Chương 167: Buông Tay Để Cô Đi
Lưu Ly Tuyết Tuyết
11/01/2021
Hạ Tịch Quán không còn ở đây.
Lục Hàn Đình vội vàng mở mắt ra, cơn buồn ngủ ban
nãy hoàn toàn tan biến, ký ức về buỏi tối hôm qua
cũng chậm rãi tràn về..
Tối hôm qua anh lại phát bệnh, còn đè cô lên giường.
Mùi máu tươi ngai ngái cùng hương thơm cơ thể thiếu
nữ giống như đóa anh túc, khiến anh mê đắm, cuối
cùng chặn lấy môi cô…
Lục Hàn Đình rời giường, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi
trong căn phòng lớn, nhà tắm, phòng thay đồ… nhưng
vẫn không thấy cô.
“Quán Quán…”
Cô đi rồi sao?
Chắc là cô đã đi rồi.
Tôi hôm qua anh đã gây ra bao nhiêu vêt thương cho
cô chính anh còn không nhớ rõ, cuối cùng còn làm cả
loại chuyện hèn hạ kia nữa, điên cuồng khát máu như
vậy đến anh còn tự cảm thấy chán ghét bản thân
huống chỉ là cô?
Tối hôm qua, cô đã chịu rất nhiều đau đớn, cho nên
nhất định đã vô cùng sợ hãi mới bỏ đi.
Sau này, cô còn quay lại nữa không?
Lục Hàn Đình mở điện thoại ra, tìm số của Hạ Tịch
Quán, định gọi đi nhưng cuối cùng cũng không thể ấn
tay xuống.
Lục Hàn Đình phi vào nhà tắm xả nước lạnh, sau đó
xuống lầu. Lục lão phu nhân liền chạy lên nói: “Hàn
Đình, hôm nay cháu dậy muộn à, sao Quán Quán lại
đi sớm như vậy, nghe thím Ngô nói, mới 5 giờ sáng
Quán Quán đã ra khỏi của rồi, hai đứa cãi nhau à?”
Lục Hàn Đình mím chặt môi: “Bà nội, bọn cháu không
cãi nhau.”
“Vậy thì tốt rồi, con gái là phải để dỗ dành, mà Quán
Quán lại ngoan ngoãn như vậy, cũng rất dễ dõ, lát nữa
cháu gọi điện cho con bé, đưa nó đi ăn một bữa tối
dưới nến đi.”
Cô thật sự rất ngoan…
Cho nên mới dễ dỗ, dễ lừa gạt.
Gương mặt anh tuấn của Lục Hàn Đình lộ ra mấy
phần cưng chiều yêu thương: “Bà nội, cháu không gọi
điện cho Quán Quán đâu.”
Lục lão phu nhân ngừng lại: “Vì sao thế?”
“Lúc chưa gặp Quán Quán, cháu vẫn nghĩ mình là một
con người bình thường, nhưng kể từ khi gặp Quán
Quán, cuối cùng cháu đã ý thức được sự bắt thường
của mình. Cho nên thừa dịp hiện tại còn có thể buông
tay thì cháu sẽ để cô ấy đi…”
Nếu không anh sợ rằng sau này mình còn làm ra
nhiều hành vi độc chiếm vượt khỏi sự khống ché, sẽ
không từ thủ đoạn giam cầm cô ở bên mình.
Tối hôm qua để cô nhìn thấy bộ dáng kinh khủng đó
của anh, anh thật sự rất có lỗi.
Anh không thẻ lại buông thả bản thân nữa.
Mặc dù nếu bây giờ cô rời đi, thì bệnh tình của anh…
“Bà nội, có người hầu ở bên cạnh là được rồi, cháu tới
công ty đây.” Lục Hàn Đình ôm bà nội một chút, sau
đó quay người đi ra ngoài.
Lục lão phu nhân đưa mắt nhìn cháu trai của mình rời
đi, bà không khỏi thở dài một hơi, bà đã lớn tuổi rồi,
không biết liệu còn có thể được máy năm nữa?
Có bà ở bên cạnh cũng không thẻ thay đổi được anh,
bởi vì chỉ có mỗi bà là không đủ, Hàn Đình của bà từ
nhỏ đã không nhận được nhiều yêu thương, rất cô
độc.
Nó cần một cô gái để anh và được yêu.
Thế nhưng sức khỏe của nó…
Lục lão phu nhân chán nản khuyu lưng xuống, càng
thêm phần già yếu.
Lúc này thím Ngô từ trên lầu vội vàng chạy xuống, vẻ
mặt vui mừng nhỏ giọng nói: “Lão phu nhân, tôi vừa đi
thu dọn phòng của thiếu gia thiếu phu nhân, tôi phát
hiện ga giường phải giặt lại rồi.”
Có ý tứ gì?
Lục lão phu nhân nhìn thím Ngô, cái lưng vừa khuyu
xuống ban nãy nháy mắt lại thẳng lên, như trẻ thêm
mấy tuổi: “Bà nói thật chứ?”
Lục lão phu nhân là ai, Lục gia là đệ nhất hào môn ở
Đề Đô, Lục gia của bà đã tọa trấn hàng chục năm nay,
chiếc ga giường trắng tinh vào đêm tân hôn đầu tiên
sao bà lại không hiểu chứ?
Lục Hàn Đình vội vàng mở mắt ra, cơn buồn ngủ ban
nãy hoàn toàn tan biến, ký ức về buỏi tối hôm qua
cũng chậm rãi tràn về..
Tối hôm qua anh lại phát bệnh, còn đè cô lên giường.
Mùi máu tươi ngai ngái cùng hương thơm cơ thể thiếu
nữ giống như đóa anh túc, khiến anh mê đắm, cuối
cùng chặn lấy môi cô…
Lục Hàn Đình rời giường, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi
trong căn phòng lớn, nhà tắm, phòng thay đồ… nhưng
vẫn không thấy cô.
“Quán Quán…”
Cô đi rồi sao?
Chắc là cô đã đi rồi.
Tôi hôm qua anh đã gây ra bao nhiêu vêt thương cho
cô chính anh còn không nhớ rõ, cuối cùng còn làm cả
loại chuyện hèn hạ kia nữa, điên cuồng khát máu như
vậy đến anh còn tự cảm thấy chán ghét bản thân
huống chỉ là cô?
Tối hôm qua, cô đã chịu rất nhiều đau đớn, cho nên
nhất định đã vô cùng sợ hãi mới bỏ đi.
Sau này, cô còn quay lại nữa không?
Lục Hàn Đình mở điện thoại ra, tìm số của Hạ Tịch
Quán, định gọi đi nhưng cuối cùng cũng không thể ấn
tay xuống.
Lục Hàn Đình phi vào nhà tắm xả nước lạnh, sau đó
xuống lầu. Lục lão phu nhân liền chạy lên nói: “Hàn
Đình, hôm nay cháu dậy muộn à, sao Quán Quán lại
đi sớm như vậy, nghe thím Ngô nói, mới 5 giờ sáng
Quán Quán đã ra khỏi của rồi, hai đứa cãi nhau à?”
Lục Hàn Đình mím chặt môi: “Bà nội, bọn cháu không
cãi nhau.”
“Vậy thì tốt rồi, con gái là phải để dỗ dành, mà Quán
Quán lại ngoan ngoãn như vậy, cũng rất dễ dõ, lát nữa
cháu gọi điện cho con bé, đưa nó đi ăn một bữa tối
dưới nến đi.”
Cô thật sự rất ngoan…
Cho nên mới dễ dỗ, dễ lừa gạt.
Gương mặt anh tuấn của Lục Hàn Đình lộ ra mấy
phần cưng chiều yêu thương: “Bà nội, cháu không gọi
điện cho Quán Quán đâu.”
Lục lão phu nhân ngừng lại: “Vì sao thế?”
“Lúc chưa gặp Quán Quán, cháu vẫn nghĩ mình là một
con người bình thường, nhưng kể từ khi gặp Quán
Quán, cuối cùng cháu đã ý thức được sự bắt thường
của mình. Cho nên thừa dịp hiện tại còn có thể buông
tay thì cháu sẽ để cô ấy đi…”
Nếu không anh sợ rằng sau này mình còn làm ra
nhiều hành vi độc chiếm vượt khỏi sự khống ché, sẽ
không từ thủ đoạn giam cầm cô ở bên mình.
Tối hôm qua để cô nhìn thấy bộ dáng kinh khủng đó
của anh, anh thật sự rất có lỗi.
Anh không thẻ lại buông thả bản thân nữa.
Mặc dù nếu bây giờ cô rời đi, thì bệnh tình của anh…
“Bà nội, có người hầu ở bên cạnh là được rồi, cháu tới
công ty đây.” Lục Hàn Đình ôm bà nội một chút, sau
đó quay người đi ra ngoài.
Lục lão phu nhân đưa mắt nhìn cháu trai của mình rời
đi, bà không khỏi thở dài một hơi, bà đã lớn tuổi rồi,
không biết liệu còn có thể được máy năm nữa?
Có bà ở bên cạnh cũng không thẻ thay đổi được anh,
bởi vì chỉ có mỗi bà là không đủ, Hàn Đình của bà từ
nhỏ đã không nhận được nhiều yêu thương, rất cô
độc.
Nó cần một cô gái để anh và được yêu.
Thế nhưng sức khỏe của nó…
Lục lão phu nhân chán nản khuyu lưng xuống, càng
thêm phần già yếu.
Lúc này thím Ngô từ trên lầu vội vàng chạy xuống, vẻ
mặt vui mừng nhỏ giọng nói: “Lão phu nhân, tôi vừa đi
thu dọn phòng của thiếu gia thiếu phu nhân, tôi phát
hiện ga giường phải giặt lại rồi.”
Có ý tứ gì?
Lục lão phu nhân nhìn thím Ngô, cái lưng vừa khuyu
xuống ban nãy nháy mắt lại thẳng lên, như trẻ thêm
mấy tuổi: “Bà nói thật chứ?”
Lục lão phu nhân là ai, Lục gia là đệ nhất hào môn ở
Đề Đô, Lục gia của bà đã tọa trấn hàng chục năm nay,
chiếc ga giường trắng tinh vào đêm tân hôn đầu tiên
sao bà lại không hiểu chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.