Chương 1483
Lưu Ly Tuyết Tuyết
18/09/2021
Liễu Anh Lạc ngẳng đầu, trên màn hình LED ngay chính giữa siêu thị đang chiều một người, toàn cầu đỉnh tiêm kim đao thánh thủ Prof. Lục – Lục Tử Tiễn.
“Bà nội, chú nhỏ hình như rất lợi hại, nghe nói gần đây đoàn đội chữa bệnh của chú lại nghiên cứu ra một loại thuốc có hiệu quả với bệnh ung thư, hiện tại đã tiến vào giai đoạn thực nghiệm lâm sàng, phía trên này nói chú nhỏ hình như chỉ có 27 tuổi, đã là thần long kiến thủ bát kiến vĩ”, một đời thần y đại lão y giới rồi.”
*Rồng thần thấy đầu không thấy đuôi: ý chỉ sự tài hoa đến mức vĩ đại.
Liễu Anh Lạc nhìn Lục Tử Tiễn trên màn ảnh, hình này là chụp hình, hiện tại Lục Tử Tiễn đứng đầu y giới, đã trở thành sự tồn tại thần bí mà các đại tạp chí đều chụp không tới, trên màn hình Lục Tử Tiễn mặc blouse trắng sạch sẽ, đi theo phía sau một nhóm nhân viên y học, trong tay anh cầm quyển bệnh án gì đó, ống tay áo dài sạch sẽ bao chặt lẫy bàn tay trắng nõn xinh đẹp kia, góc mặt nghiêng của anh tuần mỹ như ngọc, trong trẻo nhưng lạnh lùng mà phong hoa.
Nhưng, Liễu Anh Lạc chưa bao giò từng nghĩ đứa con trai này sẽ ưu tú như thế, mặt mày của anh sạch sẽ mà thanh hoa, dĩ nhiên không hề giống mẹ của anh.
Lục… Tử… Tiện…
Liễu Anh Lạc ở trong lòng từng chữ từng chữ nói thầm tên này, thì ra anh tên là Lục Tử Tiễn, thật là một cái tên dễ nghe.
“Bà nội… Bà nội…”
Liễu Anh Lạc nhanh chóng hoàn hồn, bà lập tức đụng phải đôi mắt quan tâm của Tiểu Bì Bì: “Bà nội, bà sao vậy, sắc mặt của bà tái quá, tay cũng đột nhiên trở lạnh.”
Phải không?
Liễu Anh Lạc lúc này mới mới giật mình cả người mình lạnh lẽo, trong lòng đau nhức, đúng vậy, làm sao có thể không đau?
Đây là con trai của ông và Liễu Chiêu Đệ, trong lòng bà sẽ để ý, bà cũng đã từng có một đứa con gái, nhưng đứa con gái kia đã mắt rồi.
“Bì Bì, bà nội không sai, chúng ta trở về nhé?”
“Vâng aj~.”
Liễu Anh Lạc mang theo Tiểu Bì Bì đi ra siêu thị, lúc này Tiểu Bì Bì ngẳắng đầu một cái, ở đường cái đối diện thấy được một thân ảnh quen thuộc, cậu hô lên: “Bà nội, bà mau nhìn, là ông nội kìa.”
Liễu Anh Lạc ngước mắt, bà nhìn thấy Lục Tư Tước.
Lục Tư Tước mới từ bên trong văn phòng đối diện một đi ra, hôm nay ông mặc chiếc khoác ngoài mỏng màu đen, trầm ổn cao ngất, ông đang đứng ở bậc thang, đôi chân thon dài mạnh mẽ, bước đi mang phong, tràn ra mị lực mê người của người đàn ông, thâm trầm mà cao quý, khí tràng bễ nghễ.
Diệp quản gia cung kính đi theo phía sau Lục Tư Tước.
“Bà nội, bà mau nhìn kia, bên cạnh ông nội còn có một dì xinh đẹp, dì kia là ai vậy ạ?” Tiểu Bì Bì không hiểu hỏi.
Liễu Anh Lạc cũng nhìn thấy, bên người Lục Tư Tước có một người, là… Lý Ngọc.
“Bà nội, chú nhỏ hình như rất lợi hại, nghe nói gần đây đoàn đội chữa bệnh của chú lại nghiên cứu ra một loại thuốc có hiệu quả với bệnh ung thư, hiện tại đã tiến vào giai đoạn thực nghiệm lâm sàng, phía trên này nói chú nhỏ hình như chỉ có 27 tuổi, đã là thần long kiến thủ bát kiến vĩ”, một đời thần y đại lão y giới rồi.”
*Rồng thần thấy đầu không thấy đuôi: ý chỉ sự tài hoa đến mức vĩ đại.
Liễu Anh Lạc nhìn Lục Tử Tiễn trên màn ảnh, hình này là chụp hình, hiện tại Lục Tử Tiễn đứng đầu y giới, đã trở thành sự tồn tại thần bí mà các đại tạp chí đều chụp không tới, trên màn hình Lục Tử Tiễn mặc blouse trắng sạch sẽ, đi theo phía sau một nhóm nhân viên y học, trong tay anh cầm quyển bệnh án gì đó, ống tay áo dài sạch sẽ bao chặt lẫy bàn tay trắng nõn xinh đẹp kia, góc mặt nghiêng của anh tuần mỹ như ngọc, trong trẻo nhưng lạnh lùng mà phong hoa.
Nhưng, Liễu Anh Lạc chưa bao giò từng nghĩ đứa con trai này sẽ ưu tú như thế, mặt mày của anh sạch sẽ mà thanh hoa, dĩ nhiên không hề giống mẹ của anh.
Lục… Tử… Tiện…
Liễu Anh Lạc ở trong lòng từng chữ từng chữ nói thầm tên này, thì ra anh tên là Lục Tử Tiễn, thật là một cái tên dễ nghe.
“Bà nội… Bà nội…”
Liễu Anh Lạc nhanh chóng hoàn hồn, bà lập tức đụng phải đôi mắt quan tâm của Tiểu Bì Bì: “Bà nội, bà sao vậy, sắc mặt của bà tái quá, tay cũng đột nhiên trở lạnh.”
Phải không?
Liễu Anh Lạc lúc này mới mới giật mình cả người mình lạnh lẽo, trong lòng đau nhức, đúng vậy, làm sao có thể không đau?
Đây là con trai của ông và Liễu Chiêu Đệ, trong lòng bà sẽ để ý, bà cũng đã từng có một đứa con gái, nhưng đứa con gái kia đã mắt rồi.
“Bì Bì, bà nội không sai, chúng ta trở về nhé?”
“Vâng aj~.”
Liễu Anh Lạc mang theo Tiểu Bì Bì đi ra siêu thị, lúc này Tiểu Bì Bì ngẳắng đầu một cái, ở đường cái đối diện thấy được một thân ảnh quen thuộc, cậu hô lên: “Bà nội, bà mau nhìn, là ông nội kìa.”
Liễu Anh Lạc ngước mắt, bà nhìn thấy Lục Tư Tước.
Lục Tư Tước mới từ bên trong văn phòng đối diện một đi ra, hôm nay ông mặc chiếc khoác ngoài mỏng màu đen, trầm ổn cao ngất, ông đang đứng ở bậc thang, đôi chân thon dài mạnh mẽ, bước đi mang phong, tràn ra mị lực mê người của người đàn ông, thâm trầm mà cao quý, khí tràng bễ nghễ.
Diệp quản gia cung kính đi theo phía sau Lục Tư Tước.
“Bà nội, bà mau nhìn kia, bên cạnh ông nội còn có một dì xinh đẹp, dì kia là ai vậy ạ?” Tiểu Bì Bì không hiểu hỏi.
Liễu Anh Lạc cũng nhìn thấy, bên người Lục Tư Tước có một người, là… Lý Ngọc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.