Chương 1164
Lưu Ly Tuyết Tuyết
15/07/2021
Hạ Tịch Quán nhanh chóng xoay người, ngước mắt trừng anh: “Lục Hàn Đình, đủ rồi đấy, mong anh tự trọng!”
Lục Hàn Đình vươn tay giữ cằm cô: “Tự trọng? Tối qua leo lên người tôi không ngừng ma sát sao cô không nói hai chữ “tự trọng” ấy đi?”
Con ngươi linh động của Hạ Tịch Quán đột nhiên co rụt, nhanh chóng che kín môi anh.
Anh thực sự không nói được lời hay ho nào cả.
Đôi mắt sâu thẳm của Lục Hàn Đình chợt sáng lên, vẻ thành thục gợi cảm của người đàn ông đúng là so với mỹ nhân tuyệt sắc kia còn câu hồn đoạt phách hơn mắy phần.
Người ta nói nữ sắc ngộ quốc, kỳ thực néu đàn ông tuần †ú, thật sự còn hơn cả phụ nữ.
Chọt, Lục Hàn Đình nhẹ nhàng mồ lên lòng bàn tay mềm mại của cô.
Hạ Tịch Quán như bị điện giật nhanh chóng thu hồi tay mình, cô định cong cẳng chạy biến.
Thế nhưng Lục Hàn Đình lui về phía sau một chút, bờ vai rộng tựa lên tường, chặn lối đi không cho cô trồn.
“Anh làm cái gì thế hả? Tránh ra!”
Cô thực sự không ngờ anh cũng có thể chơi xấu như vậy.
Lục Hàn Đình cười thật thấp, nhìn khuôn mặt như đốm lửa thiêu đỏ kia, kiều diễm tựa đóa hồng, anh vươn tay xoa mặt cô.
Dáng vẻ y hệt kẻ lưu manh.
“Đừng có sờ tôi…”
Cô hắt tay anh ra.
Hai người ngăn trong không gian thu hẹp, tia sáng bên ngoài xuyên qua kẽ hở tiến vào, anh lưu manh lấn cô, cô nai con tránh né.
Hàng mi Hạ Tịch Quán run rẩy, thực sự chịu không nỗi kiểu trêu chọc của người đàn ông trưởng thành như Lục Hàn Đình, cô liền đẩy anh ra, nhắc chân chạy.
Thấy cô chạy trối chết, Lục Hàn Đình đút hai tay vào túi quần, nhẹ nhàng tựa gáy vào tường, dáng vẻ có chút lười nhác, cũng có nhàn nhạt vui vẻ.
Hạ Tịch Quán một mực nghĩ đên trận pháp quỷ dị trong từ đường ở vương thắt, cô lại rơi xuống như thế nào.
Bộ lạc này có hơi nguyên thủy, nằm ở hạ du con sông, nhóm cư dân cũng rất thuần phác nhiệt tình, không có nguy hiểm.
Người của cô còn có người của Lục Hàn Đình hẳn rất nhanh sẽ tìm đến đây, nhưng cơn mưa hôm qua đã chặn mắt đường đi, có thể phải mắt mấy ngày sửa đường.
Lần đột nhập từ đường này, cô ngay cả Hiên Viên Kiếm cũng chưa thấy được, nhưng Hạ Tịch Quán sớm đã chuẩn bị tâm lý, chuyện này sẽ không đơn giản như thế, xem ra cô phải một lần nữa tìm cơ hội đột nhập vào từ đường rồi.
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng một bác gái: “Bé Hạ, con đâu rồi?”
Có người tới.
Hạ Tịch Quán đi ra ngoài, bác Thẳm và con gái Thẳm Lê đến tặng một chút thịt.
“Bé Hạ, cho con này, con cách thủy chút thịt này bồi bổ thân thể cho anh con đi, như vậy vết thương trên người anh con mới mau khỏi.” Bác Thẳm đưa một giỏ thức ăn.
Hạ Tịch Quán nhìn thịt bên trong giỏ thức ăn: “Bác Thẩm, bác quá khách sáo rồi, máy cái này con không nhận đâu ạt”
“Chị Hạ, chị cứ nhận đi!” Thẩm Lê thẹn thủng liếc mắt tìm kiếm trong nhà gỗ: “Chị Hạ, anh chị đâu?”
Hạ Tịch Quán nhát thời hiểu, bác Thẩm nhiệt tình như vậy, sợ là con gái bác ta coi trọng Lục Hàn Đình.
Hạ Tịch Quán nhìn về phía Thẩm Lê, Thẩm Lê dịu dàng yểu điệu, khuôn mặt cũng xinh đẹp, lúc cô ta nhắc tới Lục Hàn Đình, trong mắt toát ra sâu đậm mến mộ.
Hạ Tịch Quán đột nhiên cảm thấy Thẩm Lê trước mắt này làm cô thấy rất quen.
Dường như… cô có quen Thẩm Lê này.
Nhưng gương mặt của Thẩm Lê lại rất xa lạ.
Loại cảm giác này là lạ.
Hạ Tịch Quán như có điều suy nghĩ, đôi mắt trong vắt trong lóe lên một tia sắc bén.
Lục Hàn Đình vươn tay giữ cằm cô: “Tự trọng? Tối qua leo lên người tôi không ngừng ma sát sao cô không nói hai chữ “tự trọng” ấy đi?”
Con ngươi linh động của Hạ Tịch Quán đột nhiên co rụt, nhanh chóng che kín môi anh.
Anh thực sự không nói được lời hay ho nào cả.
Đôi mắt sâu thẳm của Lục Hàn Đình chợt sáng lên, vẻ thành thục gợi cảm của người đàn ông đúng là so với mỹ nhân tuyệt sắc kia còn câu hồn đoạt phách hơn mắy phần.
Người ta nói nữ sắc ngộ quốc, kỳ thực néu đàn ông tuần †ú, thật sự còn hơn cả phụ nữ.
Chọt, Lục Hàn Đình nhẹ nhàng mồ lên lòng bàn tay mềm mại của cô.
Hạ Tịch Quán như bị điện giật nhanh chóng thu hồi tay mình, cô định cong cẳng chạy biến.
Thế nhưng Lục Hàn Đình lui về phía sau một chút, bờ vai rộng tựa lên tường, chặn lối đi không cho cô trồn.
“Anh làm cái gì thế hả? Tránh ra!”
Cô thực sự không ngờ anh cũng có thể chơi xấu như vậy.
Lục Hàn Đình cười thật thấp, nhìn khuôn mặt như đốm lửa thiêu đỏ kia, kiều diễm tựa đóa hồng, anh vươn tay xoa mặt cô.
Dáng vẻ y hệt kẻ lưu manh.
“Đừng có sờ tôi…”
Cô hắt tay anh ra.
Hai người ngăn trong không gian thu hẹp, tia sáng bên ngoài xuyên qua kẽ hở tiến vào, anh lưu manh lấn cô, cô nai con tránh né.
Hàng mi Hạ Tịch Quán run rẩy, thực sự chịu không nỗi kiểu trêu chọc của người đàn ông trưởng thành như Lục Hàn Đình, cô liền đẩy anh ra, nhắc chân chạy.
Thấy cô chạy trối chết, Lục Hàn Đình đút hai tay vào túi quần, nhẹ nhàng tựa gáy vào tường, dáng vẻ có chút lười nhác, cũng có nhàn nhạt vui vẻ.
Hạ Tịch Quán một mực nghĩ đên trận pháp quỷ dị trong từ đường ở vương thắt, cô lại rơi xuống như thế nào.
Bộ lạc này có hơi nguyên thủy, nằm ở hạ du con sông, nhóm cư dân cũng rất thuần phác nhiệt tình, không có nguy hiểm.
Người của cô còn có người của Lục Hàn Đình hẳn rất nhanh sẽ tìm đến đây, nhưng cơn mưa hôm qua đã chặn mắt đường đi, có thể phải mắt mấy ngày sửa đường.
Lần đột nhập từ đường này, cô ngay cả Hiên Viên Kiếm cũng chưa thấy được, nhưng Hạ Tịch Quán sớm đã chuẩn bị tâm lý, chuyện này sẽ không đơn giản như thế, xem ra cô phải một lần nữa tìm cơ hội đột nhập vào từ đường rồi.
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng một bác gái: “Bé Hạ, con đâu rồi?”
Có người tới.
Hạ Tịch Quán đi ra ngoài, bác Thẳm và con gái Thẳm Lê đến tặng một chút thịt.
“Bé Hạ, cho con này, con cách thủy chút thịt này bồi bổ thân thể cho anh con đi, như vậy vết thương trên người anh con mới mau khỏi.” Bác Thẳm đưa một giỏ thức ăn.
Hạ Tịch Quán nhìn thịt bên trong giỏ thức ăn: “Bác Thẩm, bác quá khách sáo rồi, máy cái này con không nhận đâu ạt”
“Chị Hạ, chị cứ nhận đi!” Thẩm Lê thẹn thủng liếc mắt tìm kiếm trong nhà gỗ: “Chị Hạ, anh chị đâu?”
Hạ Tịch Quán nhát thời hiểu, bác Thẩm nhiệt tình như vậy, sợ là con gái bác ta coi trọng Lục Hàn Đình.
Hạ Tịch Quán nhìn về phía Thẩm Lê, Thẩm Lê dịu dàng yểu điệu, khuôn mặt cũng xinh đẹp, lúc cô ta nhắc tới Lục Hàn Đình, trong mắt toát ra sâu đậm mến mộ.
Hạ Tịch Quán đột nhiên cảm thấy Thẩm Lê trước mắt này làm cô thấy rất quen.
Dường như… cô có quen Thẩm Lê này.
Nhưng gương mặt của Thẩm Lê lại rất xa lạ.
Loại cảm giác này là lạ.
Hạ Tịch Quán như có điều suy nghĩ, đôi mắt trong vắt trong lóe lên một tia sắc bén.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.