Chương 44
Nhĩ Ky Dữ Thử Tiêu
27/04/2016
Editor: Thu Lệ
“Bảo bối, tỉnh chưa...” Giọng nói đàn ông thật thấp, mang theo từ tính.
“Tôi... Chú...” Cô hoang mang nhìn ngương mặt đàn ông góc cạnh trước mắt, cảm thấy vẫn còn đang ở trong mộng.
Cô đáng yêu, biểu cảm mơ màng làm anh cong khóe môi, “Em... Ở trên giường anh, anh... Ở trên người em.” Anh học theo giọng điệu trêu chọc cô, dùng đầu ngón tay trêu chọc chiếc cằm nhọn của cô, giống như đang trêu chọc một đứa trẻ sơ sinh vậy.
Đôi mắt to của cô liên tục chớp mấy cái, lông mềm như nhung, lông mi dày xòe ra, vô cùng buồn rầu ngước mắt nhìn ra cửa, giống như nơi đó bất cứ lúc nào cũng có người sẽ tới cứu cô.
“Đừng nhìn, người bạn nhỏ, đêm nay em là của một mình anh!” Anh khí định thần nhàn nhìn cô, một cánh tay đưa lên gối đầu, một tay khác nắm lấy những sợi tóc đen của cô phân tán trên gối, nhìn bọn nó chảy xuống giữa kẻ tay như cát, “Ngày mai em phải đi Anh, mấy người bọn họ mới không có chuyện không thức thời như vậy.”
Ý này có nghĩa là, con dê béo nhỏ à, đêm nay em trốn không thoát đâu, hãy em anh xơi em như thế nào đi. Chưng ăn? Nấu ăn? Hay là kho tàu rồi ăn?
Anh là một ẩm thực gia đẳng cấp, đồng thời cũng là một đầu bếp đỉnh cao. Anh tự tay rắc gia vị, sau khi chuẩn bị xong tất cả, tự thưởng cho mình một bữa ăn ngon.
Trên người anh, là mùi hương thơm ngát của sữa tắm hoa chanh, cô rất quen thuộc, bởi vì lúc này trên thân thể cô cũng tản ra mùi hương tương tự. Mùi hương giống nhau này, làm giữa hai người phảng phất có một loại thân mật vô hình, làm người ta không tự chủ được mà buông phòng bị xuống.
Mà đáy mắt anh gợn sóng là mấy ngày qua, mỗi ngày cô đều phải ôn tập nhiều lần, rõ rành rành, anh cũng không che giấu.
Anh cứ như vậy mà nhìn trần trụi, cô không tự chủ được rùng mình, không nói gì, có chút ngốc như đầu gỗ, gương mặt lớn cỡ bàn tay dưới ánh sáng của đèn bàn lộ vẻ tái nhợt, không có biểu cảm, giống như một gương mặt khuất phục trước vận mệnh.
Ngón tay anh lại bắt đầu chạy trên người cô, dường như cũng không xác định rõ mục đích, giống như theo anh đi l;q/d dạo sau vườn hoa nhà anh, từ từ lửng thửng mà đi, cánh tay của cô, xương quai xanh, bên hông, xương bánh chè.... Nơi nào anh đi qua đều khiến cô nổi lên một lớp da gà.
“Hôm nay không phải chú đã... Làm rồi sao?” Cô tương đối mất một chút sức lực mới tìm lại giọng nói của mình, ánh mắt nhát gan như loài chim, chỉ dừng lại trên mặt anh một chút, sau đó lại nhanh chóng dời qua chiếc mền tơ màu đỏ sậm.
Chỗ mền tơ ấy, phồng lên hình dáng của hai người, anh làm bật nên cô bé bỏng, cô làm nổi bật nên anh cao lớn.
“Ô, không phải em uống say sao? Làm sao có thể biết được anh có làm hay không? Chẳng lẽ người bạn nhỏ của anh giả bộ, cố ý dụ dỗ anh?”
Anh làm ra dáng vẻ ngạc nhiên, ánh mắt màu xanh thâm thúy, hơi nheo lại, giống như đối với chuyện bị cô quyến rũ là vô cùng uất ức vậy.
“Ai quyến rũ chú? Tôi...” Lời của cô đột nhiên dừng lại, trái tim mạnh mẽ hăng hái...
Giờ phút này, ngón tay nhàn rỗi của anh đang leo lên đỉnh của khối mềm mại, khẽ chọc từng bước một, mắt thấy sẽ đến đỉnh nhọn nhỏ.... ...
Cô đã quên phải nói gì tiếp theo, toàn bộ thần kinh đều tập trung cảm nhận đầu ngón tay anh, gần như là nín thở chờ đợi đầu nhũ tiêm được hỏi hang......
Ngón tay thon dài ấm này dường như nghe được tiếng lòng của cô, chỉ đánh nửa vòng trên đỉnh màu hồng nhỏ bé, sau đó lại bình tĩnh bò xuống dốc.
“... Sao... Sao tôi có thể quyến rũ chú!” Cô không biết nên thất vọng hay là thở phào nhẹ nhõm. Bộ ngực nhỏ rõ ràng đứng lên lại bắt đầu phập phồng.
Anh nhạy cảm bắt được tâm tình nào đó của cô, vô cùng đáng ghét cong khóe môi lên.
Cô bị nụ cười trêu cợt nơi khóe mắt làm cho phát bực, mặc dù thân thể nhỏ bé vừa mới bị đánh thức đến xụi lơ, nhưng vẫn nỗ lực tránh sang bên cạnh, né tránh ngón tay đáng ghét ấy, cùng với hô hấp nóng bỏng của anh.
“Chú, chú đừng như vậy... Mỗi lần đều như vậy. Tôi không phải người.... Mà chú có thể tùy tiện...” Cô vô cùng phiền muộn.
Anh và cô, đã từng làm chuyện riêng tư nhất, thân thể cô đã bị anh triệt để chiếm lĩnh, anh lại cường thế bá đạo như vậy, thậm chí là hung dữ, nắm lấy không buông, cô thật sự không biết phải từ chối như thế nào.
Ở trong nhà anh, ở trên giường anh, trong đêm khuya như vậy.
Mọi người trong căn nhà này, hầu như đều cho rằng bọn họ ở chung trên một chiếc giường là chuyện đương nhiên.
Đến nỗi cô... Cô phải thừa nhận, hai lần trước, anh mang cho cô cảm giác vui vẻ, cũng là chưa bao giờ có.
Nhưng mà, sao đáy lòng cô lại mâu thuẫn loại quan hệ này như vậy?
Không phải cô bảo thủ, mà là cô hiểu rõ bản thân mình không yêu người đàn ông này, mà lại cùng với người không yêu làm chuyện này thì tính là chứ? Cùng anh lên giường, chỉ để trao đổi cuộc sống ổn định thôi sao?
Đẳng thức khó này khiến cô ghét cay ghét đắng, mâu thuẫn. Trái tim cô đơn thuần không thể thừa nhận đẳng thức khó như vậy.
Trên gương mặt cô, sầu lo đan xen, rối rắm, không từ bỏ.
“Đừng nghĩ nhiều quá, bé ngốc.” Quý Thiếu Kiệt dường như hiểu rõ đáy lòng cô, anh dùng giọng điệu đã quen phát huy dụ dỗ, chậm rãi nói, “Anh thích em, mà em, thân thể của em, nó cũng thích anh. d]đ/l'q;d Đưa em đi Anh, chỉ là vì anh muốn, anh tự nguyện. Em cô nhóc này, đừng nghĩ đến những chuyện phức tạp. Em hãy nhìn nó đi, đơn giản hơn em nhiều...”
Cô nhìn theo hướng chỉ của ngón tay anh, chỗ đó, một viên thịt nhỏ bé cứng rắn, nhô lên thật cao, đẩy chiếc váy ngủ mỏng lên...
A... Mặt cô đỏ lên, hoảng loạn đưa đẩy chiếc áo ngực bị kéo lên cao che đậy chỗ đó lại.
Mà anh nở nụ cười, vô cùng đáng giận. Thậm chí cũng không tính toán buông tha cô, xốc chăn lên, đưa tay qua, cô giống như con thỏ nhỏ, hai lỗ tai to bị anh nắm lấy liền ngoan ngoãn, vẻ mặt đỏ ửng, mỏng manh vô lực, không thể động đậy.
Mà biểu cảm rối rắm, buồn rầu này của cô chuyện Quý Thiếu Kiệt không thích nhìn thấy, anh chỉ muốn giấu cô dưới thân, nghe âm thanh rên rỉ lúc cô động tình, nhìn hai gò má cô đỏ ửng, dùng ánh mắt mê ly nhìn anh chăm chú, đi theo tiết tấu luật động của anh, chỉ có lúc ấy, đối với anh cô mới khuất phục, chỉ thuộc về anh, trong thân thể, trong lòng, chỉ có một mình anh.
Nhưng cô dễ dàng bị tổn thương như vậy, non nớt mềm yếu, làm lòng anh thấy hơi phiền chán, cũng hơi đau, chỉ có thể tiếp tục dụ dỗ, “Bảo bối, đừng suy nghĩ nhiều quá, nó thích anh, đây là l.q'd chuyện rất tuyệt vời. Chúng ta hãy cùng nhau hưởng thụ. Chúng ta không cần phải chống cự lại trái tim của chính mình... Hãy lắng nghe trái tim em đang đập, nó bằng lòng...” Anh biến thành một huấn luyện viên nhẫn nại, con ngựa cái nhỏ này, sớm muộn gì cũng sẽ khuất phục.
Giọng nói của anh như có ma pháp, ở một chỗ không nơi nương tựa trong đêm khuya, cô không thể nào phản kháng.
Tim, vang lên những tiếng tất tât bóc bóc rất nhỏ, chính cô cũng không biết, là đang khép lại như Thủy Tiên hay là nở rộ như U Lan.
Anh phát hiện cô mềm đi, dễ dàng lột sạch áo ngủ của cô đi. Giống như một quả vải tươi mới vừa được lột bỏ lớp vỏ bên ngoài, còn phần thịt bên trong, trắng bóng, trơn nhẵn, mềm dẻo, điềm đạm đáng yêu. Anh chỉ cần nhìn thôi cũng biết hương vị trong đó nhất định rất ngon. Mà anh, có thời gian cả đêm để từ từ nhấm nháp.
Anh đột nhiên cảm thấy không đủ, nhìn không đủ! Thưởng thức không đủ! Yêu thương không đủ! Cô gái nhỏ này, anh chưa kịp nếm thử liền muốn đi đến chỗ anh không thể nhìn thấy liếc mắt một cái.
Anh đột nhiên đứng dậy, đi mở hết tất cả đèn trong phòng, sau đó đứng bên cạnh chốt mở xa xa, không kiêng nể gì mà nhìn cô chăm chú.
Cô giống như bệnh nhân trong phòng mổ, được hoàn toàn bại lại dưới ánh sáng phong phú. Lại giống như cống phẩm trên dàn tế, chờ đợi không biết sẽ bị cắn xé vào lúc nào.
Ánh đèn sáng trưng khiến Lạc Lạc từ từ nhắm hai mắt lại, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bừng của người đàn ông này, giống như mũi khoan đang khoan lên người cô. Thân thể trần trụi, anh rất biết cách nói chuyện có thể làm cô vứt hết lòng tự tôn.
Khi cô bắt đầu bất an cuộn tròn lại, cuối cùng anh cũng chịu đến gần, đứng tại mép giường, tầm mắt như ngọn đuốc lại liều lĩnh tàn sát bừa bãi.
Anh nhẹ nhàng tách đùi cô ra, lòng bàn chân trái và phải khuỵu xuống song song nhau giống như ếch.
Trên tấm khăn trải giường màu đỏ sậm, cô gái trẻ nhắm chặt hai mắt, trong miệng đang mút ngón tay cái của mình giống như trẻ con, tóc đen như màn, thân thể trắng noãn, chỉ có đôi môi hồng, hai điểm trước ngực hồng và khe hở bên dưới cũng hồng.
Những chỗ hồng này sao có thể không làm anh nổi điên mà đi thưởng thức từng cái cho được?
Thân thể anh đã sớm cứng rắn đứng thẳng, nhưng anh khống chế được, tự nói với bản thân mình, đừng nóng vội.....
Anh đi thẳng tới đôi môi đỏ mọng đang khẽ nhếch lên của cô, mãnh liệt kéo lưỡi cô ra, mút đến tê dại, lại chuyển nước bọt của mình qua, mạnh mẽ buộc cô nuốt vào.
Sau đó, anh liên tiếp di chuyển xuống, đi tới hai điểm hồng hồng trước ngực, nhìn bên trái một chút, rồi lại nhìn bên phải một hồi, phả hơi thở nóng hổi lên hai khối tròn tròn vừa mới phát dục nảy nở rất tốt.
Giống nhưu là vì tránh đi con hổ rình mồi là anh, cả người Lạc Lạc ngửa về phía sau, nhưng, trong lúc vô tình lại càng thêm dán sát hai điểm non mềm này vào mặt anh, là kiểu tư thế mặc anh thưởng thức, không nói gì chờ mong anh ghé chơi.
Trong khi đó, hai tay anh xuyên vào giữa lưng cô và tấp khăn trải giường, cố định cô lại, từ từ há miệng, ngậm một bên phấn hồng cứng rắn vào trong miệng.
“Ưm... A.... Không tự chủ được, Lạc Lạc nhả ngón tay cái vẫn luôn ngậm trong miệng ra, đôi tay ôm lấy cổ Quý Thiếu Kiệt, khiến ngực cô khó khăn lắm mới phát dục tốt, càng đưa sâu vào trong miệng anh.
Môi với răng, giữa mềm có cứng, giữa cứng có cảm giác mềm kỳ diệu, làm giữa mũi Quý Thiếu Kiệt cũng phát ra tiếng ngâm nga. Đó là tiếng ca ngợi không có gì tốt hơn với cô nhóc này.
Bỗng nhiên anh dùng đầu lưỡi xoay tròn liếm mút, rồi lại dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn nuốt, làm hai điểm hồng hồng ban đầu còn rất nhỏ đã sớm thành hai viên ngọc bóng loáng đứng thẳng lên.
Anh lại không thỏa mãn khi mới chỉ chăm sóc hai viện ngọc này, mà tiếp tục đi xuống, đưa đầu ưỡi thấm ướt vào trong lỗ rốn của cô, đột nhiên xoay chuyển một vòng bên trong.
“Ưm... A...” Lạc Lạc run rẩy hừ một tiếng.
Thân thể cô ngửa ra sau thành một độ cong cao nhất, khiến hai khối tròn tròn rung động trong không khí, run rẩy một hồi làm trái tim người ta lăn tăn gợn sóng.
A, hình như khu vực nhỏ bé đáng yêu này là một chỗ mẫn cảm của cô. Quý Thiếu Kiệt cảm thấy hứng thú tăng thêm lực quét ở nơi đó, thì ra trên thân thể cô còn có một chỗ tốt như vậy, anh vừa mới phát hiện ra điều này, trong lòng tràn ngập giác muốn nhanh chóng thăm dò.
Cô bị anh liếm khiến cả người vô lực, tất cả tư thế được anh sắp xếp lúc trước đã bị rối loạn, hai bàn chân nhỏ càn rỡ leo lên vai anh giẫm đạp lung tung.
Dưới ánh mắt trần trụi của anh, khe hở màu hồng phía dưới của cô càng thêm rộng mở.
Anh không tự chủ được mà chuyển mắt xuống, muốn nhìn nơi giấu kín đó thật cẩn thận.
Càng đi xuống, mùi hương đặc trưng của cô càng dày đặc, tanh tanh, mang theo hương vị ngọt ngào của sữa.
Nơi đó, giống như một con bướm màu đỏ, đã có đôi cánh đầy đặn, đang run lẩy bẩy bên khe suối đang chảy róc rách.
Anh yêu tha thiết vẻ đẹp tà mị nơi đó, yêu tha thiết mùi hương nóng hổi nơi đó, yêu tha thiết sức sống mạnh mẽ ở nơi đó.
Anh không nhịn được, duỗi đầu lưỡi, liếm hai cánh bướm đang hở ra.
“Ưm!” Cô gái lo lắng rên nhỏ.
Thế nhưng anh lại giống như lấy được mệnh lệnh, càng tăng thêm lực liếm mút, hưng phấn phát ra tiếng.
Cô dùng gót chân tròn trịa đánh vào lưng anh, không cần! Không cần, không muốn! Cô gọi!
Nghe vào trong tai anh, lại giống như thúc giục anh gia tăng tốc độ.
Anh cảm thấy thân thể của cô căng thẳng, khó nhịn giãy dụa, bàn chân cũng dần dần yên tĩnh, bắt đầu nghênh đón cái gì đó giáng xuống...
Cô nhóc ích kỷ này, chờ cô được đầy đủ thích thú sẽ không còn để ý đến anh nữa.
Lần trước anh đã làm rồi, có một bài học ghi nhớ, lúc này, anh đột nhiên ngừng lại.
Cô bị buộc phải nâng con ngươi nặng nề lên, nhìn thấy ông chú đã đứng thẳng lên, thân thể anh, tuy hơi gầy nhưng lại mạnh mẽ hữu lực, cơ bụng sáu múi và một con chuột nhỏ giống như đang hoạt động. Ánh mắt của cô chỉ dừng lại một chỗ,... Trịnh Hiểu Tuyên đã từng nói, cái gì đó giống như cái vòi con voi chắc là đang hình dung kiểu đàn ông này chứ gì?
Anh nhìn thấy ánh mắt cô không tự chủ được vừa kinh vừa sợ, bắt đầu ức hiếp thân thể cô, nâng cằm cô lên, thở gấp nói: “Gọi tên anh, mau, gọi cho anh nghe!”
“Bảo bối, tỉnh chưa...” Giọng nói đàn ông thật thấp, mang theo từ tính.
“Tôi... Chú...” Cô hoang mang nhìn ngương mặt đàn ông góc cạnh trước mắt, cảm thấy vẫn còn đang ở trong mộng.
Cô đáng yêu, biểu cảm mơ màng làm anh cong khóe môi, “Em... Ở trên giường anh, anh... Ở trên người em.” Anh học theo giọng điệu trêu chọc cô, dùng đầu ngón tay trêu chọc chiếc cằm nhọn của cô, giống như đang trêu chọc một đứa trẻ sơ sinh vậy.
Đôi mắt to của cô liên tục chớp mấy cái, lông mềm như nhung, lông mi dày xòe ra, vô cùng buồn rầu ngước mắt nhìn ra cửa, giống như nơi đó bất cứ lúc nào cũng có người sẽ tới cứu cô.
“Đừng nhìn, người bạn nhỏ, đêm nay em là của một mình anh!” Anh khí định thần nhàn nhìn cô, một cánh tay đưa lên gối đầu, một tay khác nắm lấy những sợi tóc đen của cô phân tán trên gối, nhìn bọn nó chảy xuống giữa kẻ tay như cát, “Ngày mai em phải đi Anh, mấy người bọn họ mới không có chuyện không thức thời như vậy.”
Ý này có nghĩa là, con dê béo nhỏ à, đêm nay em trốn không thoát đâu, hãy em anh xơi em như thế nào đi. Chưng ăn? Nấu ăn? Hay là kho tàu rồi ăn?
Anh là một ẩm thực gia đẳng cấp, đồng thời cũng là một đầu bếp đỉnh cao. Anh tự tay rắc gia vị, sau khi chuẩn bị xong tất cả, tự thưởng cho mình một bữa ăn ngon.
Trên người anh, là mùi hương thơm ngát của sữa tắm hoa chanh, cô rất quen thuộc, bởi vì lúc này trên thân thể cô cũng tản ra mùi hương tương tự. Mùi hương giống nhau này, làm giữa hai người phảng phất có một loại thân mật vô hình, làm người ta không tự chủ được mà buông phòng bị xuống.
Mà đáy mắt anh gợn sóng là mấy ngày qua, mỗi ngày cô đều phải ôn tập nhiều lần, rõ rành rành, anh cũng không che giấu.
Anh cứ như vậy mà nhìn trần trụi, cô không tự chủ được rùng mình, không nói gì, có chút ngốc như đầu gỗ, gương mặt lớn cỡ bàn tay dưới ánh sáng của đèn bàn lộ vẻ tái nhợt, không có biểu cảm, giống như một gương mặt khuất phục trước vận mệnh.
Ngón tay anh lại bắt đầu chạy trên người cô, dường như cũng không xác định rõ mục đích, giống như theo anh đi l;q/d dạo sau vườn hoa nhà anh, từ từ lửng thửng mà đi, cánh tay của cô, xương quai xanh, bên hông, xương bánh chè.... Nơi nào anh đi qua đều khiến cô nổi lên một lớp da gà.
“Hôm nay không phải chú đã... Làm rồi sao?” Cô tương đối mất một chút sức lực mới tìm lại giọng nói của mình, ánh mắt nhát gan như loài chim, chỉ dừng lại trên mặt anh một chút, sau đó lại nhanh chóng dời qua chiếc mền tơ màu đỏ sậm.
Chỗ mền tơ ấy, phồng lên hình dáng của hai người, anh làm bật nên cô bé bỏng, cô làm nổi bật nên anh cao lớn.
“Ô, không phải em uống say sao? Làm sao có thể biết được anh có làm hay không? Chẳng lẽ người bạn nhỏ của anh giả bộ, cố ý dụ dỗ anh?”
Anh làm ra dáng vẻ ngạc nhiên, ánh mắt màu xanh thâm thúy, hơi nheo lại, giống như đối với chuyện bị cô quyến rũ là vô cùng uất ức vậy.
“Ai quyến rũ chú? Tôi...” Lời của cô đột nhiên dừng lại, trái tim mạnh mẽ hăng hái...
Giờ phút này, ngón tay nhàn rỗi của anh đang leo lên đỉnh của khối mềm mại, khẽ chọc từng bước một, mắt thấy sẽ đến đỉnh nhọn nhỏ.... ...
Cô đã quên phải nói gì tiếp theo, toàn bộ thần kinh đều tập trung cảm nhận đầu ngón tay anh, gần như là nín thở chờ đợi đầu nhũ tiêm được hỏi hang......
Ngón tay thon dài ấm này dường như nghe được tiếng lòng của cô, chỉ đánh nửa vòng trên đỉnh màu hồng nhỏ bé, sau đó lại bình tĩnh bò xuống dốc.
“... Sao... Sao tôi có thể quyến rũ chú!” Cô không biết nên thất vọng hay là thở phào nhẹ nhõm. Bộ ngực nhỏ rõ ràng đứng lên lại bắt đầu phập phồng.
Anh nhạy cảm bắt được tâm tình nào đó của cô, vô cùng đáng ghét cong khóe môi lên.
Cô bị nụ cười trêu cợt nơi khóe mắt làm cho phát bực, mặc dù thân thể nhỏ bé vừa mới bị đánh thức đến xụi lơ, nhưng vẫn nỗ lực tránh sang bên cạnh, né tránh ngón tay đáng ghét ấy, cùng với hô hấp nóng bỏng của anh.
“Chú, chú đừng như vậy... Mỗi lần đều như vậy. Tôi không phải người.... Mà chú có thể tùy tiện...” Cô vô cùng phiền muộn.
Anh và cô, đã từng làm chuyện riêng tư nhất, thân thể cô đã bị anh triệt để chiếm lĩnh, anh lại cường thế bá đạo như vậy, thậm chí là hung dữ, nắm lấy không buông, cô thật sự không biết phải từ chối như thế nào.
Ở trong nhà anh, ở trên giường anh, trong đêm khuya như vậy.
Mọi người trong căn nhà này, hầu như đều cho rằng bọn họ ở chung trên một chiếc giường là chuyện đương nhiên.
Đến nỗi cô... Cô phải thừa nhận, hai lần trước, anh mang cho cô cảm giác vui vẻ, cũng là chưa bao giờ có.
Nhưng mà, sao đáy lòng cô lại mâu thuẫn loại quan hệ này như vậy?
Không phải cô bảo thủ, mà là cô hiểu rõ bản thân mình không yêu người đàn ông này, mà lại cùng với người không yêu làm chuyện này thì tính là chứ? Cùng anh lên giường, chỉ để trao đổi cuộc sống ổn định thôi sao?
Đẳng thức khó này khiến cô ghét cay ghét đắng, mâu thuẫn. Trái tim cô đơn thuần không thể thừa nhận đẳng thức khó như vậy.
Trên gương mặt cô, sầu lo đan xen, rối rắm, không từ bỏ.
“Đừng nghĩ nhiều quá, bé ngốc.” Quý Thiếu Kiệt dường như hiểu rõ đáy lòng cô, anh dùng giọng điệu đã quen phát huy dụ dỗ, chậm rãi nói, “Anh thích em, mà em, thân thể của em, nó cũng thích anh. d]đ/l'q;d Đưa em đi Anh, chỉ là vì anh muốn, anh tự nguyện. Em cô nhóc này, đừng nghĩ đến những chuyện phức tạp. Em hãy nhìn nó đi, đơn giản hơn em nhiều...”
Cô nhìn theo hướng chỉ của ngón tay anh, chỗ đó, một viên thịt nhỏ bé cứng rắn, nhô lên thật cao, đẩy chiếc váy ngủ mỏng lên...
A... Mặt cô đỏ lên, hoảng loạn đưa đẩy chiếc áo ngực bị kéo lên cao che đậy chỗ đó lại.
Mà anh nở nụ cười, vô cùng đáng giận. Thậm chí cũng không tính toán buông tha cô, xốc chăn lên, đưa tay qua, cô giống như con thỏ nhỏ, hai lỗ tai to bị anh nắm lấy liền ngoan ngoãn, vẻ mặt đỏ ửng, mỏng manh vô lực, không thể động đậy.
Mà biểu cảm rối rắm, buồn rầu này của cô chuyện Quý Thiếu Kiệt không thích nhìn thấy, anh chỉ muốn giấu cô dưới thân, nghe âm thanh rên rỉ lúc cô động tình, nhìn hai gò má cô đỏ ửng, dùng ánh mắt mê ly nhìn anh chăm chú, đi theo tiết tấu luật động của anh, chỉ có lúc ấy, đối với anh cô mới khuất phục, chỉ thuộc về anh, trong thân thể, trong lòng, chỉ có một mình anh.
Nhưng cô dễ dàng bị tổn thương như vậy, non nớt mềm yếu, làm lòng anh thấy hơi phiền chán, cũng hơi đau, chỉ có thể tiếp tục dụ dỗ, “Bảo bối, đừng suy nghĩ nhiều quá, nó thích anh, đây là l.q'd chuyện rất tuyệt vời. Chúng ta hãy cùng nhau hưởng thụ. Chúng ta không cần phải chống cự lại trái tim của chính mình... Hãy lắng nghe trái tim em đang đập, nó bằng lòng...” Anh biến thành một huấn luyện viên nhẫn nại, con ngựa cái nhỏ này, sớm muộn gì cũng sẽ khuất phục.
Giọng nói của anh như có ma pháp, ở một chỗ không nơi nương tựa trong đêm khuya, cô không thể nào phản kháng.
Tim, vang lên những tiếng tất tât bóc bóc rất nhỏ, chính cô cũng không biết, là đang khép lại như Thủy Tiên hay là nở rộ như U Lan.
Anh phát hiện cô mềm đi, dễ dàng lột sạch áo ngủ của cô đi. Giống như một quả vải tươi mới vừa được lột bỏ lớp vỏ bên ngoài, còn phần thịt bên trong, trắng bóng, trơn nhẵn, mềm dẻo, điềm đạm đáng yêu. Anh chỉ cần nhìn thôi cũng biết hương vị trong đó nhất định rất ngon. Mà anh, có thời gian cả đêm để từ từ nhấm nháp.
Anh đột nhiên cảm thấy không đủ, nhìn không đủ! Thưởng thức không đủ! Yêu thương không đủ! Cô gái nhỏ này, anh chưa kịp nếm thử liền muốn đi đến chỗ anh không thể nhìn thấy liếc mắt một cái.
Anh đột nhiên đứng dậy, đi mở hết tất cả đèn trong phòng, sau đó đứng bên cạnh chốt mở xa xa, không kiêng nể gì mà nhìn cô chăm chú.
Cô giống như bệnh nhân trong phòng mổ, được hoàn toàn bại lại dưới ánh sáng phong phú. Lại giống như cống phẩm trên dàn tế, chờ đợi không biết sẽ bị cắn xé vào lúc nào.
Ánh đèn sáng trưng khiến Lạc Lạc từ từ nhắm hai mắt lại, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bừng của người đàn ông này, giống như mũi khoan đang khoan lên người cô. Thân thể trần trụi, anh rất biết cách nói chuyện có thể làm cô vứt hết lòng tự tôn.
Khi cô bắt đầu bất an cuộn tròn lại, cuối cùng anh cũng chịu đến gần, đứng tại mép giường, tầm mắt như ngọn đuốc lại liều lĩnh tàn sát bừa bãi.
Anh nhẹ nhàng tách đùi cô ra, lòng bàn chân trái và phải khuỵu xuống song song nhau giống như ếch.
Trên tấm khăn trải giường màu đỏ sậm, cô gái trẻ nhắm chặt hai mắt, trong miệng đang mút ngón tay cái của mình giống như trẻ con, tóc đen như màn, thân thể trắng noãn, chỉ có đôi môi hồng, hai điểm trước ngực hồng và khe hở bên dưới cũng hồng.
Những chỗ hồng này sao có thể không làm anh nổi điên mà đi thưởng thức từng cái cho được?
Thân thể anh đã sớm cứng rắn đứng thẳng, nhưng anh khống chế được, tự nói với bản thân mình, đừng nóng vội.....
Anh đi thẳng tới đôi môi đỏ mọng đang khẽ nhếch lên của cô, mãnh liệt kéo lưỡi cô ra, mút đến tê dại, lại chuyển nước bọt của mình qua, mạnh mẽ buộc cô nuốt vào.
Sau đó, anh liên tiếp di chuyển xuống, đi tới hai điểm hồng hồng trước ngực, nhìn bên trái một chút, rồi lại nhìn bên phải một hồi, phả hơi thở nóng hổi lên hai khối tròn tròn vừa mới phát dục nảy nở rất tốt.
Giống nhưu là vì tránh đi con hổ rình mồi là anh, cả người Lạc Lạc ngửa về phía sau, nhưng, trong lúc vô tình lại càng thêm dán sát hai điểm non mềm này vào mặt anh, là kiểu tư thế mặc anh thưởng thức, không nói gì chờ mong anh ghé chơi.
Trong khi đó, hai tay anh xuyên vào giữa lưng cô và tấp khăn trải giường, cố định cô lại, từ từ há miệng, ngậm một bên phấn hồng cứng rắn vào trong miệng.
“Ưm... A.... Không tự chủ được, Lạc Lạc nhả ngón tay cái vẫn luôn ngậm trong miệng ra, đôi tay ôm lấy cổ Quý Thiếu Kiệt, khiến ngực cô khó khăn lắm mới phát dục tốt, càng đưa sâu vào trong miệng anh.
Môi với răng, giữa mềm có cứng, giữa cứng có cảm giác mềm kỳ diệu, làm giữa mũi Quý Thiếu Kiệt cũng phát ra tiếng ngâm nga. Đó là tiếng ca ngợi không có gì tốt hơn với cô nhóc này.
Bỗng nhiên anh dùng đầu lưỡi xoay tròn liếm mút, rồi lại dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn nuốt, làm hai điểm hồng hồng ban đầu còn rất nhỏ đã sớm thành hai viên ngọc bóng loáng đứng thẳng lên.
Anh lại không thỏa mãn khi mới chỉ chăm sóc hai viện ngọc này, mà tiếp tục đi xuống, đưa đầu ưỡi thấm ướt vào trong lỗ rốn của cô, đột nhiên xoay chuyển một vòng bên trong.
“Ưm... A...” Lạc Lạc run rẩy hừ một tiếng.
Thân thể cô ngửa ra sau thành một độ cong cao nhất, khiến hai khối tròn tròn rung động trong không khí, run rẩy một hồi làm trái tim người ta lăn tăn gợn sóng.
A, hình như khu vực nhỏ bé đáng yêu này là một chỗ mẫn cảm của cô. Quý Thiếu Kiệt cảm thấy hứng thú tăng thêm lực quét ở nơi đó, thì ra trên thân thể cô còn có một chỗ tốt như vậy, anh vừa mới phát hiện ra điều này, trong lòng tràn ngập giác muốn nhanh chóng thăm dò.
Cô bị anh liếm khiến cả người vô lực, tất cả tư thế được anh sắp xếp lúc trước đã bị rối loạn, hai bàn chân nhỏ càn rỡ leo lên vai anh giẫm đạp lung tung.
Dưới ánh mắt trần trụi của anh, khe hở màu hồng phía dưới của cô càng thêm rộng mở.
Anh không tự chủ được mà chuyển mắt xuống, muốn nhìn nơi giấu kín đó thật cẩn thận.
Càng đi xuống, mùi hương đặc trưng của cô càng dày đặc, tanh tanh, mang theo hương vị ngọt ngào của sữa.
Nơi đó, giống như một con bướm màu đỏ, đã có đôi cánh đầy đặn, đang run lẩy bẩy bên khe suối đang chảy róc rách.
Anh yêu tha thiết vẻ đẹp tà mị nơi đó, yêu tha thiết mùi hương nóng hổi nơi đó, yêu tha thiết sức sống mạnh mẽ ở nơi đó.
Anh không nhịn được, duỗi đầu lưỡi, liếm hai cánh bướm đang hở ra.
“Ưm!” Cô gái lo lắng rên nhỏ.
Thế nhưng anh lại giống như lấy được mệnh lệnh, càng tăng thêm lực liếm mút, hưng phấn phát ra tiếng.
Cô dùng gót chân tròn trịa đánh vào lưng anh, không cần! Không cần, không muốn! Cô gọi!
Nghe vào trong tai anh, lại giống như thúc giục anh gia tăng tốc độ.
Anh cảm thấy thân thể của cô căng thẳng, khó nhịn giãy dụa, bàn chân cũng dần dần yên tĩnh, bắt đầu nghênh đón cái gì đó giáng xuống...
Cô nhóc ích kỷ này, chờ cô được đầy đủ thích thú sẽ không còn để ý đến anh nữa.
Lần trước anh đã làm rồi, có một bài học ghi nhớ, lúc này, anh đột nhiên ngừng lại.
Cô bị buộc phải nâng con ngươi nặng nề lên, nhìn thấy ông chú đã đứng thẳng lên, thân thể anh, tuy hơi gầy nhưng lại mạnh mẽ hữu lực, cơ bụng sáu múi và một con chuột nhỏ giống như đang hoạt động. Ánh mắt của cô chỉ dừng lại một chỗ,... Trịnh Hiểu Tuyên đã từng nói, cái gì đó giống như cái vòi con voi chắc là đang hình dung kiểu đàn ông này chứ gì?
Anh nhìn thấy ánh mắt cô không tự chủ được vừa kinh vừa sợ, bắt đầu ức hiếp thân thể cô, nâng cằm cô lên, thở gấp nói: “Gọi tên anh, mau, gọi cho anh nghe!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.