Cưng Chiều Vô Hạn

Chương 65

Nhĩ Ky Dữ Thử Tiêu

19/06/2016

Anh quyết định muốn trêu chọc cô đến khi phải cầu xin tha thứ, hô hấp nóng hổi nặng nề phun trên mặt, ánh mắt màu xanh dương sâu như biển nhìn chằm chằm phản ứng của cô, nhìn cô híp mắt, nhìn cô cắn môi, nhìn cô mất khống chế run rẩy.

Lúc này, Chung Tĩnh Ngôn đã biết, không thể xoay chuyển, anh và cô, cuối cùng vẫn là phải dây dưa rồi.

Người đàn ông này, quá mức cường đại, chỉ cần là cái anh muốn, làm sao anh có thể để người khác nói ra chữ không?

Hơn nữa, thân thể của bọn họ cũng thế, quá mức quen thuộc, quen thuộc đến nỗi chỉ cần một ánh mắt, một tiếng thở gấp, một dấu tay, thậm chí không cần tiếp xúc hay chạm vào, nhưng vẫn có thể dễ dàng gới lên ham muốn.

Cho dù cô không nguyện ý, nhưng thân thể của cô, đã sớm có phản ứng mãnh liệt hơn lí trí.

Ngón tay của anh mỗi lần lướt qua một chỗ nào đó của cô, cố ý không cho cô sảng khoái, nhưng nhạy cảm như vậy, vẫn bị ngón tay của anh làm cho thân thể không ngừng co rút nhanh, không cần anh chế ngự, bản thân cô đã tự mở hai chân ra đến mức lớn nhất.

Vốn là cô đang ngồi ở trên bàn làm việc, bởi vì anh cố ý chọc ghẹo, nhưng hai chân lại không thể dùng sức, nên bản thân cô đành phải cọ sát chỗ mẫn cảm nhất vào ngón tay của anh, bất tri bất giác, lại biến thành nửa ngồi ở trên bàn, hai chân mở rộng ra, ở giữa để lại cho anh tự do ra vào.

Nếu như nói trong vòng bốn năm qua cô trưởng thành như thế nào, thì trong quá trình trưởng thành này, thì bao gồm từ trẻ con biến thành thiếu nhi.

Trẻ con là do anh ôm đi tiểu, thiếu nhi là tự bản thân cô ngồi tiểu.

Trẻ con là bị động, muốn tiểu cũng không biết, phải do người lớn ôm ra ngoài, thiếu nhi đã biết bản thân mình muốn tiểu, thậm chí sẽ nói cho người lớn, "Nhanh lên một chút nhanh lên một chút, bảo bảo muốn đi tiểu. . . . . ."

Lúc này, bảo bảo này cũng không ngoan, rõ ràng rất muốn nói cho người lớn biết cảm thụ của mình, nhưng mà, lại quật cường cắn môi, thật sự kiềm chế không được rồi, liền ngậm vào vành tai của người lớn, "Hu hu. . . . . ." Cô là một con cún nhỏ bị chủ nhân ức hiếp đến cực điểm, không ngừng nức nở nghẹn ngào.

Ở trên giường, cô luôn luôn thích gọi, ốm phải gọi, khó chịu cũng phải gọi, ăn xong lại càng phải gọi.

Những thứ này, đều là do anh dạy bảo mấy năm qua.

Anh thích cô kêu ra, càng lớn tiếng càng hưng phấn, giống như đó là đáp lại và ca ngợi anh.

Lúc này, Bảo Bảo lại cứ không để cho anh vừa ý, biết rõ anh thích nghe cái gì, lại cứ không chịu gọi cho anh nghe.

Vẻ mặt anh khó lường, cũng không nóng nảy, ngón tay thon dài, từ từ cọ sát, dùng sức chui vào, vừa câu lại vừa đâm vào vườn hoa bí ẩn, như đang vào chỗ không người.

Chung Tĩnh Ngôn cắn vào vành tai của anh, nước mắt cũng bị anh cọ sát đến chảy xuống, nhưng vẫn kiên cường không chịu gọi cho anh nghe.

Anh không ngừng đốt cháy trong thân thể cô, cô cũng sắp muốn hòa tan thành nước rồi.

Khoái cảm vẫn không ngừng chế ngự cô, khi ánh mắt cô buông thả, gần như đưa bản thân mình lên chỗ cao nhất thì ngón tay của anh đột nhiên từ trong cơ thể cô lui ra ngoài.

Cô buông vành tai của anh ra, một sợi chỉ bạc dắt tại khóe miệng, không rõ chân tướng liếc xéo anh, há mồm thở dốc.

Phù phù, đầu đỉnh nhọn phấn hồng chống đỡ trên lồng ngực trần trụi của anh.

Hút, liền lui ra.

Một hít một thở, gấp rút thế kia, giống như dùng cục đá nhỏ cứng rắn khẽ chọc vào trái tim của anh.

Gõ phải tim anh đập rộn lên, máu chảy như Vạn Mã hành quân.

"Kêu ra, kêu cho tôi nghe!" Anh ra lệnh.

"Tôi không muốn. . . . . ." Cô không được tự nhiên.

"Kêu lên! !"



Giọng nói của anh chắc chắn như vậy, hai ngón tay hướng về phía cục đá nhỏ kia bóp một cái, cô vừa đau vừa thoải mái kêu lên —— cố chấp nữa thì thế nào? Có khi nào cố chấp mà thắng nổi anh?

"Khi ở trước mặt bọn họ cũng kêu như vậy sao?" Anh âm trầm hỏi.

Hai ngón tay vẫn vân vê trên cục đá nhỏ như cũ, cả bầu ngực trắng chín mọng bị anh kéo lên kéo xuống không ra hình dạng, vẽ ra hai đường cong đáng thương trong không khí.

Mặt của cô từ ửng hồng trở nên trắng bệch, khó chịu đến nỗi chân cũng cứng, những thứ khoái cảm vừa mới tích luỹ, trong lúc bất chợt đã không cánh mà bay.

Đây chính là trừng phạt của anh sao? Anh không chỉ biết tặng cô lên thiên đường bao nhiêu mà còn biết đánh cô xuống địa ngục bấy nhiêu.

"Tôi rất ngạc nhiên, tại sao các người không làm?"

"Nếu như giữa các người thật sự có tình yêu, tại sao không làm? Là em không muốn cho, hay là bọn họ không muốn?" Anh ép hỏi từng câu.

". . . . . . Ai nói chúng tôi không làm?" Cô nghiêng đầu đi, không muốn nhìn anh.

"Chung Tĩnh Ngôn, em cho rằng Quý Thiếu Kiệt tôi là kẻ ngu ngốc sao? Em hãy xem em gái của em, em hãy xem trên người của em, có chỗ nào giống như bị người ta chạm vào?"

Anh hài hước dùng bàn tay nặng nề đánh vào nơi non mềm giữa hai chân cô, đánh cho cô vốn đang sung huyết, càng thêm nóng bừng.

Cô không nói ra lời.

Cho dù đồng ý lời cầu hôn của các anh, nhưng bọn họ thuỷ chung vẫn không làm tới bước cuối cùng, tại sao lại như vậy? Chính bản thân cô cũng không biết.

"Có lẽ, có lẽ bọn họ đang chờ đến khi kết hôn, như vậy mới có ý nghĩa. . . . .” Cô nói như vậy.

Cũng không phải là cô không nhìn thấy vẻ bi thương chợt loé lên trong mắt của các anh, nhưng mà, cô lại thủy chung không có cách nào thuyết phục bản thân mình vượt qua cánh cửa cuối cùng đó.

Có lẽ, suy cho cùng cô cũng xa cách các anh bốn năm, xác thực cần một ít thời gian mới có thể thích ứng lại lần nữa.

". . . . . . Chuyện này không có liên quan đến chú. Chúng tôi. . . . . . Cuối cùng cũng phải làm."

Cuối cùng cũng phải làm! Những lời này, chọc cho ánh mắt màu xanh dương của Quý Thiếu Kiệt đột nhiên âm u, sắc mặt tối tăm đến dọa người.

Cô cảm thấy quanh người anh tản mát ra hơi thở lạnh lẽo, hơi ấm đầy đủ trong phòng cũng không ngăn cản được.

Đôi tay bị trói như vậy, anh lại giống như một con Liệp Báo đi săn bị thương, khiến cô không khỏi sợ hãi, lòng bàn chân nho nhỏ cũng sắp không chịu được bản thân, run run như một cây nhỏ trong gió.

Giữa lúc im lặng, anh đột nhiên cầm lấy cái giá trên quần áo bên cạnh, lấy hai tay đang bị trói của cô lên cái giá đó.

Như vậy, cô liền giống như một con cừu non chuẩn bị làm thịt, lại vừa giống như một người phụ nữ phạm tội sắp bị hoả thiêu trong cổ đại, bị động không không thể uốn éo, không thể treo ở đó.

Cái giá này không cao cũng không thấp, làm cô không thể không thay đổi từ tư thế ngồi chồm hổm thành quỳ, toàn bộ nửa người trên khổ cực thẳng dựng lên.

"Hu hu, tôi sẽ nghe lời, tôi sẽ trả nhẫn lại cho anh tôi, chú. . . . . . Đừng đùa nữa có được không?" Bị treo ngược kỳ lạ như vậy, cô không biết anh sẽ làm cô như thế nào, người kia có rất nhiều biện d;đ/l'q;d pháp giày vò, cô không thể không hạ thái độ đến mức thấp nhất, chán nản khẩn cầu.

Anh nghiêng mặt sang bên cạnh, đối với dáng vẻ lúc này của cô rất hài lòng.

Tư thế như vậy, khiến chỗ cần nhô thì càng nhô ra, chỗ nên vểnh cũng vô cùng vểnh lên, nước chảy dạt dào, ai không chịu nổi muốn nhéo một cái sẽ đứt đoạn, như những giọt nước mưa . . . . . . Rơi xuống đất, xuyên vào nơi có ánh sáng, cô chính thức trở thành loã thể 360 độ, mỗi một ngóc ngách trên toàn thân đều biểu diễn ở trước mặt anh.

Anh thật sự yêu thích cô hoàn mỹ như vậy, yêu vô cùng, rồi cũng hận vô cùng, hai chủng loại cảm xúc cực đoan này bành trướng trong lòng anh, va chạm, đụng phải làm lòng anh phát đau, không cách nào thổ lộ, đột nhiên duỗi cổ qua cắn lên mặt cô một ngụm.

Cắn đến nặng như vậy, trên mặt nổi lên dấu răng, Chung Tĩnh Ngôn đau đến nhếch miệng.

Một cái cắn này, ở giữa răng Quý Thiếu Kiệt dường như nhận được khoái cảm, càng không thể thu hồi, từ gương mặt của cô, cổ, đầu vai, nách, đỉnh nhọn, bụng, rốn, hạt đậu nhỏ, thẳng xuống dưới, cắn cho đến đầu ngón chân thon dài.



Mỗi một miếng đều không nhẹ, mỗi một miếng cũng lưu lại hai hàng dấu răng, mỗi một miếng, đều làm Chung Tĩnh Ngôn kêu lên thảm thiết, đến cuối cùng, giọng nói của cô cũng không còn ra hơi nữa rồi, khắp người đều đều in hằn dấu vết của anh.

"Quý Thiếu Kiệt, chú bị điên rồi!"

"Quý Thiếu Kiệt, chú bệnh thần kinh!"

"Chú, đau quá, đừng cắn nữa. . . . . ."

Anh lại cắn ngược trở lên, nhiều lần dừng lại ở nách của cô, nơi đó, đều trắng trắng giống như phía dưới, hình như không có lỗ chân lông, cũng không có một chút xíu sắc tố chìm, vô cùng mềm mại, nơi đó cho tới bây giờ đều râm mát, che đậy, lúc này treo ngược như vậy, bị anh làm tới làm lui không chút kiêng kỵ, cô lại vô cùng sợ nhột, anh lúc liếm lúc cắn, động một cái cô liền kêu một tiếng, muốn co lại, nhưng thân thể lại bị trói nên co lại không được. Khóc đến nước mắt nước mũi tràn trề, anh muốn cô nói gì cũng phải bằng lòng.

Tôi thích chú!

Chú thật là giỏi. . . . . .

Chung Tĩnh Ngôn chỉ thích một mình chú!

Cái gì mà tê dại cũng đều bất chấp, chỉ mong anh tha cho cô.

Mãi cho đến khi nói ra hết những lời nói anh thích nghe, anh mới bằng lòng miễn cưỡng buông tha cho cô.

Đôi tay cô bị trói, treo ngược ở nơi đó, đáng thương quỳ xuống, toàn thân đều là dấu răng, khắp người ửng hồng. Dáng vẻ dâm tà lại yêu mị

Bất kể một người đàn ông nào nhìn thấy cô như vậy, sợ rằng cũng sẽ bị kích thích lòng tà ác.

Lúc này, ở một chỗ khác trên bàn làm việc đột nhiên vang lên tiếng điện thoại, Quý Thiếu Kiệt không nhịn được cởi chiếc d'đ'l'q/d quần hưu nhàn bên dưới xuống, con chim to lớn của anh lập tức linh hoạt nhảy ra ngoài, giống như duỗi cánh muốn bay lên vậy. Anh cứ như vậy mà để con chim vung vẩy đi tới nhận điện thoại.

"Cục dân chính đã cho người tới rồi à? Để cho bọn họ chờ!" Dáng vẻ anh không kiên nhẫn, bụp một tiếng cắt đứt.

Có chuyện gì, cũng phải chờ anh làm xong việc rồi hãy nói.

Anh lại vung vẩy chim lớn đi tới, ánh mắt chợt lóe, nắm lấy cằm của Chung Tĩnh Ngôn, chỉ vào cái bàn để cho cô nhìn.

Cô bị anh bức, choáng voáng nhìn xuống mặt bàn, thì ra là gương mặt của cô càng lúc càng đỏ.

Trên chiếc bàn làm việc màu đen, chẳng biết lúc nào, lại nhỏ một vũng nước đọng, ở trên mặt bàn tạo thành một cái hình bầu dục đang dần dần tràn đầy.

Anh cầm lấy cái ly uống nước của anh, đặt ở giữa hai chân cô, xấu xa nói, "Chớ lãng phí, dùng cái ly này để đón lấy."

"Chú khốn kiếp!" Rốt cuộc cô không nhịn được xấu hổ và nhục nhã như vậy, giận đến toàn thân phát run.

"Chậc chậc, tôi càng khốn kiếp em càng thích. Những thứ này, đều là do vừa rồi tôi cắn em nên mới chảy xuống đó, không phải em mắng tôi sao? Sao nơi này lại phản ứng lớn như vậy chứ?" Anh tiếp tục kích thích cô.

Cô không còn cách nào với anh, bị anh trói như vậy, mắng hết mức, đánh không lại, chỉ có thể khóc hu hu.

Anh dường như rất thích thú khi trêu chọc cô, để cái ly nhắm giữa hai chân cô, giọng nói đột nhiên mềm nhũn, "Bảo bối, đừng nói tôi chưa cho em cơ hội, đừng nói tôi ngại chuyện tốt giữa anh em các em. Chỉ cần hôm nay em có thể làm đầy cái ly này, tôi lập tức thả em, chẳng những thả em, còn buông tha cho các anh của em, về sau cũng sẽ không tìm các người gây phiền phức."

Cô đâu nào chịu tin, chỉ là hu hu mắng anh khốn kiếp.

"Không tin? Hai cái đùi phụ nữ thật sự rất nhiều, em thật cho rằng tôi không có em thì không được sao? Ta cũng chỉ là trêu chọc em thôi."

Những lời này có chút đáng tin, tiếng khóc của cô từ từ giảm xuống.

Anh nhìn cô từ từ buông lỏng, khóe môi nâng lên, "Đến đây đi, bảo bối, chúng ta đánh cuộc một lần, đây không phải là chuyện gì xấu."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cưng Chiều Vô Hạn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook