Chương 421: Anh đã quên hết rồi sao, anh trai của em
Lưu Ly Tuyết Tuyết
12/03/2021
Trong phòng. Lục Hàn Đình nhận được tin nhắn của Hạ Nghiên Nghiên, anh vội vàng chạy tới, Hạ Nghiên Nghiên dẫn anh vào phòng, đôi mắt híp như chim ưng của Lục Hàn Đình lướt qua: “Người đâu?”
“Em không hại Quán Quán, Quán Quán đang ở phòng bên cạnh.”
Lục Hàn Đình lạnh lùng nhìn cô ta chằm chằm, đôi môi mỏng bật ra vẻ uy nghiêm đáng sợ: “Tốt hơn hết cô không nên chạm vào dù chỉ là sợi tóc của cô ấy, nếu không tôi muốn sẽ để cả Hạ gia chôn theo cô!”
Lục Hàn Đình nhắc đôi chân dài của mình ra ngoài, sải bước mạnh mẽ.
Chiếc quần được thiết kế như một lưỡi dao theo bước chân anh tạo thành một vòng cung mạnh mẽ chói mắt. Trong mắt Hạ Nghiên Nghiên hiện lên sự ghen tị, còn Hạ Tịch Quán có tài đức gì lại làm cả hai nam thần Lục Hàn Đình và Lục Tử Tiễn mê muội, trong mắt họ đều là Hạ Tịch Quán. fỤC tổng, đừng đi!”
Hạ Nghiên Nghiên chạy tới, từ phía sau ôm lấy vòng eo hẹp chắc của Lục Hàn Đình. Lục Hàn Đình dừng lại: “Buông tay ra!”
“LG tổng, sao anh lại nhẫn tâm với em như vậy? Rõ ràng là em gặp anh trước, anh nhìn kỹ lại đi, em so với Hạ Tịch Quán cũng không kém!”
Nói rồi Hạ Nghiên Nghiên buông anh ra đi tới trước mặt anh, cô ta giơ tay cởi áo khoác, lộ ra chiếc váy dây treo bên trong, cũng là màu rượu vang. Hạ Tịch Quán dưới ánh đèn mờ ảo đêm đó nhanh chóng hiện ra trong tâm trí Lục Hàn Đình, cô vừa mới tắm xong, cả căn phòng đều tỏa ra mùi thơm của cơ thể cô.
Chiếc váy màu rượu tôn lên làn da mềm mại trắng nõn của cô, đôi mắt trong veo đen láy, ánh lên sóng nước. Bây giờ Hạ Nghiên Nghiên lại đang mặc cùng một chiếc váy ngủ màu rượu đó, trùng chiếc váy với Hạ Tịch Quán vào đêm hôm đó. Hạ Nghiên Nghiên từ nhỏ đã bắt chước Hạ Tịch Quán, cho dù ăn mặc hay nói năng, cho nên việc “đụng hàng”
cũng không kỳ lạ, hơn nữa cô ta rất tự tin vào bản thân, khuôn mặt cô ta đẹp và dáng người chuẩn, tối nay cô ta quyền rũ Lục Hàn Đình. Lục Hàn Đình là con bài mặc cả cuối cùng của cô ta, cô ta muốn “gạo nấu thành cơm”
, xoay mình trở thành Lục phu nhân. Bây giờ là cơ hội để cô ta chiếm lấy, cô ta sẽ tuyệt đối không bỏ lỡ nó. Cho dù đã chuẩn bị kỹ càng nhưng trước mặt Lục Hàn Đình, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Hạ Nghiên Nghiên vẫn lộ ra vẻ thẹn thùng lo lắng: “Lục tổng, em không hề thua kém Quán Quán, hơn nữa còn có thể làm anh hài lòng hơn so với cô ta, hãy để em thành người phụ nữ của anh đi.”
Lục Hàn Đình Không hề né tránh, đôi mắt hẹp sâu đó từ từ nheo lại, anh nhìn Hạ Nghiên Nghiên từ trên xuống dưới, sau đó nhéch đôi môi mỏng, nở nụ cười mang theo ý nghiền ngẫm mờ ám: “Tắm?”
Hạ Nghiên Nghiên chưa bao giờ bị Lục Hàn Đình nhìn như thế này, Lục Hàn Đình, người đàn ông này trời sinh đã có khuôn mặt đẹp đến điên đảo chúng sinh, bản thân anh đã là cực phẩm trong giới đàn ông, hơn nữa anh lại có tài sản quyền thế thân phận, còn có khí chất trưởng thành sang trọng của cánh mày râu, rất dễ dàng khiến người khác tự thấy hổ thẹn, cho dù là phụ nữ đi nữa, đứng trước mặt anh cũng dần dần mắt đi tự tin, sợ bản thân có tì vết, không xứng với anh. Trước đây anh liếc cô ta một chút cũng ngại nhiều, nhưng bây giờ anh lại nhìn cô với ánh mắt tà mị ngả ngớn như vậy, hỏi cô ta tắm chưa. Hạ Nghiên Nghiên sung sướng đến ngây ngắn cả người, mạnh mẽ gật đầu: “Vâng, em đã tắm rồi.”
“Xem ra cô đã chuẩn bị xong rồi, nếu cô thiếu đàn ông đến thế, có muốn tôi gọi mấy người đàn ông đến để thỏa mãn cô chút không?”
Ngay khi giọng nói trầm thấp của Lục Hàn Đình vừa dứt, Hạ Nghiên Nghiên hoàn toàn cứng đò, cái… cái gì?
“Em không hại Quán Quán, Quán Quán đang ở phòng bên cạnh.”
Lục Hàn Đình lạnh lùng nhìn cô ta chằm chằm, đôi môi mỏng bật ra vẻ uy nghiêm đáng sợ: “Tốt hơn hết cô không nên chạm vào dù chỉ là sợi tóc của cô ấy, nếu không tôi muốn sẽ để cả Hạ gia chôn theo cô!”
Lục Hàn Đình nhắc đôi chân dài của mình ra ngoài, sải bước mạnh mẽ.
Chiếc quần được thiết kế như một lưỡi dao theo bước chân anh tạo thành một vòng cung mạnh mẽ chói mắt. Trong mắt Hạ Nghiên Nghiên hiện lên sự ghen tị, còn Hạ Tịch Quán có tài đức gì lại làm cả hai nam thần Lục Hàn Đình và Lục Tử Tiễn mê muội, trong mắt họ đều là Hạ Tịch Quán. fỤC tổng, đừng đi!”
Hạ Nghiên Nghiên chạy tới, từ phía sau ôm lấy vòng eo hẹp chắc của Lục Hàn Đình. Lục Hàn Đình dừng lại: “Buông tay ra!”
“LG tổng, sao anh lại nhẫn tâm với em như vậy? Rõ ràng là em gặp anh trước, anh nhìn kỹ lại đi, em so với Hạ Tịch Quán cũng không kém!”
Nói rồi Hạ Nghiên Nghiên buông anh ra đi tới trước mặt anh, cô ta giơ tay cởi áo khoác, lộ ra chiếc váy dây treo bên trong, cũng là màu rượu vang. Hạ Tịch Quán dưới ánh đèn mờ ảo đêm đó nhanh chóng hiện ra trong tâm trí Lục Hàn Đình, cô vừa mới tắm xong, cả căn phòng đều tỏa ra mùi thơm của cơ thể cô.
Chiếc váy màu rượu tôn lên làn da mềm mại trắng nõn của cô, đôi mắt trong veo đen láy, ánh lên sóng nước. Bây giờ Hạ Nghiên Nghiên lại đang mặc cùng một chiếc váy ngủ màu rượu đó, trùng chiếc váy với Hạ Tịch Quán vào đêm hôm đó. Hạ Nghiên Nghiên từ nhỏ đã bắt chước Hạ Tịch Quán, cho dù ăn mặc hay nói năng, cho nên việc “đụng hàng”
cũng không kỳ lạ, hơn nữa cô ta rất tự tin vào bản thân, khuôn mặt cô ta đẹp và dáng người chuẩn, tối nay cô ta quyền rũ Lục Hàn Đình. Lục Hàn Đình là con bài mặc cả cuối cùng của cô ta, cô ta muốn “gạo nấu thành cơm”
, xoay mình trở thành Lục phu nhân. Bây giờ là cơ hội để cô ta chiếm lấy, cô ta sẽ tuyệt đối không bỏ lỡ nó. Cho dù đã chuẩn bị kỹ càng nhưng trước mặt Lục Hàn Đình, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Hạ Nghiên Nghiên vẫn lộ ra vẻ thẹn thùng lo lắng: “Lục tổng, em không hề thua kém Quán Quán, hơn nữa còn có thể làm anh hài lòng hơn so với cô ta, hãy để em thành người phụ nữ của anh đi.”
Lục Hàn Đình Không hề né tránh, đôi mắt hẹp sâu đó từ từ nheo lại, anh nhìn Hạ Nghiên Nghiên từ trên xuống dưới, sau đó nhéch đôi môi mỏng, nở nụ cười mang theo ý nghiền ngẫm mờ ám: “Tắm?”
Hạ Nghiên Nghiên chưa bao giờ bị Lục Hàn Đình nhìn như thế này, Lục Hàn Đình, người đàn ông này trời sinh đã có khuôn mặt đẹp đến điên đảo chúng sinh, bản thân anh đã là cực phẩm trong giới đàn ông, hơn nữa anh lại có tài sản quyền thế thân phận, còn có khí chất trưởng thành sang trọng của cánh mày râu, rất dễ dàng khiến người khác tự thấy hổ thẹn, cho dù là phụ nữ đi nữa, đứng trước mặt anh cũng dần dần mắt đi tự tin, sợ bản thân có tì vết, không xứng với anh. Trước đây anh liếc cô ta một chút cũng ngại nhiều, nhưng bây giờ anh lại nhìn cô với ánh mắt tà mị ngả ngớn như vậy, hỏi cô ta tắm chưa. Hạ Nghiên Nghiên sung sướng đến ngây ngắn cả người, mạnh mẽ gật đầu: “Vâng, em đã tắm rồi.”
“Xem ra cô đã chuẩn bị xong rồi, nếu cô thiếu đàn ông đến thế, có muốn tôi gọi mấy người đàn ông đến để thỏa mãn cô chút không?”
Ngay khi giọng nói trầm thấp của Lục Hàn Đình vừa dứt, Hạ Nghiên Nghiên hoàn toàn cứng đò, cái… cái gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.