Chương 403: Chỉ có chừng đó đã dám gào mồm với tôi?
Lưu Ly Tuyết Tuyết
12/03/2021
Khổng Chân ngẩn người, hoàn toàn bị khí chất sắc bén dữ dội
của Hạ Tịch Quán đánh gục.
“Hạ... Hạ Tịch Quản, không ngờ cô lại hèn hạ như vậy, cô như vậy thì khác gì với mẹ con Lý Ngọc Lan?" Khổng Chân mặt tái mét chỉ trích.
Hạ Tịch Quán nhìn cô: "Thế nào, cô ngoại tình với bố tôi, tôi còn phải nói với cô "cô cực khổ rồi" hả?"
Khổng Chân không nói nên lời, mồm mép tép nhảy của Hạ Tịch Quán lại lần nữa đổi mới nhận biết của cô ta về cô.
"Cô có biết Lý Ngọc Lan mang cái thai này có bao nhiêu khó khăn không, bà ta và Hạ Nghiên Nghiên đặt hết hy vọng lên cái thai này, bây giờ đứa trẻ vì cô mà mất, cô tưởng bọn họ sẽ bỏ qua cho cô à? Lúc nãy tôi chỉ là nói trước những gì mà họ sẽ làm với cô thôi, nếu như cô muốn hỏi tôi và bọn họ có gì khác nhau, đương nhiên là khác rồi, cô chẳng có chút giá trị nào với bọn họ cả, bọn họ tất nhiên sẽ đuổi tận giết tuyệt cho hả giận, nhưng cô còn nhiều giá trị với tôi, nói ra điều tôi muốn, tôi có thể khoanh tay đứng nhìn với cô."
Khổng Chân tức đến run lên, tất cả những thứ này rõ ràng là do Hạ Tú Loan bày ra, nhưng cô ta ở trước mặt cô không có sức chống trả, chỉ có thể bị động bị đánh.
Khổng Chân cười gằn: “Hạ Tịch Quản, cô không nghĩ rằng tôi có lựa chọn thứ ba sao? Bây giờ bố của cô bị tôi mê hoặc, tôi hoàn toàn có thể trở thành mẹ kế của cô!"
Hạ Tịch Quán dường như nghe thấy một câu chuyện đùa vô cùng nực cười: "Cô không thể nào làm mẹ kế của tôi được, dù sao thi tôi đã cắt đứt quan hệ bố con với Hạ Chấn Quốc rồi, nhưng nếu cô muốn trở thành mẹ kế của Hạ Nghiên Nghiên và Hạ Tiểu Điệp thì tôi đồng ý cả hai tay, không ngờ cô lại định giúp tôi thể này, tôi cảm động lắm."
Khổng Chân tức đến mức không thể nói nên lời, làm mẹ kế của Hạ Nghiên Nghiên và Hạ Tiểu Điệp, cô ta mới nghĩ thôi cũng phát run, hơn nữa Hạ gia giờ đây chỉ là một cái vỏ rỗng, Hạ Chấn Quốc hoàn toàn phụ thuộc vào con gái mình nuôi, cô ta chỉ mới đôi mươi, làm sao có thể kết hôn với một người đàn ông đã ngoài năm mươi?
Vốn ban đầu cô ta muốn kiếm đủ tiền từ Hạ Chấn Quốc, sau đó rời khỏi thành phố này, tìm một người đàn ông cao ráo đẹp trai lại yêu mình đến yêu đương.
Đôi mắt trong veo của Hạ Tịch Quán nhìn thấy tất cả những tính toán và mưu mô của Khổng Chân, nụ cười chế nhạo hiện trên khóe môi cô: "Khổng Chân, bổ tôi đã cho cô rất nhiều tiền, phải không? Số tiền này không thơm à? Thừa dịp mẹ con Lý Ngọc Lan chưa tìm cô tính số thì cô mau nói đi, kiên nhẫn của tôi cũng có giới hạn."
Phòng thủ tâm lý của Khổng Chân đã bị phá vỡ, giờ cô ta vẫn còn thời gian để trốn thoát với số tiền mà Hạ Chẩn Quốc đưa cho mình: "Được rồi, Hạ Tịch Quán, tôi sẽ nói cho cô biết."
Ở hành lang bệnh viện, y tá đẩy Lý Ngọc Lan ra khỏi phòng mổ, Hạ Nghiên Nghiên đã vội vàng chạy tới, cô ta lo lắng nhìn bác sĩ: "Bác sĩ, mẹ tôi thế nào rồi, đứa trẻ có giữ được không?"
Bác sĩ lắc đầu: "Đứa nhỏ mất rồi, chúng tôi vừa mới làm sạch tử cung cho bệnh nhân, bệnh nhân là phụ nữ lớn tuổi, cần phải dưỡng thai, là do các người không chú ý, đứa nhỏ này chắc chắn không giữ được."
Dứt lời, bác sĩ rời đi.
Hạ Chấn Quốc bị đả kích, ông ta không thể nào ngờ được bản thân chỉ tiện tay đẩy một cái, lại đẩy con trai mình đi mất.
của Hạ Tịch Quán đánh gục.
“Hạ... Hạ Tịch Quản, không ngờ cô lại hèn hạ như vậy, cô như vậy thì khác gì với mẹ con Lý Ngọc Lan?" Khổng Chân mặt tái mét chỉ trích.
Hạ Tịch Quán nhìn cô: "Thế nào, cô ngoại tình với bố tôi, tôi còn phải nói với cô "cô cực khổ rồi" hả?"
Khổng Chân không nói nên lời, mồm mép tép nhảy của Hạ Tịch Quán lại lần nữa đổi mới nhận biết của cô ta về cô.
"Cô có biết Lý Ngọc Lan mang cái thai này có bao nhiêu khó khăn không, bà ta và Hạ Nghiên Nghiên đặt hết hy vọng lên cái thai này, bây giờ đứa trẻ vì cô mà mất, cô tưởng bọn họ sẽ bỏ qua cho cô à? Lúc nãy tôi chỉ là nói trước những gì mà họ sẽ làm với cô thôi, nếu như cô muốn hỏi tôi và bọn họ có gì khác nhau, đương nhiên là khác rồi, cô chẳng có chút giá trị nào với bọn họ cả, bọn họ tất nhiên sẽ đuổi tận giết tuyệt cho hả giận, nhưng cô còn nhiều giá trị với tôi, nói ra điều tôi muốn, tôi có thể khoanh tay đứng nhìn với cô."
Khổng Chân tức đến run lên, tất cả những thứ này rõ ràng là do Hạ Tú Loan bày ra, nhưng cô ta ở trước mặt cô không có sức chống trả, chỉ có thể bị động bị đánh.
Khổng Chân cười gằn: “Hạ Tịch Quản, cô không nghĩ rằng tôi có lựa chọn thứ ba sao? Bây giờ bố của cô bị tôi mê hoặc, tôi hoàn toàn có thể trở thành mẹ kế của cô!"
Hạ Tịch Quán dường như nghe thấy một câu chuyện đùa vô cùng nực cười: "Cô không thể nào làm mẹ kế của tôi được, dù sao thi tôi đã cắt đứt quan hệ bố con với Hạ Chấn Quốc rồi, nhưng nếu cô muốn trở thành mẹ kế của Hạ Nghiên Nghiên và Hạ Tiểu Điệp thì tôi đồng ý cả hai tay, không ngờ cô lại định giúp tôi thể này, tôi cảm động lắm."
Khổng Chân tức đến mức không thể nói nên lời, làm mẹ kế của Hạ Nghiên Nghiên và Hạ Tiểu Điệp, cô ta mới nghĩ thôi cũng phát run, hơn nữa Hạ gia giờ đây chỉ là một cái vỏ rỗng, Hạ Chấn Quốc hoàn toàn phụ thuộc vào con gái mình nuôi, cô ta chỉ mới đôi mươi, làm sao có thể kết hôn với một người đàn ông đã ngoài năm mươi?
Vốn ban đầu cô ta muốn kiếm đủ tiền từ Hạ Chấn Quốc, sau đó rời khỏi thành phố này, tìm một người đàn ông cao ráo đẹp trai lại yêu mình đến yêu đương.
Đôi mắt trong veo của Hạ Tịch Quán nhìn thấy tất cả những tính toán và mưu mô của Khổng Chân, nụ cười chế nhạo hiện trên khóe môi cô: "Khổng Chân, bổ tôi đã cho cô rất nhiều tiền, phải không? Số tiền này không thơm à? Thừa dịp mẹ con Lý Ngọc Lan chưa tìm cô tính số thì cô mau nói đi, kiên nhẫn của tôi cũng có giới hạn."
Phòng thủ tâm lý của Khổng Chân đã bị phá vỡ, giờ cô ta vẫn còn thời gian để trốn thoát với số tiền mà Hạ Chẩn Quốc đưa cho mình: "Được rồi, Hạ Tịch Quán, tôi sẽ nói cho cô biết."
Ở hành lang bệnh viện, y tá đẩy Lý Ngọc Lan ra khỏi phòng mổ, Hạ Nghiên Nghiên đã vội vàng chạy tới, cô ta lo lắng nhìn bác sĩ: "Bác sĩ, mẹ tôi thế nào rồi, đứa trẻ có giữ được không?"
Bác sĩ lắc đầu: "Đứa nhỏ mất rồi, chúng tôi vừa mới làm sạch tử cung cho bệnh nhân, bệnh nhân là phụ nữ lớn tuổi, cần phải dưỡng thai, là do các người không chú ý, đứa nhỏ này chắc chắn không giữ được."
Dứt lời, bác sĩ rời đi.
Hạ Chấn Quốc bị đả kích, ông ta không thể nào ngờ được bản thân chỉ tiện tay đẩy một cái, lại đẩy con trai mình đi mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.