như bông tuyết, nữ nhân này rất ít khi nói lời sắc bén như vậy, từng bước bức người.
Tối nay hắn muốn đi gặp nàng, đến Cẩm Tú điện lại thấy nàng mang theo đàn cổ đi ra từ phía cửa sau, nghi ngờ hắn liền đi theo, mãi đến khi vào cầm cung phát hiện Tiêu Chiến ở chỗ này, ngay tại lúc hắn chuẩn bị hiện thân, lại xuất hiện một màn mà hắn chưa bao giờ nghĩ tới --
"Hẳn là nương ngươi --"
Tiêu Triệt nói khẽ, nghĩ đến trước đây mẫu hậu từng nói qua, vậy đoạn chuyện cũ bị người trong cung cho là chuyện cấm kỵ hắn cũng hiểu được bảy tám phần rồi.
Tiêu Triệt có rất nhiều nghi vấn, "Nói cho ta biết, làm sao ngươi biết đó là nương của ngươi, ngươi thật sự không phải là nữ nhi của Sở Thiên Tề sao?"
Sở Vân Khinh cười lạnh một tiếng, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên đối mặt với người trước mắt như thế nào, theo lý thuyết Tiêu Triệt là con trai của kẻ thù nàng, sao nàng có thể nói với hắn những thứ này?
"Vương gia không cần biết rõ, sau khi Hoàng thượng tỉnh lại sẽ quên toàn bộ, mà ta, lại muốn suy nghĩ xem nên tính toán món nợ này như thế nào."
Mắt Sở Vân Khinh lóe sáng, nói xong lời này liền xoay người đi.
"Chờ một chút."
Tiêu Triệt trầm mặc hạ xuống ba chữ, nhưng làm sao Sở Vân Khinh có thể nghe lời hắn, ánh mắt Tiêu Triệt trầm xuống, thân hình khẽ động chắn trước người nàng, ánh mắt lạnh lẽo đến bức người, "Không được đi!"
Trong lòng Sở Vân Khinh tức giận, chuyện tình của Tiêu Chiến còn phải đợi nàng từ từ tiêu hóa, mà người này rõ ràng là từng bước áp sát không cho nàng một chút thời gian, lời của nàng, hắn chưa bao giờ làm theo.
"Tránh ra!"
Tiêu Triệt đứng im bất động.
"Xin Vương gia, tránh ra!"
Mặt Tiêu Triệt tối sầm, vẫn bất động như cũ.
Sở Vân Khinh ôm đàn cổ lùi về phía sau một bước, những tích tụ trong lòng giờ khắc này biến thành bi thương cùng bất đắc dĩ, nếu là quá khứ nàng có thể không cần phải giao thủ với người này, nhưng hôm nay, nàng chỉ cảm thấy rất mệt mỏi.
Biểu hiện vừa rồi của Tiêu Chiến là do nàng dùng dược mê huyễn, lấy cầm mê hoặc người, mê hoặc tâm thần con người bằng tiếng đàn là thiên phú dị bẩm của nàng cùng với nội công tối cao mà Ngọc Linh Tử giao cho nàng, một khúc Nguyệt Linh vừa rồi, sớm đã hao hết tâm thần của nàng, lại từ trong miệng Tiêu Chiến biết được nhưng chuyện cũ trước kia, càng làm cho lòng nàng nặng nề hơn, vậy mà, người này còn không chịu buông tha cho nàng!
"Vân Khinh không thể trả lời, Vương gia cần gì phải bức ép không tha?"
Lời này vừa nói ra, quanh thân Tiêu Triệt càng trở nên mạnh mẽ, hắn tiến lên một bước, ánh mắt thâm sâu khóa trên người nàng, "Là không thể trả lời, hay là muốn nói cùng người khác?"
Sở Vân Khinh nhíu mày, "Không biết Vương gia có ý gì."
Tiêu Triệt hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về chỗ khác, "Có ngươi chiếu cố, gần đây tình hình của Lệ phi nương nương rất tốt --"
Trong lòng Sở Vân Khinh khẽ động, lúc này mới nhớ đến ngày ấy Tiêu Lăng mang nàng tới Lạc Hà cung một lần,diennnn dan lquyyyyy donnn người trước mặt này hẳn là đã biết rõ, nàng gật đầu, "Ngũ điện hạ tha thiết mời, Vân Khinh dĩ nhiên là tận tâm tận lực đi gặp Lệ phi nương nương."
Tha thiết mời?!
Ánh mắt sâu nặng của Tiêu Triệt rơi trên người nàng, trong con ngươi băng lãnh kia dường như muốn Sở Vân Khinh hít thở không thông, hắn tiến đến gần nàng thêm một bước, như muốn tương giao với hơi thở của nàng, "Ngươi cảm thấy Tiêu Lăng rất tha thiết với ngươi?"
Sở Vân Khinh không muốn nhiều lời cùng hắn, né người muốn đi.
Nhưng Tiêu Triệt không cho nàng cơ hội, tay hắn đã giữ lấy người nàng, để nàng mặt đối mặt với hắn, hơi thở của hắn phả vào tai nàng, "Không tự dưng một người nam nhân lại đi trêu chọc một nữ nhân, ngươi tốt nhất cách xa hắn một chút!"
Sở Vân Khinh hơi ngửa ra sau một chút, tay cầm đàn đã vung lên muốn đi, "Cách xa hay không xa đều là chuyện của Vân Khinh, không cần Vương gia phí sức, nơi này không nên ở lâu, Vương gia nên buông Vân Khinh ra để Vân Khinh đi!"
Hai mắt Tiêu Triệt nheo lại, cố gắng đè nén cảm xúc muốn bạo phát, Sở Vân Khinh còn vùng vẫy, bên ngày một tay Tiêu Triệt kéo khăn che mặt của nàng xuống, một tay kia giữ lấy đầu nàng, sau đó cúi đầu hôn xuống.
Một nụ hôn vừa dài vừa vội, xâm nhập đến răng môi triền miên, lông mi Sở Vân Khinh khẽ run, một bàn tay ngọc rất nhanh đặt lên vạt áo trước ngực Tiêu Triệt, môi lưỡi của hắn giống như mang theo một chút hờn giận, buông bỏ cây đàn của nàng, điên cuồng hấp thụ ngọt ngào của nàng.
Đợi Tiêu Triệt buông Sở Vân Khinh ra, nàng đã có chút không thở nội, Tiêu Triệt chỉ cảm thấy người trong lòng run khẽ, thân thể mềm mại thơm ngát phủ phục trên người mình, khiến cho dục miện từ tận sâu trong linh hồn hắn kêu gào.
Bàn tay to của hắn chuyển qua cổ tay trắng noãn của nàng, không biết tại sao, Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy cổ tay nóng lên, một dòng nước ấm từ cổ tay thấm vào kinh mạch nàng, sau đó liền di chuyển đến toàn thân, làm giảm đi cảm giác mệt mỏi, nàng mở mắt ra liền nhìn thấy đôi mắt tối sầm của Tiêu Triệt.
"Ngươi nhớ kỳ, cùng trời cuối đất, cũng không được nói buông tay với ta!"
Mắt Tiêu Triệt u ám, nhìn chằm chằm Sở Vân Khinh, dường như muốn khắc sâu nàng vào trong lòng, mà hai gò mắt Sở Vân Khinh cũng ửng đỏ, đôi mắt ít đi một phần băng lãnh cùng sắc xảo của ngày thường, giờ phút này tựa vào trong lòng hắn, trong con ngươi tất cả đều là thâm trầm bi thương thảm thiết, thậm chí, xen lẫn cả mệt mỏi mà sinh ra bất lực.
Tiêu Triệt chỉ cảm thấy trong lòng đau nhói,dienadannnndle quyyy donnn giơ tay lên đặt đầu nàng ở trước ngực mình, thấp giọng nói, "Có ta ở đây."
Sở Vân Khinh lẳng lặng tựa vào ngực hắn, đàn cổ trong tay sớm bị hắn làm rơi, mạnh mẽ nắm lấy cánh tay của nàng, lồng ngực ấm áp áp vào tai nàng, mỗi một tiếng tim đập lại làm chấn động tai của nàng, như chỉ âm thanh này, lại khiến cho trái tim đang lơ lửng của nàng trở về thực tại.
Sở Vân Khinh chậm chạp giơ tay lên, nhẹ nhàng đặt ở bên hông Tiêu Triệt.
Hành động này, khiến cho thân thể cao lớn của Tiêu Triệt khẽ run lên, hắn cúi đầu nhìn, trong cổ thon dài trăng như ngọc của người trong lòng, đang lẳng lặng tựa vào người hắn, đó là tư thế tựa của một người.
"Nhiều năm trước, Sở Thiên Tề là thống lĩnh ám vệ của Hoàng thượng, mười bảy năm trước, trong một đêm hắn đã giết chết hơn một trăm người của Lý gia ở Dương Châu, nhưng lại giữ lại ta."
Lông mày Tiêu Triệt khẽ động, nghe nàng nói tiếp.
"Hắn đã cứu ta, lại nói với người ngoài ta là nữ nhi của hắn, bởi vậy liền khiến cho Cố Tú Cầm ghen ghét, khi đó nàng từng muốn hạ độc giết chết ta, đáng tiếc bị Sở Thiên tề phát hiện, Sở Thiên Tề dứt khoát đưa ta đến núi Ngọc Tuyết, hắn, cũng không tính để ta trở về."
"Mười bảy năm này, ta ở trên núi Ngọc Tuyết, chỉ làm bạn với y thuật và võ công, lần này trở về, là muốn biết rõ ràng, vì sao Sở Thiên Tề phải diệt hết toàn bộ người của Lý gia."
Chuyện về sau, phần lớn Tiêu Triệt đã biết rõ, giọng nói lẳng lặng của Sở Vân Khinh giống như nàng đang kể lại chuyện của người khác, trong lòng hắn lại càng đau, cánh tay ôm lấy nàng càng thêm chặt, "Khi đó nàng còn nhỏ, làm sao lại biết chuyện này?"
Người trong lòng ngừng lại, Sở Vân Khinh ngẩng đầu nhìn Tiêu Triệt, "Chàng tin không? Khi ta một tuổi đã có thể nhận thức rồi?"
Giọng nói trầm trầm của Sở Vân Khinh rơi vào trong lòng Tiêu Triệt, lúc này trên người hắn mặc hắc y, cũng không giống cách ăn mặc bình thường, hắn đứng phía sau Sở Vân Khinh, gần như ôm nàng trong vòng tay.
Tiêu Triệt nghe vậy từ sau lưng nàng lùi lại, hắn nhìn thoáng qua Tiêu Chiến trên mặt đất, đưa tay thăm dò hơi thở của Tiêu Chiến, sau đó dìu Tiêu Chiến vào trong Phi Vân Lâu, khi trở lại, trong mắt hắn có chút tức giận.
Hắn trầm mặc đứng trước người nàng, giọng nói băng lạnh, "Giải thích một chút, ngươi có biết hắn là ai, ngươi có biết nơi này là nơi nào không, dám ra tay đến nước này, Sở Vân Khi, ai cho ngươi lá gan lớn như vậy!"
Sở Vân Khinh nhíu mày, nhiều ngày không thấy, nàng vẫn có thể đoán được hơi thở của hắn, mà hắn tựa hồ vẫn hỏi vì sao lá gan của nàng lại lớn như thế, mắt nàng sáng quắc nhìn Tiêu Triệt.
"Hắn là phụ hoàng của Vương gia người, là hoàng đế của Đại Tần, nơi này là cấm cung, Vương gia muốn biết vì sao ta lại làm như vậy phải không? Vì nữ tử trong miệng phụ hoàng Vương gia vừa rồi là có thể là mẹ của ta, mà phụ hoàng Vương gia, từng giết một nhà hơn trăm người của ta, nguyên nhân này, Vương gia có vừa ý không?"
Chỉ trong phút chốc, trong mắt Tiêu Triệt đã trắng xóa như bông tuyết, nữ nhân này rất ít khi nói lời sắc bén như vậy, từng bước bức người.
Tối nay hắn muốn đi gặp nàng, đến Cẩm Tú điện lại thấy nàng mang theo đàn cổ đi ra từ phía cửa sau, nghi ngờ hắn liền đi theo, mãi đến khi vào cầm cung phát hiện Tiêu Chiến ở chỗ này, ngay tại lúc hắn chuẩn bị hiện thân, lại xuất hiện một màn mà hắn chưa bao giờ nghĩ tới --
"Hẳn là nương ngươi --"
Tiêu Triệt nói khẽ, nghĩ đến trước đây mẫu hậu từng nói qua, vậy đoạn chuyện cũ bị người trong cung cho là chuyện cấm kỵ hắn cũng hiểu được bảy tám phần rồi.
Tiêu Triệt có rất nhiều nghi vấn, "Nói cho ta biết, làm sao ngươi biết đó là nương của ngươi, ngươi thật sự không phải là nữ nhi của Sở Thiên Tề sao?"
Sở Vân Khinh cười lạnh một tiếng, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên đối mặt với người trước mắt như thế nào, theo lý thuyết Tiêu Triệt là con trai của kẻ thù nàng, sao nàng có thể nói với hắn những thứ này?
"Vương gia không cần biết rõ, sau khi Hoàng thượng tỉnh lại sẽ quên toàn bộ, mà ta, lại muốn suy nghĩ xem nên tính toán món nợ này như thế nào."
Mắt Sở Vân Khinh lóe sáng, nói xong lời này liền xoay người đi.
"Chờ một chút."
Tiêu Triệt trầm mặc hạ xuống ba chữ, nhưng làm sao Sở Vân Khinh có thể nghe lời hắn, ánh mắt Tiêu Triệt trầm xuống, thân hình khẽ động chắn trước người nàng, ánh mắt lạnh lẽo đến bức người, "Không được đi!"
Trong lòng Sở Vân Khinh tức giận, chuyện tình của Tiêu Chiến còn phải đợi nàng từ từ tiêu hóa, mà người này rõ ràng là từng bước áp sát không cho nàng một chút thời gian, lời của nàng, hắn chưa bao giờ làm theo.
"Tránh ra!"
Tiêu Triệt đứng im bất động.
"Xin Vương gia, tránh ra!"
Mặt Tiêu Triệt tối sầm, vẫn bất động như cũ.
Sở Vân Khinh ôm đàn cổ lùi về phía sau một bước, những tích tụ trong lòng giờ khắc này biến thành bi thương cùng bất đắc dĩ, nếu là quá khứ nàng có thể không cần phải giao thủ với người này, nhưng hôm nay, nàng chỉ cảm thấy rất mệt mỏi.
Biểu hiện vừa rồi của Tiêu Chiến là do nàng dùng dược mê huyễn, lấy cầm mê hoặc người, mê hoặc tâm thần con người bằng tiếng đàn là thiên phú dị bẩm của nàng cùng với nội công tối cao mà Ngọc Linh Tử giao cho nàng, một khúc Nguyệt Linh vừa rồi, sớm đã hao hết tâm thần của nàng, lại từ trong miệng Tiêu Chiến biết được nhưng chuyện cũ trước kia, càng làm cho lòng nàng nặng nề hơn, vậy mà, người này còn không chịu buông tha cho nàng!
"Vân Khinh không thể trả lời, Vương gia cần gì phải bức ép không tha?"
Lời này vừa nói ra, quanh thân Tiêu Triệt càng trở nên mạnh mẽ, hắn tiến lên một bước, ánh mắt thâm sâu khóa trên người nàng, "Là không thể trả lời, hay là muốn nói cùng người khác?"
Sở Vân Khinh nhíu mày, "Không biết Vương gia có ý gì."
Tiêu Triệt hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về chỗ khác, "Có ngươi chiếu cố, gần đây tình hình của Lệ phi nương nương rất tốt --"
Trong lòng Sở Vân Khinh khẽ động, lúc này mới nhớ đến ngày ấy Tiêu Lăng mang nàng tới Lạc Hà cung một lần,diennnn dan lquyyyyy donnn người trước mặt này hẳn là đã biết rõ, nàng gật đầu, "Ngũ điện hạ tha thiết mời, Vân Khinh dĩ nhiên là tận tâm tận lực đi gặp Lệ phi nương nương."
Tha thiết mời?!
Ánh mắt sâu nặng của Tiêu Triệt rơi trên người nàng, trong con ngươi băng lãnh kia dường như muốn Sở Vân Khinh hít thở không thông, hắn tiến đến gần nàng thêm một bước, như muốn tương giao với hơi thở của nàng, "Ngươi cảm thấy Tiêu Lăng rất tha thiết với ngươi?"
Sở Vân Khinh không muốn nhiều lời cùng hắn, né người muốn đi.
Nhưng Tiêu Triệt không cho nàng cơ hội, tay hắn đã giữ lấy người nàng, để nàng mặt đối mặt với hắn, hơi thở của hắn phả vào tai nàng, "Không tự dưng một người nam nhân lại đi trêu chọc một nữ nhân, ngươi tốt nhất cách xa hắn một chút!"
Sở Vân Khinh hơi ngửa ra sau một chút, tay cầm đàn đã vung lên muốn đi, "Cách xa hay không xa đều là chuyện của Vân Khinh, không cần Vương gia phí sức, nơi này không nên ở lâu, Vương gia nên buông Vân Khinh ra để Vân Khinh đi!"
Hai mắt Tiêu Triệt nheo lại, cố gắng đè nén cảm xúc muốn bạo phát, Sở Vân Khinh còn vùng vẫy, bên ngày một tay Tiêu Triệt kéo khăn che mặt của nàng xuống, một tay kia giữ lấy đầu nàng, sau đó cúi đầu hôn xuống.
Một nụ hôn vừa dài vừa vội, xâm nhập đến răng môi triền miên, lông mi Sở Vân Khinh khẽ run, một bàn tay ngọc rất nhanh đặt lên vạt áo trước ngực Tiêu Triệt, môi lưỡi của hắn giống như mang theo một chút hờn giận, buông bỏ cây đàn của nàng, điên cuồng hấp thụ ngọt ngào của nàng.
Đợi Tiêu Triệt buông Sở Vân Khinh ra, nàng đã có chút không thở nội, Tiêu Triệt chỉ cảm thấy người trong lòng run khẽ, thân thể mềm mại thơm ngát phủ phục trên người mình, khiến cho dục miện từ tận sâu trong linh hồn hắn kêu gào.
Bàn tay to của hắn chuyển qua cổ tay trắng noãn của nàng, không biết tại sao, Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy cổ tay nóng lên, một dòng nước ấm từ cổ tay thấm vào kinh mạch nàng, sau đó liền di chuyển đến toàn thân, làm giảm đi cảm giác mệt mỏi, nàng mở mắt ra liền nhìn thấy đôi mắt tối sầm của Tiêu Triệt.
"Ngươi nhớ kỳ, cùng trời cuối đất, cũng không được nói buông tay với ta!"
Mắt Tiêu Triệt u ám, nhìn chằm chằm Sở Vân Khinh, dường như muốn khắc sâu nàng vào trong lòng, mà hai gò mắt Sở Vân Khinh cũng ửng đỏ, đôi mắt ít đi một phần băng lãnh cùng sắc xảo của ngày thường, giờ phút này tựa vào trong lòng hắn, trong con ngươi tất cả đều là thâm trầm bi thương thảm thiết, thậm chí, xen lẫn cả mệt mỏi mà sinh ra bất lực.
Tiêu Triệt chỉ cảm thấy trong lòng đau nhói,dienadannnndle quyyy donnn giơ tay lên đặt đầu nàng ở trước ngực mình, thấp giọng nói, "Có ta ở đây."
Sở Vân Khinh lẳng lặng tựa vào ngực hắn, đàn cổ trong tay sớm bị hắn làm rơi, mạnh mẽ nắm lấy cánh tay của nàng, lồng ngực ấm áp áp vào tai nàng, mỗi một tiếng tim đập lại làm chấn động tai của nàng, như chỉ âm thanh này, lại khiến cho trái tim đang lơ lửng của nàng trở về thực tại.
Sở Vân Khinh chậm chạp giơ tay lên, nhẹ nhàng đặt ở bên hông Tiêu Triệt.
Hành động này, khiến cho thân thể cao lớn của Tiêu Triệt khẽ run lên, hắn cúi đầu nhìn, trong cổ thon dài trăng như ngọc của người trong lòng, đang lẳng lặng tựa vào người hắn, đó là tư thế tựa của một người.
"Nhiều năm trước, Sở Thiên Tề là thống lĩnh ám vệ của Hoàng thượng, mười bảy năm trước, trong một đêm hắn đã giết chết hơn một trăm người của Lý gia ở Dương Châu, nhưng lại giữ lại ta."
Lông mày Tiêu Triệt khẽ động, nghe nàng nói tiếp.
"Hắn đã cứu ta, lại nói với người ngoài ta là nữ nhi của hắn, bởi vậy liền khiến cho Cố Tú Cầm ghen ghét, khi đó nàng từng muốn hạ độc giết chết ta, đáng tiếc bị Sở Thiên tề phát hiện, Sở Thiên Tề dứt khoát đưa ta đến núi Ngọc Tuyết, hắn, cũng không tính để ta trở về."
"Mười bảy năm này, ta ở trên núi Ngọc Tuyết, chỉ làm bạn với y thuật và võ công, lần này trở về, là muốn biết rõ ràng, vì sao Sở Thiên Tề phải diệt hết toàn bộ người của Lý gia."
Chuyện về sau, phần lớn Tiêu Triệt đã biết rõ, giọng nói lẳng lặng của Sở Vân Khinh giống như nàng đang kể lại chuyện của người khác, trong lòng hắn lại càng đau, cánh tay ôm lấy nàng càng thêm chặt, "Khi đó nàng còn nhỏ, làm sao lại biết chuyện này?"
Người trong lòng ngừng lại, Sở Vân Khinh ngẩng đầu nhìn Tiêu Triệt, "Chàng tin không? Khi ta một tuổi đã có thể nhận thức rồi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.