Chương 114: Ban Đêm Gọi Video Với Anh
Lưu Ly Tuyết Tuyết
11/01/2021
Lục Hàn Đình một tay ôm eo bà nội
một tay với lấy điện thoại, sau đó
đầy bà nội ra ngoài, đóng cửa phòng
lại.
Cuối cùng Lục Hàn Đình cũng nhìn
thấy Hạ Tịch Quán trong điện thoại,
hôm nay cô không đeo khăn che
mặt, để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn
xinh đẹp, do vừa mới tắm xong nên
hai bên má còn hây hây đỏ, da thịt
mềm mịn như có thể vắt ra nước.
Hạ Tịch Quán vừa nhìn thấy Lục
Hàn Đình, khuôn mặt thanh tú liền
trầm xuống, lạnh lùng hỏi: “Bà nội
đâu rồi?”
Lục Hàn Đình nhìn vào đôi mắt trong
suốt lắp lánh nước kia, giọng nói hơi
khàn: “Bà nội về phòng rồi.”
“Nếu bà nội đi rồi, thì em tắt máy
đây.” Hạ Tịch Quán giơ tay lên định
tắt máy đi.
Lục Hàn Đình nhìn móng tay mới
sơn của cô, là màu hồng phán kiều
thiếu nữ thanh thuần, đúng là kiểu
mà anh thích.
“Em mới làm sơn móng tay à?” Anh
lên tiếng hỏi.
Hạ Tịch Quán vội rụt tay lại, lúc này
cô mới phát hiện ánh mắt của anh
đang nhìn chằm chằm vào người
mình.
Hạ Tịch Quán đang mặc váy ngủ,
màu sắc nude nhẹ nhàng càng làm
nổi bật làn da trắng nõn, giống như
phát sáng lấp lánh, mái tóc đen
buông xõa xuống bờ vai thon thả,
còn sót lại mấy sợi tóc hơi ẩm ướt
khẽ phiêu động, đen trắng nỗi bật,
khiến cho người khác nhìn thấy
không nhịn được rung động.
Hạ Tịch Quán phát hiện ánh mắt của
anh ngày càng táo bạo, liền hung dữ
trợn mắt lên: “Anh nhìn cái gì đấy,
còn nhìn nữa là em móc mắt anh
đấy.”
Yết hầu Lục Hàn Đình khẽ nhấp nhô
vài cái, môi mỏng khẽ cong lên:
“Tiêu tiền của anh mà không cho
anh nhìn sao?”
“Không chol”
Lục Hàn Đình còn định nói tiếp thì
lúc này giọng nói của Diệp Linh vọng
tới: “Quán Quán, qua đây xem cái
này một chút.”
“Tới ngay.”
Sau đó Hạ Tịch Quán với tay tắt
cuộc gọi.
Mới nói được vài câu, hai đầu lông
mày của Lục Hàn Đình không khỏi u
ám, lập tức nhắn tin cho Có Dạ Gần:
“Diệp Linh có ý gì vậy?”
Cố Dạ Cẩn: “À, quên không nói cho
cậu, dựa theo tính cách của Diệp
Linh, tuy cậu bỏ ra mấy trăm vạn để
mua quà thì khẳng định sẽ cho cậu
nhìn một chút, nhưng chỉ được nhìn
vài cái thôi, không được nhiều hơn.”
lam 10Ìnn:
Cố Dạ Cẩm hả dạ nhắn: “Đúng là
cậu mới được nhìn thoáng qua thôi
Lục Hàn Đình liền vứt luôn điện
thoại xuống giường. Anh biết Hạ
Tịch Quán vẫn còn đang tức giận
chuyện 120 triệu kia, nhưng Hạ
Nghiên Nghiên đã từng có ơn cứu
anh, trong lòng vẫn còn một chỗ
mềm mại dành cho cô bé gọi một
tiếng anh trai kia, cho nên anh mới
không thể giải thích rõ cho Hạ Tịch
Quán được.
Vả lại mặc kệ anh có nói như thế
nào, thì cô cũng đều tức giận.
Năm đó khi anh trở về tìm lại cô bé
kia, lúc nhìn thấy Hạ Nghiên Nghiên
cầm miếng ngọc bội trong tay, anh
đã cảm thấy vô cùng thất vọng và
chán ghét.
Hạ Nghiên Nghiên ăn mặc tinh tế,
trên người còn xịt thêm nước hoa,
mặc dù ngoài miệng giả bộ ngọt
ngào ôn nhu, nhưng đôi mắt hư vinh
kia đã bán đứng cô ta.
Hạ Nghiên Nghiên hoàn toàn không
phải cô bé mà anh muốn gặp.
Có đôi khi Lục Hàn Đình cảm thấy
đêm đó chỉ là một giấc mộng, mà cô
bé lương thiện dũng cảm truyền
động lực sống cho anh chẳng qua
cũng chỉ là một hồi ảo giác.
Cô bé mà anh tưởng tượng không
hề giống với Hạ Nghiên Nghiên.
Cô bé mà anh muốn… chính là kiểu
như Hạ Tịch Quán.
Cô bé kia hẳn là nên có đôi mắt
trong sáng thiên chân như Hạ Tịch
Quán, có dung nhan thanh tú thiện
cảm, còn có mùi hương thiếu nữ
trong trẻo của cô bé giống với mùi
trên người Hạ Tịch Quán…
một tay với lấy điện thoại, sau đó
đầy bà nội ra ngoài, đóng cửa phòng
lại.
Cuối cùng Lục Hàn Đình cũng nhìn
thấy Hạ Tịch Quán trong điện thoại,
hôm nay cô không đeo khăn che
mặt, để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn
xinh đẹp, do vừa mới tắm xong nên
hai bên má còn hây hây đỏ, da thịt
mềm mịn như có thể vắt ra nước.
Hạ Tịch Quán vừa nhìn thấy Lục
Hàn Đình, khuôn mặt thanh tú liền
trầm xuống, lạnh lùng hỏi: “Bà nội
đâu rồi?”
Lục Hàn Đình nhìn vào đôi mắt trong
suốt lắp lánh nước kia, giọng nói hơi
khàn: “Bà nội về phòng rồi.”
“Nếu bà nội đi rồi, thì em tắt máy
đây.” Hạ Tịch Quán giơ tay lên định
tắt máy đi.
Lục Hàn Đình nhìn móng tay mới
sơn của cô, là màu hồng phán kiều
thiếu nữ thanh thuần, đúng là kiểu
mà anh thích.
“Em mới làm sơn móng tay à?” Anh
lên tiếng hỏi.
Hạ Tịch Quán vội rụt tay lại, lúc này
cô mới phát hiện ánh mắt của anh
đang nhìn chằm chằm vào người
mình.
Hạ Tịch Quán đang mặc váy ngủ,
màu sắc nude nhẹ nhàng càng làm
nổi bật làn da trắng nõn, giống như
phát sáng lấp lánh, mái tóc đen
buông xõa xuống bờ vai thon thả,
còn sót lại mấy sợi tóc hơi ẩm ướt
khẽ phiêu động, đen trắng nỗi bật,
khiến cho người khác nhìn thấy
không nhịn được rung động.
Hạ Tịch Quán phát hiện ánh mắt của
anh ngày càng táo bạo, liền hung dữ
trợn mắt lên: “Anh nhìn cái gì đấy,
còn nhìn nữa là em móc mắt anh
đấy.”
Yết hầu Lục Hàn Đình khẽ nhấp nhô
vài cái, môi mỏng khẽ cong lên:
“Tiêu tiền của anh mà không cho
anh nhìn sao?”
“Không chol”
Lục Hàn Đình còn định nói tiếp thì
lúc này giọng nói của Diệp Linh vọng
tới: “Quán Quán, qua đây xem cái
này một chút.”
“Tới ngay.”
Sau đó Hạ Tịch Quán với tay tắt
cuộc gọi.
Mới nói được vài câu, hai đầu lông
mày của Lục Hàn Đình không khỏi u
ám, lập tức nhắn tin cho Có Dạ Gần:
“Diệp Linh có ý gì vậy?”
Cố Dạ Cẩn: “À, quên không nói cho
cậu, dựa theo tính cách của Diệp
Linh, tuy cậu bỏ ra mấy trăm vạn để
mua quà thì khẳng định sẽ cho cậu
nhìn một chút, nhưng chỉ được nhìn
vài cái thôi, không được nhiều hơn.”
lam 10Ìnn:
Cố Dạ Cẩm hả dạ nhắn: “Đúng là
cậu mới được nhìn thoáng qua thôi
Lục Hàn Đình liền vứt luôn điện
thoại xuống giường. Anh biết Hạ
Tịch Quán vẫn còn đang tức giận
chuyện 120 triệu kia, nhưng Hạ
Nghiên Nghiên đã từng có ơn cứu
anh, trong lòng vẫn còn một chỗ
mềm mại dành cho cô bé gọi một
tiếng anh trai kia, cho nên anh mới
không thể giải thích rõ cho Hạ Tịch
Quán được.
Vả lại mặc kệ anh có nói như thế
nào, thì cô cũng đều tức giận.
Năm đó khi anh trở về tìm lại cô bé
kia, lúc nhìn thấy Hạ Nghiên Nghiên
cầm miếng ngọc bội trong tay, anh
đã cảm thấy vô cùng thất vọng và
chán ghét.
Hạ Nghiên Nghiên ăn mặc tinh tế,
trên người còn xịt thêm nước hoa,
mặc dù ngoài miệng giả bộ ngọt
ngào ôn nhu, nhưng đôi mắt hư vinh
kia đã bán đứng cô ta.
Hạ Nghiên Nghiên hoàn toàn không
phải cô bé mà anh muốn gặp.
Có đôi khi Lục Hàn Đình cảm thấy
đêm đó chỉ là một giấc mộng, mà cô
bé lương thiện dũng cảm truyền
động lực sống cho anh chẳng qua
cũng chỉ là một hồi ảo giác.
Cô bé mà anh tưởng tượng không
hề giống với Hạ Nghiên Nghiên.
Cô bé mà anh muốn… chính là kiểu
như Hạ Tịch Quán.
Cô bé kia hẳn là nên có đôi mắt
trong sáng thiên chân như Hạ Tịch
Quán, có dung nhan thanh tú thiện
cảm, còn có mùi hương thiếu nữ
trong trẻo của cô bé giống với mùi
trên người Hạ Tịch Quán…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.