Chương 1497
Lưu Ly Tuyết Tuyết
25/09/2021
Ánh mắt của ông rơi trên khuôn mặt nhỏ của Tiểu Bì Bì: “Chào buổi sáng.”
Lúc này bên tai truyền đến một giọng nói thanh thúy, Liễu Anh Lạc xuống lầu: “Bì Bì.”
Ngày hôm nay Liễu Anh Lạc mặc sườn xám màu xanh đen, cái này sườn xám không phải ren, mà là lụa gắm, loại lụa này càng thêm hoàn mỹ tôn lên quanh dáng người xinh đẹp của bà.
Hôm nay bà không búi tóc, mà xõa tung mái tóc dài, tùy ý móc lại sau tai, hôm nay Liễu Anh Lạc kiều diễm lạ thường, như là thiếu phụ mới hơn ba mươi tuổi, một thân phong vận.
“Oa, bà nội hôm nay đẹp quá a.” Tiểu Bì Bì nhào qua ôm lấy chân Liễu Anh Lạc.
Liễu Anh Lạc thương yêu nhéo nhéo mặt cậu nhóc: “Bì Bì nhà bà hôm nay miệng ngọt như vậy.”
Tiểu Bì Bì cười gian: “bà nội, tối hôm qua chúng ta không phải nói phải làm cho ông nội không xuống giường được sao, vì sao bà cũng dậy. trễ theo vậy ạ?”
Liễu Anh Lạc nhanh chóng đỏ mặt lên, bà liếc mắt Lục Tư Tước bên cạnh, chỉ thấy ánh mắt Lục Tư Tước vẫn rơi trên người bà, dịu dàng lưu luyến: “Bì Bì, đừng nói lung tung.”
Trên sân cỏ, người làm nữ đưa đến rất nhiều pháo hoa, Tiểu Bì Bì đốt một cây, lúc này pháo hoa sáng chói đốt sáng bầu trời đêm.
Lục Tư Tước nhìn pháo hoa: “A Đình, nghe nói con phải dẫn Tịch Quán về Hải Thành một chuyến?”
Lục Hàn Đình gật đầu: “Vâng, chúng con đi xử lý một ít chuyện trước kia.”
Lục Tư Tước cũng không có hỏi nhiều, tối nay ông phá lệ ở nhà, lui đi tầng lăng liệt sát phạt kia, trong mặt mày đều là vẻ mềm mại của người bố.
“Bác Lục” Lúc này Hạ Tịch Quán đi ra.
Lục Tư Tước quay đầu, chỉ thấy Hạ Tịch Quán dựa ở cạnh cửa, cặp mắt trong vắt kia đang cười khanh khách nhìn ông.
“Bố, pháo hoa chơi vui lắm, bố mau qua đây.” Tiểu Bì Bì gọi Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình đi bồi Tiểu Bì Bì.
Hạ Tịch Quán đi tới bên người Lục Tư Tước, cô ngẳắng đầu nhìn trời đêm tối nay, chẳng biết tại sao, bầu trời hôm nay đẹp đến lạ, hét thảy đều ám áp và tốt đẹp đến vậy.
“Bác Lục, bây giờ bác hạnh phúc không ạ?” Hạ Tịch Quán hỏi.
Lục Tư Tước gật đầu: “Rất hạnh phúc.”
“Con mới vừa nhìn dì Anh Lạc, dì Anh Lạc cũng rất hạnh phúc, bác Lục, hai người đau khổ nửa cuộc đời, sau này sẽ hạnh phúc rồi.”
Sẽ sao?
Ông còn có thời gian ư?
Lục Tư Tước chậm rãi nhếch môi, cũng không trả lời.
Lúc này bên tai truyền đến một giọng nói thanh thúy, Liễu Anh Lạc xuống lầu: “Bì Bì.”
Ngày hôm nay Liễu Anh Lạc mặc sườn xám màu xanh đen, cái này sườn xám không phải ren, mà là lụa gắm, loại lụa này càng thêm hoàn mỹ tôn lên quanh dáng người xinh đẹp của bà.
Hôm nay bà không búi tóc, mà xõa tung mái tóc dài, tùy ý móc lại sau tai, hôm nay Liễu Anh Lạc kiều diễm lạ thường, như là thiếu phụ mới hơn ba mươi tuổi, một thân phong vận.
“Oa, bà nội hôm nay đẹp quá a.” Tiểu Bì Bì nhào qua ôm lấy chân Liễu Anh Lạc.
Liễu Anh Lạc thương yêu nhéo nhéo mặt cậu nhóc: “Bì Bì nhà bà hôm nay miệng ngọt như vậy.”
Tiểu Bì Bì cười gian: “bà nội, tối hôm qua chúng ta không phải nói phải làm cho ông nội không xuống giường được sao, vì sao bà cũng dậy. trễ theo vậy ạ?”
Liễu Anh Lạc nhanh chóng đỏ mặt lên, bà liếc mắt Lục Tư Tước bên cạnh, chỉ thấy ánh mắt Lục Tư Tước vẫn rơi trên người bà, dịu dàng lưu luyến: “Bì Bì, đừng nói lung tung.”
Trên sân cỏ, người làm nữ đưa đến rất nhiều pháo hoa, Tiểu Bì Bì đốt một cây, lúc này pháo hoa sáng chói đốt sáng bầu trời đêm.
Lục Tư Tước nhìn pháo hoa: “A Đình, nghe nói con phải dẫn Tịch Quán về Hải Thành một chuyến?”
Lục Hàn Đình gật đầu: “Vâng, chúng con đi xử lý một ít chuyện trước kia.”
Lục Tư Tước cũng không có hỏi nhiều, tối nay ông phá lệ ở nhà, lui đi tầng lăng liệt sát phạt kia, trong mặt mày đều là vẻ mềm mại của người bố.
“Bác Lục” Lúc này Hạ Tịch Quán đi ra.
Lục Tư Tước quay đầu, chỉ thấy Hạ Tịch Quán dựa ở cạnh cửa, cặp mắt trong vắt kia đang cười khanh khách nhìn ông.
“Bố, pháo hoa chơi vui lắm, bố mau qua đây.” Tiểu Bì Bì gọi Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình đi bồi Tiểu Bì Bì.
Hạ Tịch Quán đi tới bên người Lục Tư Tước, cô ngẳắng đầu nhìn trời đêm tối nay, chẳng biết tại sao, bầu trời hôm nay đẹp đến lạ, hét thảy đều ám áp và tốt đẹp đến vậy.
“Bác Lục, bây giờ bác hạnh phúc không ạ?” Hạ Tịch Quán hỏi.
Lục Tư Tước gật đầu: “Rất hạnh phúc.”
“Con mới vừa nhìn dì Anh Lạc, dì Anh Lạc cũng rất hạnh phúc, bác Lục, hai người đau khổ nửa cuộc đời, sau này sẽ hạnh phúc rồi.”
Sẽ sao?
Ông còn có thời gian ư?
Lục Tư Tước chậm rãi nhếch môi, cũng không trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.