Chương 1502
Lưu Ly Tuyết Tuyết
26/09/2021
Ông…
Con ngươi Liễu Anh Lạc co rụt lại.
Lục Tư Tước ôm bà, tuy là ôm thật chặt, thế nhưng trong lòng vẫn trống rỗng, không có bất kỳ cảm giác an toàn nào.
Trong hốc mắt ngưng kết một tầng hơi nước, tầng hơi nước kia càng ngày càng nhiều, cuối cùng, một giọt một giọt nước mắt đập xuống.
Ông bắt đầu khóc, rung động bờ vai bằng phẳng, không ngừng khóc.
Ông ôm bà, khóc rống không ngói.
Cả đời này đường tình lảo đảo, mặt chưa già mà tâm đã suy, ngắn ngủi mấy chục năm, trèo non lội suối, như vượt qua cả biển trời đằng đẳng.
Vượt núi băng đèo, một thân tang thương.
Trong trí nhớ không có hình ảnh ngọt ngào nào, mối tình yêu hận đan xen trọng khiến người nhớ lại chỉ toàn là đau khổ.
Cho tới bây giờ chưa từng có được, một mực chờ đợi.
Chưa từng được yêu, vậy mà còn mắt đi.
Tất cả cố chấp mềm mại nhất trong cuộc đời này, trong lòng này, đều cho bà.
Bà như là độc dược, ông, hết phương cứu chữa.
Một giọt, hai giọt, ba giọt lệ… rơi ở tại trên mặt Liễu Anh Lạc, làm ướt khuôn mặt nhỏ của bà.
Lục Tư Tước cuống quít lau cho bà, cuối cùng ướt tay của mình, làmdơ mặt bà.
Anh Lạc của ông nhất định sẽ giận nhỉ!?
Lục Tư Tước có nặn ra nụ cười, cố lấy lòng bà.
Ông cười cười, đáy lòng lại đang khóc, một khắc như thế, vị đế vương thương giới ở chuyến xe cuối của nhân sinh vừa khóc vừa cười như một kẻ ngốc.
Liễu Anh Lạc cảm thấy hoảng hốt, cực kỳ hoảng hốt, bà sợ, bà từ trước tới nay chưa từng gặp qua Lục Tư Tước như vậy.
Bà chưa hề biết, thì ra người đàn ông Lục Tư Tước này cũng sẽ khóc.
Trong lòng có một dự cảm rất xấu, khiến bà nóng lòng, trái tim đau quặn: “Tư Tước, anh đến tột cùng bị sao vậy, em ở đây, em sẽ không rời đi.”
Lục Tư Tước từ từ bình tĩnh lại, nhưng sắc mặt ông rất yếu ớt, trong hai mắt tràn ngập ưu thương và biệt ly nồng nặc: “Anh Lạc, anh không sao, đừng sợ.”
“Chúng ta mau về phòng, anh bị thương rồi.”
Liễu Anh Lạc dắt bàn tay của ông, đỡ ông về phòng.
Trong phòng, Liễu Anh Lạc lấy ra hòm thuốc giúp ông xử lý vết thương, mảnh nhỏ miễểng thủy tinh đều đâm sâu vào thịt chân ông, bà cằm cái nhíp khử độc rút ra từng mảnh nhỏ.
Trái tim bà siết chặt, bà không biết ông lại bị thương nặng như vậy, đã dẫm vào nhiều mảnh thủy tinh như vậy.
“Tư Tước, em gọi bác sĩ giúp anh xử lý một chút nha! Tránh cho vết thương bị nhiễm trùng.” Liễu Anh Lạc đứng dậy.
Con ngươi Liễu Anh Lạc co rụt lại.
Lục Tư Tước ôm bà, tuy là ôm thật chặt, thế nhưng trong lòng vẫn trống rỗng, không có bất kỳ cảm giác an toàn nào.
Trong hốc mắt ngưng kết một tầng hơi nước, tầng hơi nước kia càng ngày càng nhiều, cuối cùng, một giọt một giọt nước mắt đập xuống.
Ông bắt đầu khóc, rung động bờ vai bằng phẳng, không ngừng khóc.
Ông ôm bà, khóc rống không ngói.
Cả đời này đường tình lảo đảo, mặt chưa già mà tâm đã suy, ngắn ngủi mấy chục năm, trèo non lội suối, như vượt qua cả biển trời đằng đẳng.
Vượt núi băng đèo, một thân tang thương.
Trong trí nhớ không có hình ảnh ngọt ngào nào, mối tình yêu hận đan xen trọng khiến người nhớ lại chỉ toàn là đau khổ.
Cho tới bây giờ chưa từng có được, một mực chờ đợi.
Chưa từng được yêu, vậy mà còn mắt đi.
Tất cả cố chấp mềm mại nhất trong cuộc đời này, trong lòng này, đều cho bà.
Bà như là độc dược, ông, hết phương cứu chữa.
Một giọt, hai giọt, ba giọt lệ… rơi ở tại trên mặt Liễu Anh Lạc, làm ướt khuôn mặt nhỏ của bà.
Lục Tư Tước cuống quít lau cho bà, cuối cùng ướt tay của mình, làmdơ mặt bà.
Anh Lạc của ông nhất định sẽ giận nhỉ!?
Lục Tư Tước có nặn ra nụ cười, cố lấy lòng bà.
Ông cười cười, đáy lòng lại đang khóc, một khắc như thế, vị đế vương thương giới ở chuyến xe cuối của nhân sinh vừa khóc vừa cười như một kẻ ngốc.
Liễu Anh Lạc cảm thấy hoảng hốt, cực kỳ hoảng hốt, bà sợ, bà từ trước tới nay chưa từng gặp qua Lục Tư Tước như vậy.
Bà chưa hề biết, thì ra người đàn ông Lục Tư Tước này cũng sẽ khóc.
Trong lòng có một dự cảm rất xấu, khiến bà nóng lòng, trái tim đau quặn: “Tư Tước, anh đến tột cùng bị sao vậy, em ở đây, em sẽ không rời đi.”
Lục Tư Tước từ từ bình tĩnh lại, nhưng sắc mặt ông rất yếu ớt, trong hai mắt tràn ngập ưu thương và biệt ly nồng nặc: “Anh Lạc, anh không sao, đừng sợ.”
“Chúng ta mau về phòng, anh bị thương rồi.”
Liễu Anh Lạc dắt bàn tay của ông, đỡ ông về phòng.
Trong phòng, Liễu Anh Lạc lấy ra hòm thuốc giúp ông xử lý vết thương, mảnh nhỏ miễểng thủy tinh đều đâm sâu vào thịt chân ông, bà cằm cái nhíp khử độc rút ra từng mảnh nhỏ.
Trái tim bà siết chặt, bà không biết ông lại bị thương nặng như vậy, đã dẫm vào nhiều mảnh thủy tinh như vậy.
“Tư Tước, em gọi bác sĩ giúp anh xử lý một chút nha! Tránh cho vết thương bị nhiễm trùng.” Liễu Anh Lạc đứng dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.