Chương 1314
Lưu Ly Tuyết Tuyết
14/08/2021
Tên thích khách kia xông lại ôm lấy Thượng Quan Mật Nhi: “Mật Nhi, em sao vậy? Có phải em đã quên đại kế của chúng ta hay không, em bảo anh phẫu thuật thành Lục.
Hàn Đình, sau đó mưu đồ lấy tất cả của hắn, chúng ta đã lên kế hoạch rồi.” . truyện đam mỹ
Nói xong tên thích khách kia thâm tình nâng mặt Thượng Quan Mật Nhi lên: “Mật Nhi, đêm qua chúng ta rất vui vẻ đúng không, em là người phụ nữ của anh!”
Người chung quanh vỡ òa, ai nấy đều hít một ngụm khí lạnh, *Trời ạ, không nghĩ tới Thượng Quan Mật Nhi này độc ác đến thế, ả tìm nhân tình thiết kế hét thảy, thì ra là có chủ ý này!”
“Thượng Quan Mật Nhi thật đúng là nực cười, vừa rồi ả luôn miệng nói ngủ cùng Lục tổng, kết quả chỉ là ngủ với một thích khách đã phẫu thuật thẩm mỹ.”
“Thượng Quan Mật Nhi hết cứu được rồi, gen gia tộc cô ta thối nát như thế đó.”
Thượng Quan Mật Nhi hiểu ra toàn bộ, đây là âm mưu của Lục Hàn Đình, anh tìm một thế thân ngủ với ả.
Lục Hàn Đình chưa từng chạm qua ả!
Thượng Quan Mật Nhi khiếp sợ ngẳng đầu, ả nhìn người đàn ông trước mắt, Lục Hàn Đình thân thể như ngọc, quang huy rực rỡ, lúc này anh rũ mí mắt anh tuấn nhàn nhạt nhìn ả, ánh mắt mỉa mai, hàn lãnh thấu xương.
Anh thực sự bạc tình với ả.
“Lục Hàn Đình, anh… anh thật sự chán ghét em đến như: vậy sao?” Thượng Quan Mật Nhi tự nhận là mình thực sự: thích Lục Hàn Đình, nhưng anh phụ bạc ả.
Lục Hàn Đình nhìn Thượng Quan Mật Nhi, lạnh lùng nói: “Tôi mỗi lần gặp cô đều cảm thấy… buồn nôn.”
Phập phập phập.
Thượng Quan Mật Nhi cảm thấy vạn tiễn xuyên tâm.
*Người đâu, dẫn ả đi.” Lục Hàn Đình ra lệnh.
Hai hộ vệ áo đen nhanh chóng đi tới lôi Thượng Quan Mật Nhi đi.
Thượng Quan Mật Nhi bị giam trong căn phòng nhỏ tối tăm, ả chật vật ngồi ở trên mặt đất lạnh như băng, ả thực sự không nghĩ ra tại sao ả lại thua.
Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, tia sáng phía ngoài truyền đến, Lục Hàn Đình cùng Hạ Tịch Quán tới.
“Hạ Tịch Quán, mày tới làm cái gì, mày thắng rồi, lẽ nào bây giờ là tới khoe khoang cho kẻ thất bại là tao nhìn sao?” Thượng Quan Mật Nhi quá ghét quá hận Hạ Tịch Quán, ả không muốn gặp lại cô.
Lục Hàn Đình tự tay kéo ra một cái ghé, để Hạ Tịch Quán ngồi xuống, sau đó đôi mắt sâu thẳm của anh rơi trên mặt Thượng Quan Mật Nhi: “Có phải cô vẫn nghĩ mình thông minh nhưng cớ sao lại thua, chúng tôi làm sao tìm được Tình Nhi?”
“Đúng vậy, các người làm sao tìm được Tình Nhi, địa điểm ẩn thân của mẫu phi rất bí ẳn, các người không thể tìm được.”
Lục Hàn Đình nhướng mày kiếm anh: “Là một người tìm được.”
“Người nào? “Thượng Quan Mật Nhi thật sự tò mò.
Lúc này bên tai truyền đến một giọng nói non nót lại lạnh lùng bá đạo: “Là tôi.”
Thượng Quan Mật Nhi ngẳắng đầu nhìn lên, Tiểu Lục Thần Dịch đi đến.
Là… thằng nhóc này?
Không phải.
Không có khả năng.
Thượng Quan Mật Nhi lắc đầu, ả tuyệt đối không tin.
Tiểu Lục Thần Dịch đi vào gian phòng, cậu lạnh lùng nhìn Thượng Quan Mật Nhi chật vật ngồi liệt trên đắt: “Cô đã quên chuyện lần kia cô bắt tôi đi rồi? Nếu như tôi không muốn để cho cô bắt được, cô tuyệt đối bắt không được tôi, nếu như cô bắt được, đó nhất định là tôi có ý để cho cô bắt được.”
Cái gì?
Thượng Quan Mật Nhi cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thằng nhỏ này mới chỉ ba tuổi thôi đấy.
Tiểu Lục Thần Dịch nói: “Ngày đó ở trong sân chơi tôi cố ý tách ra khỏi đám đông, tôi đã sớm biết các người đang theo dõi tôi, nên tôi và bố tôi tương kế tựu kế, dẫn máy người ra, sau đó tôi thông qua tín hiệu của cô và Họa Phi tiến hành truy tung, thành công tìm được địa điểm ẩn thân của Họa Phi.”
Hàn Đình, sau đó mưu đồ lấy tất cả của hắn, chúng ta đã lên kế hoạch rồi.” . truyện đam mỹ
Nói xong tên thích khách kia thâm tình nâng mặt Thượng Quan Mật Nhi lên: “Mật Nhi, đêm qua chúng ta rất vui vẻ đúng không, em là người phụ nữ của anh!”
Người chung quanh vỡ òa, ai nấy đều hít một ngụm khí lạnh, *Trời ạ, không nghĩ tới Thượng Quan Mật Nhi này độc ác đến thế, ả tìm nhân tình thiết kế hét thảy, thì ra là có chủ ý này!”
“Thượng Quan Mật Nhi thật đúng là nực cười, vừa rồi ả luôn miệng nói ngủ cùng Lục tổng, kết quả chỉ là ngủ với một thích khách đã phẫu thuật thẩm mỹ.”
“Thượng Quan Mật Nhi hết cứu được rồi, gen gia tộc cô ta thối nát như thế đó.”
Thượng Quan Mật Nhi hiểu ra toàn bộ, đây là âm mưu của Lục Hàn Đình, anh tìm một thế thân ngủ với ả.
Lục Hàn Đình chưa từng chạm qua ả!
Thượng Quan Mật Nhi khiếp sợ ngẳng đầu, ả nhìn người đàn ông trước mắt, Lục Hàn Đình thân thể như ngọc, quang huy rực rỡ, lúc này anh rũ mí mắt anh tuấn nhàn nhạt nhìn ả, ánh mắt mỉa mai, hàn lãnh thấu xương.
Anh thực sự bạc tình với ả.
“Lục Hàn Đình, anh… anh thật sự chán ghét em đến như: vậy sao?” Thượng Quan Mật Nhi tự nhận là mình thực sự: thích Lục Hàn Đình, nhưng anh phụ bạc ả.
Lục Hàn Đình nhìn Thượng Quan Mật Nhi, lạnh lùng nói: “Tôi mỗi lần gặp cô đều cảm thấy… buồn nôn.”
Phập phập phập.
Thượng Quan Mật Nhi cảm thấy vạn tiễn xuyên tâm.
*Người đâu, dẫn ả đi.” Lục Hàn Đình ra lệnh.
Hai hộ vệ áo đen nhanh chóng đi tới lôi Thượng Quan Mật Nhi đi.
Thượng Quan Mật Nhi bị giam trong căn phòng nhỏ tối tăm, ả chật vật ngồi ở trên mặt đất lạnh như băng, ả thực sự không nghĩ ra tại sao ả lại thua.
Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, tia sáng phía ngoài truyền đến, Lục Hàn Đình cùng Hạ Tịch Quán tới.
“Hạ Tịch Quán, mày tới làm cái gì, mày thắng rồi, lẽ nào bây giờ là tới khoe khoang cho kẻ thất bại là tao nhìn sao?” Thượng Quan Mật Nhi quá ghét quá hận Hạ Tịch Quán, ả không muốn gặp lại cô.
Lục Hàn Đình tự tay kéo ra một cái ghé, để Hạ Tịch Quán ngồi xuống, sau đó đôi mắt sâu thẳm của anh rơi trên mặt Thượng Quan Mật Nhi: “Có phải cô vẫn nghĩ mình thông minh nhưng cớ sao lại thua, chúng tôi làm sao tìm được Tình Nhi?”
“Đúng vậy, các người làm sao tìm được Tình Nhi, địa điểm ẩn thân của mẫu phi rất bí ẳn, các người không thể tìm được.”
Lục Hàn Đình nhướng mày kiếm anh: “Là một người tìm được.”
“Người nào? “Thượng Quan Mật Nhi thật sự tò mò.
Lúc này bên tai truyền đến một giọng nói non nót lại lạnh lùng bá đạo: “Là tôi.”
Thượng Quan Mật Nhi ngẳắng đầu nhìn lên, Tiểu Lục Thần Dịch đi đến.
Là… thằng nhóc này?
Không phải.
Không có khả năng.
Thượng Quan Mật Nhi lắc đầu, ả tuyệt đối không tin.
Tiểu Lục Thần Dịch đi vào gian phòng, cậu lạnh lùng nhìn Thượng Quan Mật Nhi chật vật ngồi liệt trên đắt: “Cô đã quên chuyện lần kia cô bắt tôi đi rồi? Nếu như tôi không muốn để cho cô bắt được, cô tuyệt đối bắt không được tôi, nếu như cô bắt được, đó nhất định là tôi có ý để cho cô bắt được.”
Cái gì?
Thượng Quan Mật Nhi cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thằng nhỏ này mới chỉ ba tuổi thôi đấy.
Tiểu Lục Thần Dịch nói: “Ngày đó ở trong sân chơi tôi cố ý tách ra khỏi đám đông, tôi đã sớm biết các người đang theo dõi tôi, nên tôi và bố tôi tương kế tựu kế, dẫn máy người ra, sau đó tôi thông qua tín hiệu của cô và Họa Phi tiến hành truy tung, thành công tìm được địa điểm ẩn thân của Họa Phi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.