Chương 415: Anh đã không cần cô nữa rồi
Lưu Ly Tuyết Tuyết
12/03/2021
Hạ Tịch Quán tay chân lạnh ngắt, ông nội vừa mới tỉnh dậy, hôm nay vốn dĩ là ngày đoàn tụ, nhưng cô không ngờ rằng ông nội bị trúng độc, đoàn tụ lại trở
thành lời vĩnh biệt.
Tất cả niềm vui trong phút chốc bị quét sạch, Hạ Tịch Quán nắm chặt tay lão gia, hốc mắt nhanh chóng trở nên ươn ướt: “Ông ơi, đừng đi, làm ơn đi, ông là
người thân duy nhất của cháu mà.”
Hạ lão gia luyến tiếc xoa đầu Hạ Tịch Quán, sau đó
ông nhìn Hạ Chấn Quốc.
Hạ Chấn Quốc “bốp” một tiếng quỳ xuống giường:
“Bế
Hạ lão gia nói lời trân trối: “Quán Quán là tiểu thư nhỏ của Hạ gia chúng ta, toàn bộ Hạ gia đều phải nghe lời con bé, bao gồm cả Hạ gia ở Đế đô, đám người chú Hai của con, sau khi bố mắt, Hạ gia Đề Đô tất nhiên sẽ có người đến đón con, nhưng con chẳng có tài cán
gì, không nên đi, ở lại Hải Thành lăn lộn mà sống đi.”
Hạ Chắn Quốc chưa bao giờ nghĩ rằng những lời cuối
cùng của ông cụ lại là “lăn lộn mà sống”, không biết bốn chữ này là nỗi chua sót của ông cụ hay là nỗi đau
sót của Hạ Chấn Quốc.
Lúc này, Hạ lão gia mới từ từ nhắm mắt lại, mặt mũi
an yên mà rời đi.
Đôi mắt Hạ Tịch Quán mờ đi vì nước mắt: “Ông ơi! Ông ơi!”
Hạ Chấn Quốc trở thành một đứa trẻ mồ côi không
cha, cũng gào khóc ngã gục xuống trước giường.
Cả bệnh viện chìm trong nỗi tiếc thương ly biệt, Hạ Tịch Quán ngồi trên băng ghế lạnh lẽo trong bệnh viện, đôi mắt khóc đến sưng đỏ, ông nội rời đi đã mang theo nỗi lưu luyến cuối cùng của cô ở chốn Hải
Thành trôi xa.
Diệp Linh đưa một chén nước nóng: “Quán Quán, ông
cụ ra đi rất thanh thản, cậu cũng nén bi thương mà đón nhận thôi, bây giờ quan trọng là phải tra rõ ra ai đã hạ độc cho ông cụ, đến tột cùng là ai hại chết ông cụ!”
Hạ Tịch Quán lau sạch nước mắt trên mặt, đúng vậy, bây giờ cô không còn thời gian để đau buồn, cô còn
rất nhiều việc phải làm.
Hạ Tịch Quán quay đầu nhìn Hạ Chấn Quốc bên cạnh, Hạ Chấn Quốc cũng đầm đìa nước mắt: “Tôi không phải con gái ruột của ông, sao ông không nói
cho tôi biết?”
Hạ Chấn Quốc thu lại nỗi buồn trong lòng, qua loa lau nước mát: “Ông ấy không cho tôi nói chuyện này, tôi
nào dám nói cho cô?”
Hạ Tịch Quán đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, thật ra cô vẫn luôn không hiểu tại sao Hạ Chấn Quốc lại không yêu cô, hóa ra vì cô căn bản không phải con gái
của Hạ gia.
Cô có bố của riêng mình, nhưng tiếc là cô không biết
người bồ ấy là ai.
“Hạ gia cũng có ở Đé Đô sao, chúng ta cũng có chú Hai sao, sao đến giờ tôi chưa từng nghe ông nội nhắc qua.
Hạ Chấn Quốc suy nghĩ một lúc: “Tôi không biết nhiều về chuyện này, ông ấy lúc còn sống cũng không nói cho tôi, nhưng tôi biết Hạ gia ở Hải Thành chỉ là một nhánh của Hạ gia, là năm đó mẹ cô đến Hải Thành
mang theo, Hạ gia chân chính nằm ở Đề Đô.”
“Máy năm gần đây chúng tôi không liên lạc với Hạ gia ở Đề Đô nữa, cũng đều là nghe lệnh mẹ cô, cô ấy
muốn cắt đứt liên hệ với Đề Đô.”
Hạ Tịch Quán gật đầu, cô tưởng rằng ông nội tỉnh lại cô sẽ biết toàn bộ sự thật, nhưng không ngờ cô càng
ngày càng hoang mang.
Cô không biết chính xác mẹ tột cùng là người như thế
nào, dường như trên người mẹ ẩn giấu rất nhiều bí mật.
thành lời vĩnh biệt.
Tất cả niềm vui trong phút chốc bị quét sạch, Hạ Tịch Quán nắm chặt tay lão gia, hốc mắt nhanh chóng trở nên ươn ướt: “Ông ơi, đừng đi, làm ơn đi, ông là
người thân duy nhất của cháu mà.”
Hạ lão gia luyến tiếc xoa đầu Hạ Tịch Quán, sau đó
ông nhìn Hạ Chấn Quốc.
Hạ Chấn Quốc “bốp” một tiếng quỳ xuống giường:
“Bế
Hạ lão gia nói lời trân trối: “Quán Quán là tiểu thư nhỏ của Hạ gia chúng ta, toàn bộ Hạ gia đều phải nghe lời con bé, bao gồm cả Hạ gia ở Đế đô, đám người chú Hai của con, sau khi bố mắt, Hạ gia Đề Đô tất nhiên sẽ có người đến đón con, nhưng con chẳng có tài cán
gì, không nên đi, ở lại Hải Thành lăn lộn mà sống đi.”
Hạ Chắn Quốc chưa bao giờ nghĩ rằng những lời cuối
cùng của ông cụ lại là “lăn lộn mà sống”, không biết bốn chữ này là nỗi chua sót của ông cụ hay là nỗi đau
sót của Hạ Chấn Quốc.
Lúc này, Hạ lão gia mới từ từ nhắm mắt lại, mặt mũi
an yên mà rời đi.
Đôi mắt Hạ Tịch Quán mờ đi vì nước mắt: “Ông ơi! Ông ơi!”
Hạ Chấn Quốc trở thành một đứa trẻ mồ côi không
cha, cũng gào khóc ngã gục xuống trước giường.
Cả bệnh viện chìm trong nỗi tiếc thương ly biệt, Hạ Tịch Quán ngồi trên băng ghế lạnh lẽo trong bệnh viện, đôi mắt khóc đến sưng đỏ, ông nội rời đi đã mang theo nỗi lưu luyến cuối cùng của cô ở chốn Hải
Thành trôi xa.
Diệp Linh đưa một chén nước nóng: “Quán Quán, ông
cụ ra đi rất thanh thản, cậu cũng nén bi thương mà đón nhận thôi, bây giờ quan trọng là phải tra rõ ra ai đã hạ độc cho ông cụ, đến tột cùng là ai hại chết ông cụ!”
Hạ Tịch Quán lau sạch nước mắt trên mặt, đúng vậy, bây giờ cô không còn thời gian để đau buồn, cô còn
rất nhiều việc phải làm.
Hạ Tịch Quán quay đầu nhìn Hạ Chấn Quốc bên cạnh, Hạ Chấn Quốc cũng đầm đìa nước mắt: “Tôi không phải con gái ruột của ông, sao ông không nói
cho tôi biết?”
Hạ Chấn Quốc thu lại nỗi buồn trong lòng, qua loa lau nước mát: “Ông ấy không cho tôi nói chuyện này, tôi
nào dám nói cho cô?”
Hạ Tịch Quán đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, thật ra cô vẫn luôn không hiểu tại sao Hạ Chấn Quốc lại không yêu cô, hóa ra vì cô căn bản không phải con gái
của Hạ gia.
Cô có bố của riêng mình, nhưng tiếc là cô không biết
người bồ ấy là ai.
“Hạ gia cũng có ở Đé Đô sao, chúng ta cũng có chú Hai sao, sao đến giờ tôi chưa từng nghe ông nội nhắc qua.
Hạ Chấn Quốc suy nghĩ một lúc: “Tôi không biết nhiều về chuyện này, ông ấy lúc còn sống cũng không nói cho tôi, nhưng tôi biết Hạ gia ở Hải Thành chỉ là một nhánh của Hạ gia, là năm đó mẹ cô đến Hải Thành
mang theo, Hạ gia chân chính nằm ở Đề Đô.”
“Máy năm gần đây chúng tôi không liên lạc với Hạ gia ở Đề Đô nữa, cũng đều là nghe lệnh mẹ cô, cô ấy
muốn cắt đứt liên hệ với Đề Đô.”
Hạ Tịch Quán gật đầu, cô tưởng rằng ông nội tỉnh lại cô sẽ biết toàn bộ sự thật, nhưng không ngờ cô càng
ngày càng hoang mang.
Cô không biết chính xác mẹ tột cùng là người như thế
nào, dường như trên người mẹ ẩn giấu rất nhiều bí mật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.