Chương 36: Tiêu Triệt sinh nghi, chủ mẫu trả thù
Bộ Nguyệt Thiển Trang
12/08/2015
Tiêu Triệt một thân hắc bào đứng trầm mặc trước cửa số, sau lưng hắn còn có một người, râu bạc trắng bay phất phới, giờ phút này không ngừng xoa hai tay, muốn nói lại thôi.
“Vương gia, lão hủ thật chưa từng chứng kiến qua, nếu theo như người nói thương thế của Sở cô nương không có mười ngày nửa tháng tuyệt sẽ không tốt lên được, huống hồ chỉ trong một đêm nàng đã khôi phục như lúc đầu, ngay cả một vết sẹo cũng không có, lại thêm hai tròng mắt bỗng nhiên biến thành màu đỏ công lực lại tăng lên, thật sự là rất nan giải!”
Chờ bóng đêm hạ xuống Tiêu Triệt mới hồi phủ, vì muốn che dấu tai mắt nên không đi cửa chính, nhưng Sở Vân Khinh vẫn hôn mê bất tỉnh, Tiêu Lăng gọi quỷ y tới bắt mạch, quỷ y lại chỉ nói nàng quá lao lực làm hao tổn tinh thần, quá mệt mỏi nên mới ngủ thiếp đi.
“Ngươi ở giang hồ vài năm, thật không biết có người có thể làm được như vậy?”
Tiêu Triệt vẫn còn nhiều nghi ngờ, dựa vào hiểu biết của hắn, mặc dù võ công thâm hậu đều không thể làm vậy, vì cái gì đây?
Quỷ y mặt đầy chua sót, “Vương gia, quỷ y đã nhiều năm chưa từng qua lại trên giang hồ, có lẽ mấy năm gần đây lại xuất hiện cái gì đó cũng không chừng.”
Hơi ngừng lại, quỷ y nhìn bóng người nằm ở trên giường sau tấm màn, ánh mắt sáng lên, “Vương gia, người với Sở cô nương đã qua hai ngày nay như thế nào? Trước đây người chưa từng mang nữ nhân trong viện của mình!”
Tiêu Triệt quay đầu, ánh mắt tĩnh mịch liếc quỷ y một cái, “Cho ngươi ba tháng, nếu không tìm được đầu mối, ngươi liền trở lại với giang hồ của ngươi đi!”
Nhìn người rời đi, lông mày quỷ y sắp nhắn đến gần nhau, Tử Mặc vừa vào cửa liền nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, lông mày hắn nhíu chặt, “Vương gia!”
Tiêu Triệt dừng bước, xoay người.
Tử Mặc do dự tiến lên, “Có chút phiền toái.”
Tiêu Triệt nhướng mày, “Chuyện gì?”
Ánh mắt Tử Mặc thoáng nhìn gian phòng bên trong, “Tính cả tối nay Sở cô nương đã hai đêm không về, Thượng Thư phủ phái người ra ngoài tìm, sau cũng không biết tin đồn từ nơi nào truyền đến, lại nói Sở cô nương không tuân thủ đạo đức, bại hoại ——.
Nhìn hai mắt Tiêu Triệt nhíu chặt Tử Mặc biết điều cũng không nói tiếp, hắn ngừng lại một chút, “Trước đây phu nhân Thượng Thư phủ từng an bài hôn sự cho Sở cô nương, Vương gia từng lệnh cho ta thăm dò, Tử Mặc phát hiện mấy nhà này không suy nghĩ tới cửa cầu thân nữa rồi.”
Tiêu Triệt ngừng cau mày, “Đi thăm dò, lời đồn đại nhảm nhí kia từ đâu mà đến!”
Tiêu Triệt nói xong liền đi về phía nội thất, bên này Tử Mặc lắc đầu, “Không đúng, không đúng~”
Quỷ y vẫn chưa hết buồn bực, “Có gì không tốt! Vương gia quá độc ác! Lại muốn đuổi ta ra khỏi phủ!”
Tử Mặc vỗ tay, “Rốt cuộc là nơi nào không đúng, tại sao ta cảm thấy lần này Vương gia không tức giận, lẽ ra có người muốn làm tổn hại danh dự của Sở cô nương, Vương gia nên hạ lệnh giết mới đúng!”
Khóe miệng quỷ y rụt rụt, vẻ mặt vừa đau khổ vừa mất mát lắc đầu đi ra ngoài, “Chẳng lẽ ngươi không biết Vương gia không muốn ai hướng Sở cô nương cầu hôn sao?”
Tử Mặc: “...”
Thượng Thư phủ.
Trong viện chủ mẫu, Cố Tú Cầm khuôn mặt trầm tĩnh quỳ gối trước tượng phật, vê chuỗi vòng ngọc trong tay miệng phát ra tiếng niệm kinh.
Tú nhi bước khẽ vào cửa, “Phu nhân, vẫn chưa trở về.”
Cố Tú Cầm mở mắt, đôi mắt chợt lóe sáng, “Tiểu tiện nhân ở Bích Ngọc hiên à?”
Tú nhi nhíu mày, “Mấy ngay nay Chiêu Ngọc cũng đóng cửa không ra, nói là bị bệnh nhẹ trong người, đã mời đại phu đến xem nhưng vẫn không khá hơn, cũng bốn ngày rồi.”
Cố Tú Cầm hừ lạnh một tiếng, “Nghe nói tiểu tiện nhân này cực kỳ thân cận với Sở Vân Khinh, không biết hai nàng tính toán cái gì, ngươi coi chừng cho tốt, có bất kỳ manh mối gì cũng không được bỏ qua, ta ngược lại muốn nhìn xem, nàng có năng lực gì!”
Tú nhi gật đầu, “Phu nhân, bên ngoài có những lời nói cực kỳ khó nghe, những người trước muốn đến cầu thân cũng không tin tức rồi! Từ khi Nhị tiểu thư đi vào Tử Vi các liền không có hành tung gì nữa, không biết có gì kỳ lạ hay không, ngày ấy rõ ràng là Ngũ điện hạ dẫn Nhị tiểu thư đi, vừa rồi nô tỳ cho người đi hỏi, không ngờ người trong Tử Vi các liền nói Nhị tiểu thư đi ra ngoài thành dâng hương, giờ ngọ ngày mai nhất định sẽ trở về.”
Hai mắt Cố Tú Cầm sáng lên, “Không có người đến cầu thân không phải là càng tốt sao! Trong phủ có nữ nhân bôi nhọ gia phong như vậy, ngươi nói, có phải bản phu nhân nên lấy gia pháp ra không!”
Đôi mắt Tú nhi sáng lên, “Phu nhân, người thành như vậy đương nhiên Sở Vân Khinh không thoát khỏi có liên quan, nhìn nhiều ngày như vậy, quả thật cũng nên ra tay rồi!”
Ngày thứ hai trong Tử Vi các, Nhược nhi và Sơ Ảnh lo sợ bất an, ngày ấy là Tiêu Lăng đón người đi, Sở Vân Khinh đã dặn dò không để lộ chuyện này ra ngoài, nếu như ở chỗ Tiêu Lăng tại sao hai ngày còn không về?
Đang lúc giữa ngọ (giữa trưa), cửa lớn Tử Vi các bị người đá văng ra!
Sắc mặt Nhược nhi và Sơ Ảnh đại biến, ánh mắt vui vẻ nhìn nhau, tiểu thư đã trở lại!
Nhưng mà, khi hai người chạy đến cửa liền sững sờ, vui vẻ liền biến mất!
Cố Tú Cầm một thân cẩm y màu tím, Tú nhi và hai ma ma đi phía sau, cùng mấy gã sai vặt khác trong phủ, trên mặt bọn họ đều là khí thế lai giả bất thiện*.
*lai giả bất thiện: người đến không có ý tốt.
“Thỉnh an phu nhân.”
Đôi mắt đẹp của Cố Tú Cầm nhíu lại, Tú nhi ở bên cạnh tiến lên một bước, “Nhị tiểu thư đã trở lại chưa?”
Nhược nhi và Sơ Ảnh liếc nhau, cúi đầu xuống.
“Lớn mật!”
Cố Tú Cầm quát lên một tiếng, “Hai ngày còn chưa về, có nữ nhân nhà nào trong kinh giống nàng hay không, bên ngoài truyền ra tin đồn nói gia giáo Thượng Thư phủ không nghiêm mới có nữ nhân không biết hổ thẹn như vậy, hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết gia giáo là cái gì!”
Tú nhi cho hai ma ma một cái ánh mắt, hai người thân lớn eo thô đi về phía Nhược nhi và Sơ Ảnh.
Khóe miệng Cố Tú Cầm nhếch lên, “Vốn là hai người các ngươi không phải chịu nỗi khổ này, nhưng chủ tử của các ngươi đã mặc kệ sống chết của ngươi, vậy bản phu nhân cũng bất chấp oan khuất của hai người các ngươi, chờ chủ tử các ngươi trở về, đi khóc với chủ tử các ngươi đi!”
Tiếng nói vừa dứt, nàng cười sịu dàng, “Gia pháp hầu hạ!”
Hai ma ma đáp một tiếng, ánh mắt tàn nhẫn nhìn thân thể Nhược nhi và Sơ Ảnh, giống như muốn đem hai người các nàng ăn vào bụng, hai người các nàng cười một tiếng, lấy ra một vậy từ trong tay áo.
Dưới ánh mặt trời giữa trưa, Nhược nhi mở to hai mắt, chỉ thấy ma ma kia lấy ra ngân châm có kích thước dài ngắn không đồng đều!
Sợ hãi của nàng và Sơ Ảnh rơi vào trong mắt Cổ Tú Cầm cùng những người còn lại, hai ma ma kia dường như càng thêm hưng phấm, tiện tay rút ra mấy cái ngân châm sắc lạnh hướng đến hai người đang quỳ trước mặt.
“Dừng tay!”
Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh lẽo vang lên, hai ma ma không kiên nhẫn quay về phía sau, vừa nhìn thấy lập tức liền kinh sợ đứng yên tại chỗ.
“Vương gia, lão hủ thật chưa từng chứng kiến qua, nếu theo như người nói thương thế của Sở cô nương không có mười ngày nửa tháng tuyệt sẽ không tốt lên được, huống hồ chỉ trong một đêm nàng đã khôi phục như lúc đầu, ngay cả một vết sẹo cũng không có, lại thêm hai tròng mắt bỗng nhiên biến thành màu đỏ công lực lại tăng lên, thật sự là rất nan giải!”
Chờ bóng đêm hạ xuống Tiêu Triệt mới hồi phủ, vì muốn che dấu tai mắt nên không đi cửa chính, nhưng Sở Vân Khinh vẫn hôn mê bất tỉnh, Tiêu Lăng gọi quỷ y tới bắt mạch, quỷ y lại chỉ nói nàng quá lao lực làm hao tổn tinh thần, quá mệt mỏi nên mới ngủ thiếp đi.
“Ngươi ở giang hồ vài năm, thật không biết có người có thể làm được như vậy?”
Tiêu Triệt vẫn còn nhiều nghi ngờ, dựa vào hiểu biết của hắn, mặc dù võ công thâm hậu đều không thể làm vậy, vì cái gì đây?
Quỷ y mặt đầy chua sót, “Vương gia, quỷ y đã nhiều năm chưa từng qua lại trên giang hồ, có lẽ mấy năm gần đây lại xuất hiện cái gì đó cũng không chừng.”
Hơi ngừng lại, quỷ y nhìn bóng người nằm ở trên giường sau tấm màn, ánh mắt sáng lên, “Vương gia, người với Sở cô nương đã qua hai ngày nay như thế nào? Trước đây người chưa từng mang nữ nhân trong viện của mình!”
Tiêu Triệt quay đầu, ánh mắt tĩnh mịch liếc quỷ y một cái, “Cho ngươi ba tháng, nếu không tìm được đầu mối, ngươi liền trở lại với giang hồ của ngươi đi!”
Nhìn người rời đi, lông mày quỷ y sắp nhắn đến gần nhau, Tử Mặc vừa vào cửa liền nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, lông mày hắn nhíu chặt, “Vương gia!”
Tiêu Triệt dừng bước, xoay người.
Tử Mặc do dự tiến lên, “Có chút phiền toái.”
Tiêu Triệt nhướng mày, “Chuyện gì?”
Ánh mắt Tử Mặc thoáng nhìn gian phòng bên trong, “Tính cả tối nay Sở cô nương đã hai đêm không về, Thượng Thư phủ phái người ra ngoài tìm, sau cũng không biết tin đồn từ nơi nào truyền đến, lại nói Sở cô nương không tuân thủ đạo đức, bại hoại ——.
Nhìn hai mắt Tiêu Triệt nhíu chặt Tử Mặc biết điều cũng không nói tiếp, hắn ngừng lại một chút, “Trước đây phu nhân Thượng Thư phủ từng an bài hôn sự cho Sở cô nương, Vương gia từng lệnh cho ta thăm dò, Tử Mặc phát hiện mấy nhà này không suy nghĩ tới cửa cầu thân nữa rồi.”
Tiêu Triệt ngừng cau mày, “Đi thăm dò, lời đồn đại nhảm nhí kia từ đâu mà đến!”
Tiêu Triệt nói xong liền đi về phía nội thất, bên này Tử Mặc lắc đầu, “Không đúng, không đúng~”
Quỷ y vẫn chưa hết buồn bực, “Có gì không tốt! Vương gia quá độc ác! Lại muốn đuổi ta ra khỏi phủ!”
Tử Mặc vỗ tay, “Rốt cuộc là nơi nào không đúng, tại sao ta cảm thấy lần này Vương gia không tức giận, lẽ ra có người muốn làm tổn hại danh dự của Sở cô nương, Vương gia nên hạ lệnh giết mới đúng!”
Khóe miệng quỷ y rụt rụt, vẻ mặt vừa đau khổ vừa mất mát lắc đầu đi ra ngoài, “Chẳng lẽ ngươi không biết Vương gia không muốn ai hướng Sở cô nương cầu hôn sao?”
Tử Mặc: “...”
Thượng Thư phủ.
Trong viện chủ mẫu, Cố Tú Cầm khuôn mặt trầm tĩnh quỳ gối trước tượng phật, vê chuỗi vòng ngọc trong tay miệng phát ra tiếng niệm kinh.
Tú nhi bước khẽ vào cửa, “Phu nhân, vẫn chưa trở về.”
Cố Tú Cầm mở mắt, đôi mắt chợt lóe sáng, “Tiểu tiện nhân ở Bích Ngọc hiên à?”
Tú nhi nhíu mày, “Mấy ngay nay Chiêu Ngọc cũng đóng cửa không ra, nói là bị bệnh nhẹ trong người, đã mời đại phu đến xem nhưng vẫn không khá hơn, cũng bốn ngày rồi.”
Cố Tú Cầm hừ lạnh một tiếng, “Nghe nói tiểu tiện nhân này cực kỳ thân cận với Sở Vân Khinh, không biết hai nàng tính toán cái gì, ngươi coi chừng cho tốt, có bất kỳ manh mối gì cũng không được bỏ qua, ta ngược lại muốn nhìn xem, nàng có năng lực gì!”
Tú nhi gật đầu, “Phu nhân, bên ngoài có những lời nói cực kỳ khó nghe, những người trước muốn đến cầu thân cũng không tin tức rồi! Từ khi Nhị tiểu thư đi vào Tử Vi các liền không có hành tung gì nữa, không biết có gì kỳ lạ hay không, ngày ấy rõ ràng là Ngũ điện hạ dẫn Nhị tiểu thư đi, vừa rồi nô tỳ cho người đi hỏi, không ngờ người trong Tử Vi các liền nói Nhị tiểu thư đi ra ngoài thành dâng hương, giờ ngọ ngày mai nhất định sẽ trở về.”
Hai mắt Cố Tú Cầm sáng lên, “Không có người đến cầu thân không phải là càng tốt sao! Trong phủ có nữ nhân bôi nhọ gia phong như vậy, ngươi nói, có phải bản phu nhân nên lấy gia pháp ra không!”
Đôi mắt Tú nhi sáng lên, “Phu nhân, người thành như vậy đương nhiên Sở Vân Khinh không thoát khỏi có liên quan, nhìn nhiều ngày như vậy, quả thật cũng nên ra tay rồi!”
Ngày thứ hai trong Tử Vi các, Nhược nhi và Sơ Ảnh lo sợ bất an, ngày ấy là Tiêu Lăng đón người đi, Sở Vân Khinh đã dặn dò không để lộ chuyện này ra ngoài, nếu như ở chỗ Tiêu Lăng tại sao hai ngày còn không về?
Đang lúc giữa ngọ (giữa trưa), cửa lớn Tử Vi các bị người đá văng ra!
Sắc mặt Nhược nhi và Sơ Ảnh đại biến, ánh mắt vui vẻ nhìn nhau, tiểu thư đã trở lại!
Nhưng mà, khi hai người chạy đến cửa liền sững sờ, vui vẻ liền biến mất!
Cố Tú Cầm một thân cẩm y màu tím, Tú nhi và hai ma ma đi phía sau, cùng mấy gã sai vặt khác trong phủ, trên mặt bọn họ đều là khí thế lai giả bất thiện*.
*lai giả bất thiện: người đến không có ý tốt.
“Thỉnh an phu nhân.”
Đôi mắt đẹp của Cố Tú Cầm nhíu lại, Tú nhi ở bên cạnh tiến lên một bước, “Nhị tiểu thư đã trở lại chưa?”
Nhược nhi và Sơ Ảnh liếc nhau, cúi đầu xuống.
“Lớn mật!”
Cố Tú Cầm quát lên một tiếng, “Hai ngày còn chưa về, có nữ nhân nhà nào trong kinh giống nàng hay không, bên ngoài truyền ra tin đồn nói gia giáo Thượng Thư phủ không nghiêm mới có nữ nhân không biết hổ thẹn như vậy, hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết gia giáo là cái gì!”
Tú nhi cho hai ma ma một cái ánh mắt, hai người thân lớn eo thô đi về phía Nhược nhi và Sơ Ảnh.
Khóe miệng Cố Tú Cầm nhếch lên, “Vốn là hai người các ngươi không phải chịu nỗi khổ này, nhưng chủ tử của các ngươi đã mặc kệ sống chết của ngươi, vậy bản phu nhân cũng bất chấp oan khuất của hai người các ngươi, chờ chủ tử các ngươi trở về, đi khóc với chủ tử các ngươi đi!”
Tiếng nói vừa dứt, nàng cười sịu dàng, “Gia pháp hầu hạ!”
Hai ma ma đáp một tiếng, ánh mắt tàn nhẫn nhìn thân thể Nhược nhi và Sơ Ảnh, giống như muốn đem hai người các nàng ăn vào bụng, hai người các nàng cười một tiếng, lấy ra một vậy từ trong tay áo.
Dưới ánh mặt trời giữa trưa, Nhược nhi mở to hai mắt, chỉ thấy ma ma kia lấy ra ngân châm có kích thước dài ngắn không đồng đều!
Sợ hãi của nàng và Sơ Ảnh rơi vào trong mắt Cổ Tú Cầm cùng những người còn lại, hai ma ma kia dường như càng thêm hưng phấm, tiện tay rút ra mấy cái ngân châm sắc lạnh hướng đến hai người đang quỳ trước mặt.
“Dừng tay!”
Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh lẽo vang lên, hai ma ma không kiên nhẫn quay về phía sau, vừa nhìn thấy lập tức liền kinh sợ đứng yên tại chỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.