Chương 1477
Lưu Ly Tuyết Tuyết
14/09/2021
Lục Tư Tước một tay chống trên tay lái, cũng xuyên qua kính chiều hậu nhìn bà, ông chậm rãi nhếch đôi môi mỏng, như cười như không hỏi: “Làm sao vậy?”
Liễu Anh Lạc cũng không biết mình bị gì, bà nghĩ bà hẳn là xuống xe, thế nhưng thân thể không nghe sai khiến, chỉ cần nghĩ đến lát nữa ông sẽ đưa Lý Ngọc về nhà, bà liền không muốn xuống xe, bà muốón… giữ ông lại.
Nhiều năm trước ông và Liễu Chiêu Đệ phát sinh quan hệ đã thành tiếc nuối và nỗi đau suốt đời bà, mấy năm nay ngoại trừ bà ta, ông cũng không chạm qua bắt kỳ người phụ nữ nào.
Bà không muốn ông chạm vào Lý Ngọc.
Lục Tư Tước cũng không gấp, cứ như vậy nhìn bà, giống như một con báo đen ưu nhã bước chậm ở rừng rậm, kiên trì mười phần đợi chờ con mồi của mình rơi vào trong lưới: “Có chuyện em cứ nói, nếu như không có chuyện gì thì em có thể xuống xe, tôi còn phải đưa Lý Ngọc về nhà.”
Liễu Anh Lạc mắp máy đôi môi, muốn nói chuyện. .
||||| Truyện đề cử: Cô Gái Nhỏ Bị Cầm Tù |||||
Lúc này Lý Ngọc đột nhiên lên tiếng nói: “Lục phu nhân có muốn tôi xuống xe không, để bà và Tư Tước trò chuyện?”
Liễu Anh Lạc như nghẹn ở cổ họng, cái gì cũng không nói ra được, bà trực tiếp vươn tay, kéo ra cửa sau xe, xuống mẽ.
Bà nhắc chân đi liền, bằng tốc độ nhanh nhát đi tới căn hộ, bà không dám quay đầu, bà sợ chính mình vừa quay đầu lại sẽ nhịn không được.
Tình cảm đè nén ở trong lòng nhiều năm như vậy như đã đến trạng thái sắp phun trào, bà sắp không khống chế được mình.
Lục Tư Tước, đi nhanh đi, đừng trở lại dụ hoặc bà.
Nhìn thân ảnh Liễu Anh Lạc đi thẳng không quay đầu lại, ánh mắt Lục Tư Tước nhanh chóng trầm xuống, nụ cười nơi khóe môi đã biến mắt, cả người dâng lên tầng sương.
Bà vẫn cứ đi.
Ông cược thua rồi, dù cho ông muốn ở cùng người phụ nữ khác, bà vẫn không có chút cảm giác nào.
Lục Tư Tước cảm thấy trái tim vẫn luôn kiên trì của mình “xoảng” một cái rạn nứt, chưa từng có bất kỳ thời điểm làm cho ông rõ ràng nhận thức như vậy, bà thực sự không yêu ông.
Trong lòng của bà chưa từng có ông, dù cho ông một chút xa xỉ!
“Lục tổng, tôi có thể phối hợp với anh diễn kịch, thế nhưng rất đáng tiếc, vị Lục phu nhân này thật sự không để ý đến anh.”
Nói rồi Lý Ngọc chau mày: “Dưa hái xanh không ngọt, ước chừng dù anh có giữ Lục phu nhân lại, bà ấy sẽ bày sẵn giường gối cho hai người chúng ta, để chúng ta lăn giường.”
Lý Ngọc lặng lẽ tới gần, giơ tay lên đặt trên vai Lục Tư Tước, mang theo vẻ mê hoặc của cô gái trẻ tuổi: “Lục tổng, thôi bỏ đi, đừng đau buồn vì người phụ nữ vô tình đó nữa, em rất thích anh, anh sờ một cái xem, trái tim này đều vì anh nhảy lên, tối hôm nay…”
Lục Tư Tước thu hồi ánh mắt, lạnh lùng mắp máy đôi môi mỏng, trong cổ họng bật ra câu chữ mỉa mai: “Phát hỏa à?”
Từ “hỏa” này đại khái ý chỉ “hứng tình”, Lý Ngọc trực tiếp cứng đờ.
Trong tròng mắt Lục Tư Tước u trằm lạnh lẽo không có chút nhiệt độ nào: “Nếu quả thật phát hỏa rồi, tôi sẽ tìm mắy người đàn ông thỏa mãn cô thật tốt.”
Lý Ngọc trọn to hai mắt, khiếp sợ lại khủng hoảng nhìn ông, ông đang nói cái gì?
“Lấy cái tay của cô từ trên người tôi xuống, thừa dịp tôi chưa làm cô biến mất trước, tự mình cút ra ngoài.”
*…” Sắc mặt Lý Ngọc “xoát” một cái trắng phau, cô ta cũng đã gặp qua không ít người đàn ông, thế nhưng thực sự chưa thấy qua người như ông.
Ngoại trừ Liễu Anh Lạc, ông đối với những người phụ nữ khác vĩnh viễn như nhau, hờ hững lại bạc tình.
Tất cả dịu dàng lưu luyến và yêu thương của ông, đều trao cho mỗi Liễu Anh Lạc.
Liễu Anh Lạc cũng không biết mình bị gì, bà nghĩ bà hẳn là xuống xe, thế nhưng thân thể không nghe sai khiến, chỉ cần nghĩ đến lát nữa ông sẽ đưa Lý Ngọc về nhà, bà liền không muốn xuống xe, bà muốón… giữ ông lại.
Nhiều năm trước ông và Liễu Chiêu Đệ phát sinh quan hệ đã thành tiếc nuối và nỗi đau suốt đời bà, mấy năm nay ngoại trừ bà ta, ông cũng không chạm qua bắt kỳ người phụ nữ nào.
Bà không muốn ông chạm vào Lý Ngọc.
Lục Tư Tước cũng không gấp, cứ như vậy nhìn bà, giống như một con báo đen ưu nhã bước chậm ở rừng rậm, kiên trì mười phần đợi chờ con mồi của mình rơi vào trong lưới: “Có chuyện em cứ nói, nếu như không có chuyện gì thì em có thể xuống xe, tôi còn phải đưa Lý Ngọc về nhà.”
Liễu Anh Lạc mắp máy đôi môi, muốn nói chuyện. .
||||| Truyện đề cử: Cô Gái Nhỏ Bị Cầm Tù |||||
Lúc này Lý Ngọc đột nhiên lên tiếng nói: “Lục phu nhân có muốn tôi xuống xe không, để bà và Tư Tước trò chuyện?”
Liễu Anh Lạc như nghẹn ở cổ họng, cái gì cũng không nói ra được, bà trực tiếp vươn tay, kéo ra cửa sau xe, xuống mẽ.
Bà nhắc chân đi liền, bằng tốc độ nhanh nhát đi tới căn hộ, bà không dám quay đầu, bà sợ chính mình vừa quay đầu lại sẽ nhịn không được.
Tình cảm đè nén ở trong lòng nhiều năm như vậy như đã đến trạng thái sắp phun trào, bà sắp không khống chế được mình.
Lục Tư Tước, đi nhanh đi, đừng trở lại dụ hoặc bà.
Nhìn thân ảnh Liễu Anh Lạc đi thẳng không quay đầu lại, ánh mắt Lục Tư Tước nhanh chóng trầm xuống, nụ cười nơi khóe môi đã biến mắt, cả người dâng lên tầng sương.
Bà vẫn cứ đi.
Ông cược thua rồi, dù cho ông muốn ở cùng người phụ nữ khác, bà vẫn không có chút cảm giác nào.
Lục Tư Tước cảm thấy trái tim vẫn luôn kiên trì của mình “xoảng” một cái rạn nứt, chưa từng có bất kỳ thời điểm làm cho ông rõ ràng nhận thức như vậy, bà thực sự không yêu ông.
Trong lòng của bà chưa từng có ông, dù cho ông một chút xa xỉ!
“Lục tổng, tôi có thể phối hợp với anh diễn kịch, thế nhưng rất đáng tiếc, vị Lục phu nhân này thật sự không để ý đến anh.”
Nói rồi Lý Ngọc chau mày: “Dưa hái xanh không ngọt, ước chừng dù anh có giữ Lục phu nhân lại, bà ấy sẽ bày sẵn giường gối cho hai người chúng ta, để chúng ta lăn giường.”
Lý Ngọc lặng lẽ tới gần, giơ tay lên đặt trên vai Lục Tư Tước, mang theo vẻ mê hoặc của cô gái trẻ tuổi: “Lục tổng, thôi bỏ đi, đừng đau buồn vì người phụ nữ vô tình đó nữa, em rất thích anh, anh sờ một cái xem, trái tim này đều vì anh nhảy lên, tối hôm nay…”
Lục Tư Tước thu hồi ánh mắt, lạnh lùng mắp máy đôi môi mỏng, trong cổ họng bật ra câu chữ mỉa mai: “Phát hỏa à?”
Từ “hỏa” này đại khái ý chỉ “hứng tình”, Lý Ngọc trực tiếp cứng đờ.
Trong tròng mắt Lục Tư Tước u trằm lạnh lẽo không có chút nhiệt độ nào: “Nếu quả thật phát hỏa rồi, tôi sẽ tìm mắy người đàn ông thỏa mãn cô thật tốt.”
Lý Ngọc trọn to hai mắt, khiếp sợ lại khủng hoảng nhìn ông, ông đang nói cái gì?
“Lấy cái tay của cô từ trên người tôi xuống, thừa dịp tôi chưa làm cô biến mất trước, tự mình cút ra ngoài.”
*…” Sắc mặt Lý Ngọc “xoát” một cái trắng phau, cô ta cũng đã gặp qua không ít người đàn ông, thế nhưng thực sự chưa thấy qua người như ông.
Ngoại trừ Liễu Anh Lạc, ông đối với những người phụ nữ khác vĩnh viễn như nhau, hờ hững lại bạc tình.
Tất cả dịu dàng lưu luyến và yêu thương của ông, đều trao cho mỗi Liễu Anh Lạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.