Chương 1145
Lưu Ly Tuyết Tuyết
12/07/2021
Trong lòng Thượng Quan Đằng mạnh mẽ chắn động, hắn quay đầu, hắn thấy được… Lâm Thủy Dao!
Lâm Thủy Dao rốt cuộc đã tới!
Hôm nay Lâm Thủy Dao mặc chiếc váy dài màu lửa, càng tôn lên da thịt tựa tuyết, mái tóc dài màu nâu cuộn sóng cuốn lười biếng xõa lên đầu vai, lộ ra dung nhan nghiêng nước nghiêng thành.
Con ngươi Thượng Quan Đằng hung hăng co tụt lại, đã nhiều năm như vậy, người phụ nữ khiến hắn nhung nhớ nhiều năm ấy vẫn gần như giống như đúc trong trí nhớ hắn.
Năm tháng phá lệ thiên vị Lâm Thủy Dao, không hề lưu lại một chút dấu vét trên người bà.
Thượng Quan Đằng vẫn không chịu thừa nhận mình già rồi, nhưng nhìn đến Lâm Thủy Dao giờ khắc này, hắn chợt kinh giác, hắn đã già rồi, nhưng Lâm Thủy Dao một chút cũng không thay đồi.
Kỳ thực Họa phi cũng bảo dưỡng tốt, trên mặt một chút nếp nhăn cũng không có, thế nhưng bà ta khác xa Lâm Thủy Dao, khuôn mặt Họa phi chưa già, trên người cũng không có cảm giác thiếu nữ nữa, mà Lâm Thủy Dao sinh trưởng nghịch thiên, cảm giác dáng người linh đẹp đẽ động như chuông bạc, so với Hạ Tịch Quán nhìn không lớn hơn mấy tuổi.
Thình thịch, thình thịch.
Thượng Quan Đẳng lúc này cảm giác tim mình đập rộn lên, hắn đã rất nhiều năm không có loại cảm giác tim đập rộn lên rôi.
Xoát một cái, mọi ánh mắt đại sảnh đều rơi vào Liễu Lâm Thủy Dao, tiếng đàm tiếu xôn xao của mọi người đều bị thần nhan nghịch thiên của bà kinh sợ rồi, “Người này, đây chính là nữ vương đại nhân bây giờ của Lan Lâu Cổ Quốc Lâm Thủy Dao sao?”
Họa phi, Thượng Quan Mật Nhi và Thượng Quan Khải cũng chứng kiến Liễu Lâm Thủy Dao, ngay cả là trạng thái đối nghịch, thế nhưng ba người đều chấn động, hơn hai mươi năm sau, Lâm Thủy Dao trở về, phong thái vẫn khiếp người như trước.
“Mẹ, mẹ đã đến rồi?” Hạ Tịch Quán đi tới bên cạnh Lâm Thủy Dao.
Thượng Quan Đằng cũng nhanh chóng tiến lên, hắn đã sớm quên sạch sành sanh chuyện Mai phi và thai song sinh rồi, chỉ si mê lại mến mộ chăm chú dán mắt vào Lâm Thủy Dao.
“Dao… Dao Dao, em nghe anh giải thích, chuyện này không phải như em nghĩ…” Thượng Quan Đẳng lấy lòng nhìn Lâm Thủy Dao.
Đôi mắt lanh lợi của Lâm Thủy Dao liếc Thượng Quan Đằng: “Lão Thượng Quan Đằng này, chúng ta không quen, cho nên tiếng Dao Dao này, ông gọi ai đấy hả?”
*Anh…” Thượng Quan Đằng có chút bứt rứt.
Hơn 20 năm trước công chúa điện hạ Lâm Thủy Dao của Lan Lâu Cổ Quốc xông vào Hoa Tây Châu và Đề Đô, có một nhóm fan não tàn mê muội bà, Thượng Quan Đằng cũng là một trong số đó, luôn xem Lâm Thủy Dao là nữ thần đời mình, mong mà không có được.
Thấy dáng vẻ si mê của Thượng Quan Đằng đối xử với Lâm Thủy Dao như châu như bảo, sắc mặt Họa phi đã trở nên rất khó coi, nhiều năm như vậy bà ta dùng Yêu chuông và mê hương để đầu độc trái tim Thượng Quan Đằng, thế nhưng Lâm Thủy Dao vừa xuất hiện, Thượng Quan Đằng đã quên bà ta sạch sành sanh rồi.
Họa phi nhìn dung nhan khuynh thành khiếp người của Lâm Thủy Dao, trong hai mắt lóe lên sâu đậm đố kị, cừu hận giữa Lan Lâu Cổ Quốc và Giao Nhân tộc bọn họ không có lời giải. Năm đó tổ tiên Lan Lâu Cổ Quốc san bằng Giao Nhân, khiến Giao Nhân tộc bọn họ máy năm nay đều sống chui sống lủi, không thấy được ánh sáng, mà Lan Lâu Cổ Quốc thần bí biến mát. Đôi mẹ con Lâm Thủy Dao và Hạ Tịch Quán lại có dung nhan khiếp hồn phách người, so với Giao Nhân bọn họ thực sự là tiên phàm khác biệt, sao mà không phải đồ kị cho được chứ?
Họa phi tiền lên: “Lan Lâu nữ vương, đây là con gái ngoan mà cô nuôi dạy ra? Con gái của cô dùng thuốc hại chết cái thai song sinh trong bụng Mai phi, dụng tâm ác độc, cô nói chuyện này nên xử lý như thế nào?”
Mọi người nhao nhao phụ họa nói, “Lan Lâu nữ vương, chuyện Lan Lâu công chúa hại Mai phi, chúng tôi đều làm chứng, chuyện này bà phải cho chúng tôi một công đạo.”
Đôi mắt lanh lợi của Lâm Thủy Dao rơi trên người Mai phi, nhàn nhạt nhìn thoáng qua, sau đó chau mày nhìn về phía Thượng Quan Đằng đứng bên: “Lão Thượng Quan Đẳng, ông xác định cái thai trong bụng Mai phi là của ông?”
Thượng Quan Đằng chắn động: “Dao Dao, em có ý gì?”
“A, cũng không phải là ý gì, tôi chỉ là xem mặt ông, máy năm nay ông trầm mê nữ sắc, sớm đã bị mỹ sắc móc rỗng thân thể, mỗi lần tầm hoan tác nhạc có phải cần dựa vào thuốc không? Chậc chậc, thể lực và thân thể này của ông ấy à, chỉ sợ là không cách nào để phụ nữ thụ ra thai song sinh.” Lâm Thủy Dao vừa nói vừa lắc đầu, hết sức tiếc nuối.
Cái gì?
Một khi Lâm Thủy Dao thực sự đã nói sẽ làm cho người ta kinh ngạc thì đến chết cũng không thôi, những lời này vừa rơi xuống, ánh mắt đám khách quyền quý kia nhìn Thượng Quan Đẳng cũng thay đổi.
Hậu cung Thượng Quan Đẳng đông như kiến, hắn ta rất thích mỹ sắc, cái này mọi người đều biết, thế nhưng bọn họ không biết Thượng Quan Đằng đã đến mức… uống thuốc.
Còn về cụ thể là thuốc gì, mọi người đều đoán được, nhất định là… thuốc trợ lực các loại.
Lâm Thủy Dao rốt cuộc đã tới!
Hôm nay Lâm Thủy Dao mặc chiếc váy dài màu lửa, càng tôn lên da thịt tựa tuyết, mái tóc dài màu nâu cuộn sóng cuốn lười biếng xõa lên đầu vai, lộ ra dung nhan nghiêng nước nghiêng thành.
Con ngươi Thượng Quan Đằng hung hăng co tụt lại, đã nhiều năm như vậy, người phụ nữ khiến hắn nhung nhớ nhiều năm ấy vẫn gần như giống như đúc trong trí nhớ hắn.
Năm tháng phá lệ thiên vị Lâm Thủy Dao, không hề lưu lại một chút dấu vét trên người bà.
Thượng Quan Đằng vẫn không chịu thừa nhận mình già rồi, nhưng nhìn đến Lâm Thủy Dao giờ khắc này, hắn chợt kinh giác, hắn đã già rồi, nhưng Lâm Thủy Dao một chút cũng không thay đồi.
Kỳ thực Họa phi cũng bảo dưỡng tốt, trên mặt một chút nếp nhăn cũng không có, thế nhưng bà ta khác xa Lâm Thủy Dao, khuôn mặt Họa phi chưa già, trên người cũng không có cảm giác thiếu nữ nữa, mà Lâm Thủy Dao sinh trưởng nghịch thiên, cảm giác dáng người linh đẹp đẽ động như chuông bạc, so với Hạ Tịch Quán nhìn không lớn hơn mấy tuổi.
Thình thịch, thình thịch.
Thượng Quan Đẳng lúc này cảm giác tim mình đập rộn lên, hắn đã rất nhiều năm không có loại cảm giác tim đập rộn lên rôi.
Xoát một cái, mọi ánh mắt đại sảnh đều rơi vào Liễu Lâm Thủy Dao, tiếng đàm tiếu xôn xao của mọi người đều bị thần nhan nghịch thiên của bà kinh sợ rồi, “Người này, đây chính là nữ vương đại nhân bây giờ của Lan Lâu Cổ Quốc Lâm Thủy Dao sao?”
Họa phi, Thượng Quan Mật Nhi và Thượng Quan Khải cũng chứng kiến Liễu Lâm Thủy Dao, ngay cả là trạng thái đối nghịch, thế nhưng ba người đều chấn động, hơn hai mươi năm sau, Lâm Thủy Dao trở về, phong thái vẫn khiếp người như trước.
“Mẹ, mẹ đã đến rồi?” Hạ Tịch Quán đi tới bên cạnh Lâm Thủy Dao.
Thượng Quan Đằng cũng nhanh chóng tiến lên, hắn đã sớm quên sạch sành sanh chuyện Mai phi và thai song sinh rồi, chỉ si mê lại mến mộ chăm chú dán mắt vào Lâm Thủy Dao.
“Dao… Dao Dao, em nghe anh giải thích, chuyện này không phải như em nghĩ…” Thượng Quan Đẳng lấy lòng nhìn Lâm Thủy Dao.
Đôi mắt lanh lợi của Lâm Thủy Dao liếc Thượng Quan Đằng: “Lão Thượng Quan Đằng này, chúng ta không quen, cho nên tiếng Dao Dao này, ông gọi ai đấy hả?”
*Anh…” Thượng Quan Đằng có chút bứt rứt.
Hơn 20 năm trước công chúa điện hạ Lâm Thủy Dao của Lan Lâu Cổ Quốc xông vào Hoa Tây Châu và Đề Đô, có một nhóm fan não tàn mê muội bà, Thượng Quan Đằng cũng là một trong số đó, luôn xem Lâm Thủy Dao là nữ thần đời mình, mong mà không có được.
Thấy dáng vẻ si mê của Thượng Quan Đằng đối xử với Lâm Thủy Dao như châu như bảo, sắc mặt Họa phi đã trở nên rất khó coi, nhiều năm như vậy bà ta dùng Yêu chuông và mê hương để đầu độc trái tim Thượng Quan Đằng, thế nhưng Lâm Thủy Dao vừa xuất hiện, Thượng Quan Đằng đã quên bà ta sạch sành sanh rồi.
Họa phi nhìn dung nhan khuynh thành khiếp người của Lâm Thủy Dao, trong hai mắt lóe lên sâu đậm đố kị, cừu hận giữa Lan Lâu Cổ Quốc và Giao Nhân tộc bọn họ không có lời giải. Năm đó tổ tiên Lan Lâu Cổ Quốc san bằng Giao Nhân, khiến Giao Nhân tộc bọn họ máy năm nay đều sống chui sống lủi, không thấy được ánh sáng, mà Lan Lâu Cổ Quốc thần bí biến mát. Đôi mẹ con Lâm Thủy Dao và Hạ Tịch Quán lại có dung nhan khiếp hồn phách người, so với Giao Nhân bọn họ thực sự là tiên phàm khác biệt, sao mà không phải đồ kị cho được chứ?
Họa phi tiền lên: “Lan Lâu nữ vương, đây là con gái ngoan mà cô nuôi dạy ra? Con gái của cô dùng thuốc hại chết cái thai song sinh trong bụng Mai phi, dụng tâm ác độc, cô nói chuyện này nên xử lý như thế nào?”
Mọi người nhao nhao phụ họa nói, “Lan Lâu nữ vương, chuyện Lan Lâu công chúa hại Mai phi, chúng tôi đều làm chứng, chuyện này bà phải cho chúng tôi một công đạo.”
Đôi mắt lanh lợi của Lâm Thủy Dao rơi trên người Mai phi, nhàn nhạt nhìn thoáng qua, sau đó chau mày nhìn về phía Thượng Quan Đằng đứng bên: “Lão Thượng Quan Đẳng, ông xác định cái thai trong bụng Mai phi là của ông?”
Thượng Quan Đằng chắn động: “Dao Dao, em có ý gì?”
“A, cũng không phải là ý gì, tôi chỉ là xem mặt ông, máy năm nay ông trầm mê nữ sắc, sớm đã bị mỹ sắc móc rỗng thân thể, mỗi lần tầm hoan tác nhạc có phải cần dựa vào thuốc không? Chậc chậc, thể lực và thân thể này của ông ấy à, chỉ sợ là không cách nào để phụ nữ thụ ra thai song sinh.” Lâm Thủy Dao vừa nói vừa lắc đầu, hết sức tiếc nuối.
Cái gì?
Một khi Lâm Thủy Dao thực sự đã nói sẽ làm cho người ta kinh ngạc thì đến chết cũng không thôi, những lời này vừa rơi xuống, ánh mắt đám khách quyền quý kia nhìn Thượng Quan Đẳng cũng thay đổi.
Hậu cung Thượng Quan Đẳng đông như kiến, hắn ta rất thích mỹ sắc, cái này mọi người đều biết, thế nhưng bọn họ không biết Thượng Quan Đằng đã đến mức… uống thuốc.
Còn về cụ thể là thuốc gì, mọi người đều đoán được, nhất định là… thuốc trợ lực các loại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.