Chương 1610
Lưu Ly Tuyết Tuyết
02/11/2021
“Tử Tiễn, tại sao em muốn nói với anh những lời này? Sao anh lại cảm giác em cứ là lạ?” Thượng Quan Hàn Đình có một loại dự cảm rất xấu, anh cảm giác Lục Tử Tiễn sẽ làm ra chuyện gì đó không hay.
“Tử Tiễn, anh là anh cả em, dù là Quán Quán hay là em, đều là trách nhiệm của anh, em nhất định đừng tham dự vào vòng xoáy này…”
“Tút tút’ hai tiếng, Thượng Quan Hàn Đình vẫn chưa nói hết, đầu kia Lục Tử Tiễn đã trực tiếp cúp điện thoại.
Nghe đoạn âm thanh bận đó, Thượng Quan Hàn Đình trực tiếp mím môi lạnh lẽo, anh muốn cho tài xế quay đầu trở về, thế nhưng lúc này điện thoại lại vang lên, lần này là Thượng Quan Đẳng…
Trong biệt thự, Lục Tử Tiễn cát điện thoại, lúc này Ngũ Vũ đi đên, thâp giọng báo cáo: “Chủ tử, Thời tiêu thư lỚI”
Thời Hi Ngọc đi đến, cô liếc mắt liền thấy Lục Tử Tiễn đứng trước cửa số sát đất, ngũ quan anh tuấn mỹ thanh hoa dưới ánh sáng mờ nhạt, nhìn càng thêm sạch sẽ lương bạc.
Một người người đàn ông như vậy, rât khó khiên người ta không động tâm.
Một năm trước cô ấy bị bệnh, anh chữa bệnh cho cô ấy, sau lần kia, cô ấy đối với anh liền nhớ mãi không quên.
Ánh mắt Lục Tử Tiễn rơi khuôn mặt xinh đẹp của Thời Hi Ngọc: “Thời tiểu thư, lần này cám ơn cô, lần trước cô đã nói, cần giúp một tay có thể trực tiếp tìm cô, nên tôi tiên trảm hậu tấu, nói vậy với sự thông tuệ của Thời tiểu thư, nhất định đã nhìn thấu ngọn nguồn, cô yên tâm, tất cả mọi chuyện tôi đều đã chuẩn bị xong rồi, cô và Thượng Quan hàn Đình chỉ là đi ước hẹn, sẽ có nhân chứng kiểm chứng, không sai chút nào, tuyệt đối sẽ không dính dáng đến Thời tiểu thư, hiện tại tôi sai người tiễn Thời tiểu thư trở về.”
Thời Hi Ngọc nhìn anh, chậm rãi nhéch đôi môi đỏ mọng: “Lục thần y quả nhiên đã sắp xếp xong xuôi tất cả, không nghĩ tới Lục thần y trị bệnh cứu người, ngay cả chuyện tham dự vào loại âm mưu quốc gia này cũng có thê tâm tư kín đáo, không lộ chút sơ hở nào.”
“Thời tiêu thư muốn nói gì?”
“Tôi có thế nói cái gì, Lục thần y không phải đã tính toán cho tôi rồi sao, chuyện hôm nay tôi phải giữ kín miệng, bằng không rước họa vào thân Lục thần y chắc cũng không phụ trách.”
Lục Tử Tiễn một tay đút trong túi quần, không nói tiếp, chỉ lắng lặng nhìn Thời Hi Ngọc, rất rõ ràng đang chờ đợi câu sau của cô ấy.
Thời Hi Ngọc đi lên trước, đi tới bên người anh: “Lục thần y, anh vì Lan Lâu Công Chúa lại có thể đến mức này, nhưng, anh lại yêu một người không nên yêu.”
Lục Tử Tiễn im lặng vài giây, sau đó nâng mày kiếm đẹp mắt lên: “Thời tiêu thư, tôi yêu người nào, liên quan gì tới cô?”
Thời Hi Ngọc nhón chân lên, dán khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của mình tiền đến trước mắt anh: “Đương nhiên là có liên quan, Lục thần y, người thông minh không nói lời mờ ám, tôi thích anh.”
“Thì sao?”
“Vì Lan Lâu Công Chúa, Lục thần y khẳng định còn cần tôi trợ giúp, tôi chờ anh.” Nói xong, Thời Hi Ngọc rời đi.
- — Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Lục Liễu — Bên người Lục Tư Tước chưa bao giờ thiếu con gái vây quanh, anh thấy, Liễu Anh Lạc và này các cô gái thích anh cũng không khác biệt gì, cô cũng có tâm cơ, trăm phương ngàn kế hấp dẫn ánh mắt của anh, tạo sự chú ý với anh.
Lục Tư Tước muốn bình đẳng, không nhìn cô, rời xa cô, tuyệt đối không để cho cô một biểu hiện nào đặc biệt.
Cho nên, anh hừ lạnh một tiếng, cất bước đi.
Đi tới bên xe, ánh mắt của anh liền rơi vào trên cửa số xe cọ sáng, xuyên qua cửa số xe nhìn cô, dường như không khống chế được.
Cái nhìn này khiến Lục Tư Tước trên cửa số xe trực tiếp đụng phải cặp mắt róc rách ánh nước của Liễu Anh Lạc, cô cũng đang nhìn anh.
Lập tức, bốn mắt nhìn nhau.
“Tử Tiễn, anh là anh cả em, dù là Quán Quán hay là em, đều là trách nhiệm của anh, em nhất định đừng tham dự vào vòng xoáy này…”
“Tút tút’ hai tiếng, Thượng Quan Hàn Đình vẫn chưa nói hết, đầu kia Lục Tử Tiễn đã trực tiếp cúp điện thoại.
Nghe đoạn âm thanh bận đó, Thượng Quan Hàn Đình trực tiếp mím môi lạnh lẽo, anh muốn cho tài xế quay đầu trở về, thế nhưng lúc này điện thoại lại vang lên, lần này là Thượng Quan Đẳng…
Trong biệt thự, Lục Tử Tiễn cát điện thoại, lúc này Ngũ Vũ đi đên, thâp giọng báo cáo: “Chủ tử, Thời tiêu thư lỚI”
Thời Hi Ngọc đi đến, cô liếc mắt liền thấy Lục Tử Tiễn đứng trước cửa số sát đất, ngũ quan anh tuấn mỹ thanh hoa dưới ánh sáng mờ nhạt, nhìn càng thêm sạch sẽ lương bạc.
Một người người đàn ông như vậy, rât khó khiên người ta không động tâm.
Một năm trước cô ấy bị bệnh, anh chữa bệnh cho cô ấy, sau lần kia, cô ấy đối với anh liền nhớ mãi không quên.
Ánh mắt Lục Tử Tiễn rơi khuôn mặt xinh đẹp của Thời Hi Ngọc: “Thời tiểu thư, lần này cám ơn cô, lần trước cô đã nói, cần giúp một tay có thể trực tiếp tìm cô, nên tôi tiên trảm hậu tấu, nói vậy với sự thông tuệ của Thời tiểu thư, nhất định đã nhìn thấu ngọn nguồn, cô yên tâm, tất cả mọi chuyện tôi đều đã chuẩn bị xong rồi, cô và Thượng Quan hàn Đình chỉ là đi ước hẹn, sẽ có nhân chứng kiểm chứng, không sai chút nào, tuyệt đối sẽ không dính dáng đến Thời tiểu thư, hiện tại tôi sai người tiễn Thời tiểu thư trở về.”
Thời Hi Ngọc nhìn anh, chậm rãi nhéch đôi môi đỏ mọng: “Lục thần y quả nhiên đã sắp xếp xong xuôi tất cả, không nghĩ tới Lục thần y trị bệnh cứu người, ngay cả chuyện tham dự vào loại âm mưu quốc gia này cũng có thê tâm tư kín đáo, không lộ chút sơ hở nào.”
“Thời tiêu thư muốn nói gì?”
“Tôi có thế nói cái gì, Lục thần y không phải đã tính toán cho tôi rồi sao, chuyện hôm nay tôi phải giữ kín miệng, bằng không rước họa vào thân Lục thần y chắc cũng không phụ trách.”
Lục Tử Tiễn một tay đút trong túi quần, không nói tiếp, chỉ lắng lặng nhìn Thời Hi Ngọc, rất rõ ràng đang chờ đợi câu sau của cô ấy.
Thời Hi Ngọc đi lên trước, đi tới bên người anh: “Lục thần y, anh vì Lan Lâu Công Chúa lại có thể đến mức này, nhưng, anh lại yêu một người không nên yêu.”
Lục Tử Tiễn im lặng vài giây, sau đó nâng mày kiếm đẹp mắt lên: “Thời tiêu thư, tôi yêu người nào, liên quan gì tới cô?”
Thời Hi Ngọc nhón chân lên, dán khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của mình tiền đến trước mắt anh: “Đương nhiên là có liên quan, Lục thần y, người thông minh không nói lời mờ ám, tôi thích anh.”
“Thì sao?”
“Vì Lan Lâu Công Chúa, Lục thần y khẳng định còn cần tôi trợ giúp, tôi chờ anh.” Nói xong, Thời Hi Ngọc rời đi.
- — Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Lục Liễu — Bên người Lục Tư Tước chưa bao giờ thiếu con gái vây quanh, anh thấy, Liễu Anh Lạc và này các cô gái thích anh cũng không khác biệt gì, cô cũng có tâm cơ, trăm phương ngàn kế hấp dẫn ánh mắt của anh, tạo sự chú ý với anh.
Lục Tư Tước muốn bình đẳng, không nhìn cô, rời xa cô, tuyệt đối không để cho cô một biểu hiện nào đặc biệt.
Cho nên, anh hừ lạnh một tiếng, cất bước đi.
Đi tới bên xe, ánh mắt của anh liền rơi vào trên cửa số xe cọ sáng, xuyên qua cửa số xe nhìn cô, dường như không khống chế được.
Cái nhìn này khiến Lục Tư Tước trên cửa số xe trực tiếp đụng phải cặp mắt róc rách ánh nước của Liễu Anh Lạc, cô cũng đang nhìn anh.
Lập tức, bốn mắt nhìn nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.