Chương 1157
Lưu Ly Tuyết Tuyết
14/07/2021
Bỗng một bàn tay thò qua, cầm tay cô.
Hạ Tịch Quán dừng bước, nhìn anh.
Lục Hàn Đình nhìn cô, đôi môi mỏng mắp máy: “Em sẽ…
nhân cơ hội này chạy trốn sao?”
Đây là một cơ hội tuyệt hảo, anh không có khí lực tóm cô nữa rồi, cô có thể bỏ lại anh không để ý, tự mình chạy trốn.
Hạ Tịch Quán lắc đầu: “Sẽ không.”
Cô đi rồi.
Lục Hàn Đình nhìn chằm chằm vào phương hướng cô biến mắt, nhẹ nhàng khép mắt.
Thân thể đau đến chết lặng, ý thức từng chút một mắt đi, anh cảm thấy rất lạnh rất lạnh.
Anh lâm vào hôn mê.
Anh nằm mơ, một cơn ác mộng.
Tô Hi mang Hạ Tịch Quán đi, Hạ Tịch Quán ngoảnh mặt nói lời từ biệt với anh: “Lục tiên sinh, em phải đi rồi.”
“Đừng đi…”
Anh vươn tay bắt cô lại.
Thế nhưng bắt không được, thân ảnh Hạ Tịch Quán đã chậm rãi biến mắt trong tầm mắt anh.
Đừng đi…
Đừng đi mà…
Anh thống khổ nói mớ.
Không biết qua bao lâu, anh cảm giác một bàn tay nhỏ nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt tuần tú của anh, anh theo phản xạ có điều kiện bắt được bàn tay kia.
Anh mở mắt ra.
Là Hạ Tịch Quán.
Bên ngoài đã sáng, ban mai, Hạ Tịch Quán thay đồ làm nông, mái tóc thật dài buộc đuôi ngựa thật thấp, khuôn mặt nhỏ oánh nhuận như ngọc.
Hạ Tịch Quán cầm khăn lau mặt giúp anh lau mồ hôi: “Em đã tìm được thuốc cằm máu giúp anh cầm máu rồi, nhưng vết thương cần khâu lại, châm của em bị rớt mắt, bây giờ.
vết thương anh đã nhiễm trùng, vẫn còn đang phát sót, nên em phải đến bộ lạc tìm bác sĩ cho anh, anh nghỉ ngơi thật tốt trước nhé, chờ em trở lại.”
Hạ Tịch Quán thông báo hai câu, sau đó buông khăn mặt xuống, xoay người đi ra cửa.
Cô phải đi.
Đi ngay bây giờ.
Một tiếng ầm vang, bên ngoài trời mưa.
Hạt mưa lớn chừng hạt đậu rơi xuống, khí trời lạnh lẽo lại tăng thêm vài phần âm hàn, quả thật là họa vô đơn chí.
Hạ Tịch Quán vội vã đi tìm, cô trực tiếp chạy vào trong mưa.
Hạt mưa từ đỉnh đầu dội xuống, xối ướt cô.
Cô dùng sức chạy, chạy được mấy bước, vậy mà phía sau có người đuổi theo, vòng eo cô bị hai cánh tay dùng sức bóp chặt lại.
Là Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình chạy theo ra ngoài.
Hạ Tịch Quán dừng bước, nhìn anh.
Lục Hàn Đình nhìn cô, đôi môi mỏng mắp máy: “Em sẽ…
nhân cơ hội này chạy trốn sao?”
Đây là một cơ hội tuyệt hảo, anh không có khí lực tóm cô nữa rồi, cô có thể bỏ lại anh không để ý, tự mình chạy trốn.
Hạ Tịch Quán lắc đầu: “Sẽ không.”
Cô đi rồi.
Lục Hàn Đình nhìn chằm chằm vào phương hướng cô biến mắt, nhẹ nhàng khép mắt.
Thân thể đau đến chết lặng, ý thức từng chút một mắt đi, anh cảm thấy rất lạnh rất lạnh.
Anh lâm vào hôn mê.
Anh nằm mơ, một cơn ác mộng.
Tô Hi mang Hạ Tịch Quán đi, Hạ Tịch Quán ngoảnh mặt nói lời từ biệt với anh: “Lục tiên sinh, em phải đi rồi.”
“Đừng đi…”
Anh vươn tay bắt cô lại.
Thế nhưng bắt không được, thân ảnh Hạ Tịch Quán đã chậm rãi biến mắt trong tầm mắt anh.
Đừng đi…
Đừng đi mà…
Anh thống khổ nói mớ.
Không biết qua bao lâu, anh cảm giác một bàn tay nhỏ nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt tuần tú của anh, anh theo phản xạ có điều kiện bắt được bàn tay kia.
Anh mở mắt ra.
Là Hạ Tịch Quán.
Bên ngoài đã sáng, ban mai, Hạ Tịch Quán thay đồ làm nông, mái tóc thật dài buộc đuôi ngựa thật thấp, khuôn mặt nhỏ oánh nhuận như ngọc.
Hạ Tịch Quán cầm khăn lau mặt giúp anh lau mồ hôi: “Em đã tìm được thuốc cằm máu giúp anh cầm máu rồi, nhưng vết thương cần khâu lại, châm của em bị rớt mắt, bây giờ.
vết thương anh đã nhiễm trùng, vẫn còn đang phát sót, nên em phải đến bộ lạc tìm bác sĩ cho anh, anh nghỉ ngơi thật tốt trước nhé, chờ em trở lại.”
Hạ Tịch Quán thông báo hai câu, sau đó buông khăn mặt xuống, xoay người đi ra cửa.
Cô phải đi.
Đi ngay bây giờ.
Một tiếng ầm vang, bên ngoài trời mưa.
Hạt mưa lớn chừng hạt đậu rơi xuống, khí trời lạnh lẽo lại tăng thêm vài phần âm hàn, quả thật là họa vô đơn chí.
Hạ Tịch Quán vội vã đi tìm, cô trực tiếp chạy vào trong mưa.
Hạt mưa từ đỉnh đầu dội xuống, xối ướt cô.
Cô dùng sức chạy, chạy được mấy bước, vậy mà phía sau có người đuổi theo, vòng eo cô bị hai cánh tay dùng sức bóp chặt lại.
Là Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình chạy theo ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.