Chương 1603
Lưu Ly Tuyết Tuyết
30/10/2021
Cúp điện thoại, Lục Tử Tiễn xoay người rời khỏi căn phòng này.
Đi xuống lầu, anh đầy ra cửa sau biệt thự, ở trên sân cỏ, anh thây được một thân ảnh nhỏ nhăn.
Hạ Tịch Quán ở đó.
Cô ngồi một mình trên xích đu dây mây chiếc váy dài màu hồng nhạt khoác thêm chiếc áo khoác ngoài đen, trong đêm khuya, cô một mình ở chỗ này ngồi xích đu.
Lục Tử Tiễn đi tới, khoác áo choàng màu đen trên bờ vai oánh nhuận của Hạ Tịch Quán, ngón tay thon dài anh ưu nhã cuộn, cài vạt áo trước cho cô.
Hạ Tịch Quán ngoái đầu nhìn lại, nhàn nhạt mỉm cười: “Tử Tiễn, sao anh còn chưa ngủ?”
Lục Tử Tiễn đi tới bên người cô, ngồi ở bên cạnh cô trên xích đu.
Trong tay anh cầm một quyền sách: “Còn chưa ngủ, đang đọc sách.”
“Thực sự là đứa trẻ ngoan.” Hạ Tịch Quán mêm mại cười.
Lục Tử Tiễn ưu nhã vắt đôi chân dài, thân thể cao lớn dựa vào thanh xích đu, chín giờ tối, ánh trăng sáng dưới ngọn đèn vàng độ qua đây, tôn lên khuôn mặt tinh xảo trong trẻo nhưng lạnh lùng phong hoa ấy.
Cởi áo choàng màu đen, trên người anh mặc chiếc áo đen cỗ lo, giày da cọ sáng khẽ đặt trên sân cỏ, chiếc ghế xích đu khẽ đung đưa.
Hạ Tịch Quán nâng đầu nhỏ nhìn ánh trăng kia, đột nhiên cảm khái nói: “Tử Tiễn, anh nói lúc nào tuyết sẽ rơi2”
Bây giờ là cuối mùa thu, khí trời đã rất lanh, thê nhưng cách ngày tuyết rơi rât xa.
Cô đột nhiên muốn ngắm tuyết rơi.
Lục Tử Tiễn nhìn khuôn mặt nhỏ Hạ Tịch Quán: “Em muốn ngắm tuyết?”
~- Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Lục Liễu — Một người xông tới, đụng phải lòng ngực anh.
Lục Tư Tước đã cảm thấy có sợi tóc mêm mại quét qua mặt anh, mang.
theo hương thơm mát lạnh của thiêu nữ.
“Thật ngại quá, thật ngại quá…”
Người trong ngực thức thời lui về phía sau mấy bước, tay nhỏ xoa cái trán đỏ lên của mình, nâng khuôn mặt lớn chừng bàn tay lên.
Lục Tư Tước thấy rõ cô, ngũ quan tuyệt sắc trong trẻo của Liễu Anh Lạc hung hãng xông vào trong tầm mắt của anh.
Là cô!
Anh tưởng cô không đến, nhưng cô chỉ đến muộn.
Hai mắt Liễu Anh Lạc liễm diễm mà toái sáng: “Lục tiên sinh, không đụng anh đau chứ ạ!”
Lục Tư Tước đã biết, cô là cố ý đụng vào trong ngực anh.
Kỳ thực ngày ấy ở chùa anh đã biết rôi, cô thích anh.
“Dạ.” Hạ Tịch Quán gật đầu: “Nhưng, mùa này không thể ngắm tuyết.”
Lục Tử Tiễn thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nhìn vê phía trước, phía trước Ngũ Vũ vẫn luôn đứng canh.
Nhận được ánh mắt đó, Ngũ Vũ gật đầu một cái, đi tới một bên, bám một số điện thoại: “Alo, chủ tử có lệnh, tối nay toàn thành phủ tuyết xuống.”
Đi xuống lầu, anh đầy ra cửa sau biệt thự, ở trên sân cỏ, anh thây được một thân ảnh nhỏ nhăn.
Hạ Tịch Quán ở đó.
Cô ngồi một mình trên xích đu dây mây chiếc váy dài màu hồng nhạt khoác thêm chiếc áo khoác ngoài đen, trong đêm khuya, cô một mình ở chỗ này ngồi xích đu.
Lục Tử Tiễn đi tới, khoác áo choàng màu đen trên bờ vai oánh nhuận của Hạ Tịch Quán, ngón tay thon dài anh ưu nhã cuộn, cài vạt áo trước cho cô.
Hạ Tịch Quán ngoái đầu nhìn lại, nhàn nhạt mỉm cười: “Tử Tiễn, sao anh còn chưa ngủ?”
Lục Tử Tiễn đi tới bên người cô, ngồi ở bên cạnh cô trên xích đu.
Trong tay anh cầm một quyền sách: “Còn chưa ngủ, đang đọc sách.”
“Thực sự là đứa trẻ ngoan.” Hạ Tịch Quán mêm mại cười.
Lục Tử Tiễn ưu nhã vắt đôi chân dài, thân thể cao lớn dựa vào thanh xích đu, chín giờ tối, ánh trăng sáng dưới ngọn đèn vàng độ qua đây, tôn lên khuôn mặt tinh xảo trong trẻo nhưng lạnh lùng phong hoa ấy.
Cởi áo choàng màu đen, trên người anh mặc chiếc áo đen cỗ lo, giày da cọ sáng khẽ đặt trên sân cỏ, chiếc ghế xích đu khẽ đung đưa.
Hạ Tịch Quán nâng đầu nhỏ nhìn ánh trăng kia, đột nhiên cảm khái nói: “Tử Tiễn, anh nói lúc nào tuyết sẽ rơi2”
Bây giờ là cuối mùa thu, khí trời đã rất lanh, thê nhưng cách ngày tuyết rơi rât xa.
Cô đột nhiên muốn ngắm tuyết rơi.
Lục Tử Tiễn nhìn khuôn mặt nhỏ Hạ Tịch Quán: “Em muốn ngắm tuyết?”
~- Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Lục Liễu — Một người xông tới, đụng phải lòng ngực anh.
Lục Tư Tước đã cảm thấy có sợi tóc mêm mại quét qua mặt anh, mang.
theo hương thơm mát lạnh của thiêu nữ.
“Thật ngại quá, thật ngại quá…”
Người trong ngực thức thời lui về phía sau mấy bước, tay nhỏ xoa cái trán đỏ lên của mình, nâng khuôn mặt lớn chừng bàn tay lên.
Lục Tư Tước thấy rõ cô, ngũ quan tuyệt sắc trong trẻo của Liễu Anh Lạc hung hãng xông vào trong tầm mắt của anh.
Là cô!
Anh tưởng cô không đến, nhưng cô chỉ đến muộn.
Hai mắt Liễu Anh Lạc liễm diễm mà toái sáng: “Lục tiên sinh, không đụng anh đau chứ ạ!”
Lục Tư Tước đã biết, cô là cố ý đụng vào trong ngực anh.
Kỳ thực ngày ấy ở chùa anh đã biết rôi, cô thích anh.
“Dạ.” Hạ Tịch Quán gật đầu: “Nhưng, mùa này không thể ngắm tuyết.”
Lục Tử Tiễn thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nhìn vê phía trước, phía trước Ngũ Vũ vẫn luôn đứng canh.
Nhận được ánh mắt đó, Ngũ Vũ gật đầu một cái, đi tới một bên, bám một số điện thoại: “Alo, chủ tử có lệnh, tối nay toàn thành phủ tuyết xuống.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.