Chương 1038: Anh Uống Say Biệt thự Phong Lâm
Lưu Ly Tuyết Tuyết
20/06/2021
Hạ Tịch Quán lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới, thấy được Hạ Tịch Quán, thím Triệu giống như thấy được cọng rơm cứu mạng, niệm A Di Đà Phật: “Hạ tiểu thư, cô đã đến rồi, hôm nay cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, tiên sinh đột nhiên không cho tiểu thiếu gia đi học, tiểu thiếu gia muốn gặp cô, hai bố con chiến tranh lạnh hồi lâu rồi, tiểu thiếu gia lao thẳng đến nhốt mình ở trong phòng, bây giờ còn chưa có đi ra đâu, ngay cả bữa trưa cũng không ăn.”
Trái tìm Hạ Tịch Quán siết đau: “Thím Triệu, tôi đi lên xem một chút.”
Hạ Tịch Quán muốn lên lầu.
Thế nhưng lúc này cửa phòng trên lầu đột nhiên mở ra, Tiểu Dịch Dịch nghe được tiếng của Hạ Tịch Quán đã không kịp chờ đợi chạy bắn xuống: “Cô giáo tiên nữ!”
Tiểu Dịch Dịch nhanh chóng nhào vào trong lòng Hạ Tịch Quán.
Hạ Tịch Quán mở rộng cánh tay đón lấy cơ thể mềm nhũn của Bịch Sữa Nhỏ: “Dịch Dịch, có phải nhớ cô giáo Hạ rồi không?”
Tiểu Dịch Dịch ngước đôi mắt to đen tròn nhìn Hạ Tịch Quán, cậu dùng lực gật đầu, không tiếng động nói: “Dạ, con rất nhớ cô giáo tiên nữ, nhưng bố không cho con ra ngoài!”
Hạ Tịch Quán xoa xoa cái đầu nhỏ của Tiểu Dịch Dịch: “Dịch Dịch không cần sợ, cô giáo Hạ đã nói xong với bố con rồi, sau này Dịch Dịch có thể bình thường lên nhà trẻ, cũng có thể gặp cô giáo Hạ.”
“Thật ạ?” Hai mắt Tiểu Dịch Dịch sáng ngời.
*Dĩ nhiên, cô giáo Hạ cảm thấy bố Dịch Dịch có thể là lớn tuổi, bước vào thời kì tiền mãn kinh trước thời hạn rồi, cho nên âm tình bắt định, tính khí khá hung dũng, chúng ta không tính toán với bố nhé.”
Lục Hàn Đình bước vào thời kì tiền mãn kinh trước thời hạn: “…
Trên khuôn mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác của Tiểu Dịch Dịch lúc này lộ ra nụ cười ngọt ngào ý: “Dạ con biết rồi, cô giáo tiên nữ chơi với con đi.”
Hạ Tịch Quán ở lại biệt thự Phong Lâm, đã đến giờ cơm, Lục Hàn Đình chưa trở về, Hạ Tịch Quán liền cùng Tiểu Dịch Dịch và thím Triệu ăn chung, ăn cơm xong Hạ Tịch Quán cùng Tiểu Dịch Dịch ngồi trên thảm lông dê mềm mại đọc truyện.
Lúc này có hai luồng đèn xe sáng ngời từ đằng xa tỏa qua, sau đó một chiếc Rolls-Royce Phantom chậm rãi dừng ở trên sân cỏ.
Lục Hàn Đình đã trở về!
Thím Triệu nhanh chóng kéo cổng biệt thự ra.
Bên ngoài mát lạnh gió lạnh nhanh chóng thổi vào, kèm theo là thân thể đồ sộ kia của Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình đã trở về.
Thím Triệu nhanh chóng nhận lấy túi công văn trên tay người đàn ông: “Tiên sinh cậu đã trở về, có muốn hâm nóng lại đồ ăn không?”
Lục Hàn Đình mang tây trang đen, anh tuấn nồi bật bất phàm, anh thay giày ở chỗ huyền quan, sau đó nhắc đôi chân dài đi vào phòng khách, đôi mắt thâm thúy kia rất nhanh đã bắt được thân ảnh một lớn một nhỏ trên thảm lông dê: “Không cần, tôi ăn ở bên ngoài rồi.”
Lời này là nói với thím Triệu.
Thím Triệu thấy nam chủ nhân nhà mình nhìn chằm chằm Hạ Tịch Quán, nhanh chóng giải thích: “Tiên sinh, vị này.
chính là cô giáo của tiểu thiếu gia, cũng là cô giáo Hạ tôi nhắc qua với cậu trong điện thoại, cô giáo Hạ đến chơi với tiểu thiếu gia.”
Thím Triệu cũng không biết quan hệ giữa Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán, bà chỉ biết là hai người dù sao cũng là trẻ tuổi khác phái, người bố độc thân cộng thêm một cô giáo trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, cắm ky biết bao nhiêu, vì tránh khỏi xấu hồ, thím Triệu liền giới thiệu một chút.
Lúc này Tiểu Dịch Dịch từ trong truyện tranh ngẳng đầu nhìn về phía Lục Hàn Đình, cậu mắp máy cái miệng nhỏ: “Bồ”
Lục Hàn Đình từ trong cổ họng bật tiếng, sau đó anh đi tới, ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách.
Thím Triệu đã ngửi được một thân mùi rượu: “Tiên sinh, tối nay cậu lại xã giao uống rượu đúng chứ? Tôi đi nấu bát canh giải rượu cho cậu.”
Nói rồi thím Triệu đi vào phòng bếp.
Tiểu Dịch Dịch lại cúi đầu xem manga rồi, Lục Hàn Đình ngồi ở trên ghế sa lon, ánh mắt từ từ rơi trên thân thể nhỏ nhắn mềm mại của Hạ Tịch Quán, từ lúc anh trở về, cô không ngắng đầu nhìn anh.
Lục Hàn Đình giơ tay lên cởi áo khoác ngoài, lại tháo cà- vạt ra, anh lười biếng áp lưng lên ghế sa lon, sau đó lại nâng đôi chân thon dài lên, vác lên bàn trà trước mặt, anh nhắn mắt xoa xoa mi tâm mệt mỏi.
Bên tai đều là giọng nói trong veo mềm mại của Hạ Tịch Quán, cô không nhìn anh, một mực kể chuyện cho Tiểu Dịch Dịch nghe.
Lục Hàn Đình cảm thấy cổ họng khô khốc vô cùng.
Rất nhanh thím Triệu đã đi ra, đưa một chén canh giải rượu tới: “Tiên sinh, uống cái này đi!”
Lục Hàn Đình nhận canh giải rượu, từng ngụm từng ngụm uống vào.
Lúc này thím Triệu đi tới bên người Hạ Tịch Quán: “Hạ tiểu thư, tôi thấy bên ngoài sắc trời đã khuya lắm rồi, tôi gọi xe trước cho cô nhé.”
Hạ Tịch Quán từ câu chuyện xưa trong sách ngắng đầu, nhìn thoáng qua thím Triệu tràn đầy thiện ý thím Triệu còn không biết đêm nay… cô phải ngủ lại ở chỗ này.
Cô không biết nên nói như thế nào.
Ở trong mắt thím Triệu, Lục Hàn Đình là nam chủ nhân nơi đây, mà cô là cô giáo của Dịch Dịch…
Sắc mặt Hạ Tịch Quán có chút mát tự nhiên, cô giơ tay nhỏ bé lên, vén lọn tóc bên quai hàm ra sau tai, cô hiện tại còn có thể nhận thấy được ánh mắt nóng bỏng u tối từ trên ghé sa lon chăm chú dán vào trên người cô, anh đang nhìn cô.
Trái tìm Hạ Tịch Quán siết đau: “Thím Triệu, tôi đi lên xem một chút.”
Hạ Tịch Quán muốn lên lầu.
Thế nhưng lúc này cửa phòng trên lầu đột nhiên mở ra, Tiểu Dịch Dịch nghe được tiếng của Hạ Tịch Quán đã không kịp chờ đợi chạy bắn xuống: “Cô giáo tiên nữ!”
Tiểu Dịch Dịch nhanh chóng nhào vào trong lòng Hạ Tịch Quán.
Hạ Tịch Quán mở rộng cánh tay đón lấy cơ thể mềm nhũn của Bịch Sữa Nhỏ: “Dịch Dịch, có phải nhớ cô giáo Hạ rồi không?”
Tiểu Dịch Dịch ngước đôi mắt to đen tròn nhìn Hạ Tịch Quán, cậu dùng lực gật đầu, không tiếng động nói: “Dạ, con rất nhớ cô giáo tiên nữ, nhưng bố không cho con ra ngoài!”
Hạ Tịch Quán xoa xoa cái đầu nhỏ của Tiểu Dịch Dịch: “Dịch Dịch không cần sợ, cô giáo Hạ đã nói xong với bố con rồi, sau này Dịch Dịch có thể bình thường lên nhà trẻ, cũng có thể gặp cô giáo Hạ.”
“Thật ạ?” Hai mắt Tiểu Dịch Dịch sáng ngời.
*Dĩ nhiên, cô giáo Hạ cảm thấy bố Dịch Dịch có thể là lớn tuổi, bước vào thời kì tiền mãn kinh trước thời hạn rồi, cho nên âm tình bắt định, tính khí khá hung dũng, chúng ta không tính toán với bố nhé.”
Lục Hàn Đình bước vào thời kì tiền mãn kinh trước thời hạn: “…
Trên khuôn mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác của Tiểu Dịch Dịch lúc này lộ ra nụ cười ngọt ngào ý: “Dạ con biết rồi, cô giáo tiên nữ chơi với con đi.”
Hạ Tịch Quán ở lại biệt thự Phong Lâm, đã đến giờ cơm, Lục Hàn Đình chưa trở về, Hạ Tịch Quán liền cùng Tiểu Dịch Dịch và thím Triệu ăn chung, ăn cơm xong Hạ Tịch Quán cùng Tiểu Dịch Dịch ngồi trên thảm lông dê mềm mại đọc truyện.
Lúc này có hai luồng đèn xe sáng ngời từ đằng xa tỏa qua, sau đó một chiếc Rolls-Royce Phantom chậm rãi dừng ở trên sân cỏ.
Lục Hàn Đình đã trở về!
Thím Triệu nhanh chóng kéo cổng biệt thự ra.
Bên ngoài mát lạnh gió lạnh nhanh chóng thổi vào, kèm theo là thân thể đồ sộ kia của Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình đã trở về.
Thím Triệu nhanh chóng nhận lấy túi công văn trên tay người đàn ông: “Tiên sinh cậu đã trở về, có muốn hâm nóng lại đồ ăn không?”
Lục Hàn Đình mang tây trang đen, anh tuấn nồi bật bất phàm, anh thay giày ở chỗ huyền quan, sau đó nhắc đôi chân dài đi vào phòng khách, đôi mắt thâm thúy kia rất nhanh đã bắt được thân ảnh một lớn một nhỏ trên thảm lông dê: “Không cần, tôi ăn ở bên ngoài rồi.”
Lời này là nói với thím Triệu.
Thím Triệu thấy nam chủ nhân nhà mình nhìn chằm chằm Hạ Tịch Quán, nhanh chóng giải thích: “Tiên sinh, vị này.
chính là cô giáo của tiểu thiếu gia, cũng là cô giáo Hạ tôi nhắc qua với cậu trong điện thoại, cô giáo Hạ đến chơi với tiểu thiếu gia.”
Thím Triệu cũng không biết quan hệ giữa Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán, bà chỉ biết là hai người dù sao cũng là trẻ tuổi khác phái, người bố độc thân cộng thêm một cô giáo trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, cắm ky biết bao nhiêu, vì tránh khỏi xấu hồ, thím Triệu liền giới thiệu một chút.
Lúc này Tiểu Dịch Dịch từ trong truyện tranh ngẳng đầu nhìn về phía Lục Hàn Đình, cậu mắp máy cái miệng nhỏ: “Bồ”
Lục Hàn Đình từ trong cổ họng bật tiếng, sau đó anh đi tới, ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách.
Thím Triệu đã ngửi được một thân mùi rượu: “Tiên sinh, tối nay cậu lại xã giao uống rượu đúng chứ? Tôi đi nấu bát canh giải rượu cho cậu.”
Nói rồi thím Triệu đi vào phòng bếp.
Tiểu Dịch Dịch lại cúi đầu xem manga rồi, Lục Hàn Đình ngồi ở trên ghế sa lon, ánh mắt từ từ rơi trên thân thể nhỏ nhắn mềm mại của Hạ Tịch Quán, từ lúc anh trở về, cô không ngắng đầu nhìn anh.
Lục Hàn Đình giơ tay lên cởi áo khoác ngoài, lại tháo cà- vạt ra, anh lười biếng áp lưng lên ghế sa lon, sau đó lại nâng đôi chân thon dài lên, vác lên bàn trà trước mặt, anh nhắn mắt xoa xoa mi tâm mệt mỏi.
Bên tai đều là giọng nói trong veo mềm mại của Hạ Tịch Quán, cô không nhìn anh, một mực kể chuyện cho Tiểu Dịch Dịch nghe.
Lục Hàn Đình cảm thấy cổ họng khô khốc vô cùng.
Rất nhanh thím Triệu đã đi ra, đưa một chén canh giải rượu tới: “Tiên sinh, uống cái này đi!”
Lục Hàn Đình nhận canh giải rượu, từng ngụm từng ngụm uống vào.
Lúc này thím Triệu đi tới bên người Hạ Tịch Quán: “Hạ tiểu thư, tôi thấy bên ngoài sắc trời đã khuya lắm rồi, tôi gọi xe trước cho cô nhé.”
Hạ Tịch Quán từ câu chuyện xưa trong sách ngắng đầu, nhìn thoáng qua thím Triệu tràn đầy thiện ý thím Triệu còn không biết đêm nay… cô phải ngủ lại ở chỗ này.
Cô không biết nên nói như thế nào.
Ở trong mắt thím Triệu, Lục Hàn Đình là nam chủ nhân nơi đây, mà cô là cô giáo của Dịch Dịch…
Sắc mặt Hạ Tịch Quán có chút mát tự nhiên, cô giơ tay nhỏ bé lên, vén lọn tóc bên quai hàm ra sau tai, cô hiện tại còn có thể nhận thấy được ánh mắt nóng bỏng u tối từ trên ghé sa lon chăm chú dán vào trên người cô, anh đang nhìn cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.