Chương 1425
Lưu Ly Tuyết Tuyết
01/09/2021
“Thứ gì?”
“Chính là phần khí độ sung mãn kia tôi cho anh ấy.” Đôi mắt Lâm Thủy Dao ươn ướt nhìn ông, có bao nhiêu thanh thuần vô tội, liền có bấy nhiêu yêu mị, thực sự là lại tinh khiết lại quyến rũ: “Lệ tổng, chẳng lẽ anh đã… tự xử rồi?”
Trong miệng người phụ nữ này còn muốn phun ra bao nhiêu câu chữ không biết xấu hổ, cặp mắt đan phượng kia của Lệ Quân Mặc âm u.
“Thôi bỏ đi, tự xử rồi cũng không phải chuyện mắt mặt gì, yên tâm, tôi sẽ không nói cho người khác biết, Lệ tổng, tôi còn có việc, đi trước.” Lâm Thủy Dao nhắc chân đi liền.
Hôm nay Lâm Thủy Dao mặc áo khoác ngoài, bên trong là chiếc váy xẻ tà màu trắng áo, hơn nữa đường xẻ có chút cao, bà vừa bước chân, đôi chân ngọc liền như ẩn như: hiện.
Lệ Quân Mặc bị bà kích thích con ngươi co rụt.
Ông nhanh chóng vươn tay lại giữ lại cổ tay mảnh khảnh của bà, trầm giọng cười lạnh nói: “Lâm Thủy Dao, cô mặc kiểu váy gì ra ngoài thế hả?”
Lâm Thủy Dao vốn muốn đi ra ngoài, hiện tại lại bị ông giữ lại, sự chịu đựng của bà đã hao hết, khuôn mặt nhỏ minh diễm động nhân cũng lạnh xuống: “Lệ tổng, anh càn quấy như vậy đến tột cùng là ý gì?”
Lệ Quân Mặc hát tay một cái, trực tiếp quăng bà lên đài rửa mặt.
Lưng đụng phải đài rửa mặt, khuôn mặt Lâm Thủy Dao càng lạnh hơn, đứng vững thân thể, lúc này người đàn ông cao 1m87 liền đè qua, một bàn tay bá đạo khóa vòng eo nhỏ tựa cành liễu của bà, một bàn tay khác rơi trên mép váy xẻ tà của bà.
“Lâm Thủy Dao, cô thật sự không có một chút tự giác, mặc quần áo rêu rao như thế, còn tưởng mình là một thiếu nữ à?” Lệ Quân Mặc âm trầm khóa chặt bà.
Lâm Thủy Dao chau mày, tuổi của phụ nữ là tối ky, bà không phải là thiếu nữ mắc mớ gì tới ông!
“Lệ tổng, anh nhát định phải thảo luận chuyện váy vóc với tôi à? Tư tưởng anh cũng phong kiến bảo thủ quá đấy, hiện tại phụ nữ đều mặc như vậy, lộ chân thì làm sao?”
Lệ Quân Mặc buông lỏng eo của bà ra, trong tầm mắt hạ xuống là hai cái chân ngọc lộ ra ngoài của người phụ nữ, đặc biệt thẳng, căng mịn duyên dáng.
Ông không chú ý đến người phụ nữ khác mặc thế nào, những người phụ nữ kia mặc sao cũng không liên quan gì với ông, ông chỉ biết là bà mặc như vậy là không thể!
Người đàn ông khác sẽ thấy!
“Đi thay váy với tôi.”
“Tôi không đi, mặc như vậy rất đẹp, tôi dựa vào cái gì phải thay? Anh dựa vào cái gì quản tôi?” Lâm Thủy Dao thực sự bực mình.
Lệ Quân Mặc sâu kín nhìn bà một cái: “Tôi không muốn mẹ của con gái tôi ở bên ngoài ăn mặc lẳng lơ như vậy.”
Cái gì? Lẳng lơ?
Lâm Thủy Dao giận đến bật cười, bà ngước đôi mắt sóng nước nhìn ông: “Lệ tổng, tôi biết rồi, anh càn quấy như vậy.
có phải bởi vì lần trước trong hội sở tôi chưa thỏa mãn anh đúng không, anh đây là… chưa thỏa mãn dục vọng?”
Nói rồi Lâm Thủy Dao đẩy ông ra một chút, hai tay chống trên đài rửa mặt, bà giơ giày cao gót lên, chậm rãi leo lên quần tây của ông: “Lệ tổng, trong lòng anh đang muốn gì thì nói ngay đi, anh không nói ra tôi làm sao biết anh muốn cái gì, anh một thân hỏa như vậy mãi không được đâu.”
Một thân hỏa?
Lệ Quân Mặc từ khi sinh ra chính là thiên chỉ kiêu tử, từ nhỏ đã thừa kế giáo dục ưu việt nhất, lâu ngày ông liền quên đi tất cả tâm tình ưu việt và thất tình lục dục, năm đó con cưng Đề Đô một thân cắm dục, chưa bao giờ để phụ nữ gần người, hiện tại làm sao ở trước mặt bà ông lại trỏ: thành “một thân hỏa”rồi?
Hết lần này tới lần khác thái dương trên gương mặt anh tuần Lệ Quân Mặc nổi lên gân xanh, trong cổ họng giống như lăn qua than lửa, hiện tại toàn bộ lực chú ý của ông đều rơi trên giày cao gót của bà, nơi bà đạp lên như văng lên một đường hoa lửa.
“Chính là phần khí độ sung mãn kia tôi cho anh ấy.” Đôi mắt Lâm Thủy Dao ươn ướt nhìn ông, có bao nhiêu thanh thuần vô tội, liền có bấy nhiêu yêu mị, thực sự là lại tinh khiết lại quyến rũ: “Lệ tổng, chẳng lẽ anh đã… tự xử rồi?”
Trong miệng người phụ nữ này còn muốn phun ra bao nhiêu câu chữ không biết xấu hổ, cặp mắt đan phượng kia của Lệ Quân Mặc âm u.
“Thôi bỏ đi, tự xử rồi cũng không phải chuyện mắt mặt gì, yên tâm, tôi sẽ không nói cho người khác biết, Lệ tổng, tôi còn có việc, đi trước.” Lâm Thủy Dao nhắc chân đi liền.
Hôm nay Lâm Thủy Dao mặc áo khoác ngoài, bên trong là chiếc váy xẻ tà màu trắng áo, hơn nữa đường xẻ có chút cao, bà vừa bước chân, đôi chân ngọc liền như ẩn như: hiện.
Lệ Quân Mặc bị bà kích thích con ngươi co rụt.
Ông nhanh chóng vươn tay lại giữ lại cổ tay mảnh khảnh của bà, trầm giọng cười lạnh nói: “Lâm Thủy Dao, cô mặc kiểu váy gì ra ngoài thế hả?”
Lâm Thủy Dao vốn muốn đi ra ngoài, hiện tại lại bị ông giữ lại, sự chịu đựng của bà đã hao hết, khuôn mặt nhỏ minh diễm động nhân cũng lạnh xuống: “Lệ tổng, anh càn quấy như vậy đến tột cùng là ý gì?”
Lệ Quân Mặc hát tay một cái, trực tiếp quăng bà lên đài rửa mặt.
Lưng đụng phải đài rửa mặt, khuôn mặt Lâm Thủy Dao càng lạnh hơn, đứng vững thân thể, lúc này người đàn ông cao 1m87 liền đè qua, một bàn tay bá đạo khóa vòng eo nhỏ tựa cành liễu của bà, một bàn tay khác rơi trên mép váy xẻ tà của bà.
“Lâm Thủy Dao, cô thật sự không có một chút tự giác, mặc quần áo rêu rao như thế, còn tưởng mình là một thiếu nữ à?” Lệ Quân Mặc âm trầm khóa chặt bà.
Lâm Thủy Dao chau mày, tuổi của phụ nữ là tối ky, bà không phải là thiếu nữ mắc mớ gì tới ông!
“Lệ tổng, anh nhát định phải thảo luận chuyện váy vóc với tôi à? Tư tưởng anh cũng phong kiến bảo thủ quá đấy, hiện tại phụ nữ đều mặc như vậy, lộ chân thì làm sao?”
Lệ Quân Mặc buông lỏng eo của bà ra, trong tầm mắt hạ xuống là hai cái chân ngọc lộ ra ngoài của người phụ nữ, đặc biệt thẳng, căng mịn duyên dáng.
Ông không chú ý đến người phụ nữ khác mặc thế nào, những người phụ nữ kia mặc sao cũng không liên quan gì với ông, ông chỉ biết là bà mặc như vậy là không thể!
Người đàn ông khác sẽ thấy!
“Đi thay váy với tôi.”
“Tôi không đi, mặc như vậy rất đẹp, tôi dựa vào cái gì phải thay? Anh dựa vào cái gì quản tôi?” Lâm Thủy Dao thực sự bực mình.
Lệ Quân Mặc sâu kín nhìn bà một cái: “Tôi không muốn mẹ của con gái tôi ở bên ngoài ăn mặc lẳng lơ như vậy.”
Cái gì? Lẳng lơ?
Lâm Thủy Dao giận đến bật cười, bà ngước đôi mắt sóng nước nhìn ông: “Lệ tổng, tôi biết rồi, anh càn quấy như vậy.
có phải bởi vì lần trước trong hội sở tôi chưa thỏa mãn anh đúng không, anh đây là… chưa thỏa mãn dục vọng?”
Nói rồi Lâm Thủy Dao đẩy ông ra một chút, hai tay chống trên đài rửa mặt, bà giơ giày cao gót lên, chậm rãi leo lên quần tây của ông: “Lệ tổng, trong lòng anh đang muốn gì thì nói ngay đi, anh không nói ra tôi làm sao biết anh muốn cái gì, anh một thân hỏa như vậy mãi không được đâu.”
Một thân hỏa?
Lệ Quân Mặc từ khi sinh ra chính là thiên chỉ kiêu tử, từ nhỏ đã thừa kế giáo dục ưu việt nhất, lâu ngày ông liền quên đi tất cả tâm tình ưu việt và thất tình lục dục, năm đó con cưng Đề Đô một thân cắm dục, chưa bao giờ để phụ nữ gần người, hiện tại làm sao ở trước mặt bà ông lại trỏ: thành “một thân hỏa”rồi?
Hết lần này tới lần khác thái dương trên gương mặt anh tuần Lệ Quân Mặc nổi lên gân xanh, trong cổ họng giống như lăn qua than lửa, hiện tại toàn bộ lực chú ý của ông đều rơi trên giày cao gót của bà, nơi bà đạp lên như văng lên một đường hoa lửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.