Chương 1672
Lưu Ly Tuyết Tuyết
22/11/2021
“Mẹ con và Cố Hiền khi còn bé là hàng xóm, mẹ con là thư hương môn đệ, ưu tú lại ôn uyên, Cố Hiền rất sớm đã thầm mến mẹ con, lúc đi học còn cố ý nói mẹ con là vợ tương lai của gã ta, cái này liền thành lời đồn bậy bạ, sau đó không hiểu vì sao lại biến thành mối tình đầu của mẹ con là Cố Hiền, má cũng muốn bật cười, mẹ nó, gã xứng saol”
“Tiểu thư, mẹ con và Có Hiền chẳng có chuyện gì, mối tình đầu mẹ con là bố con, năm đó bọn họ nhất kiến chung tình, sau đó kết hôn sinh con, có anh con và con, sau khi cưới cũng hết sức ân ái.”
“Lúc đó Diệp gia là hào môn, mà Cố gia còn chưa trở thành thủ phủ Hải Thành, một cao một thấp, đối lập rõ ràng, bởi vì Cố gia và mẹ con là hàng xóm, cho nên khi Cố Hiền liếm da mặt tìm tới cửa, để bố hỗ trợ, bố con giúp gã không ít, bố con giúp Cố gia bắt lại Tây Thành kêu gọi đầu tư một mảnh đất. Sau đó, bất Ặ động sản bùng nô, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, tài sản của Cố gia tăng gấp bội, tấn chức tân quý, bắt đầu lũng đoạn ngành bất động sản, đây đều là công lao của bố con.”
“Sau đó, Cố gia càng ngày càng lớn, thế nhưng trước mặt thế lực của Diệp gia, Cố Hiền mỗi một lần đều phải cúi thấp đầu, tràn đầy tự ti, má nhớ được lúc Cố Hiền tới Diệp gia làm khách, cũng không dám nhìn thẳng mẹ con, gã đàn ông đều như vậy, càng không có được càng nhớ nhung, Có Hiền một mực mơ ước Thiếu phu nhân đã trở thành dâu nhà giàu là mẹ con.”
“Về sau nữa chính là ngày xảy ra tai nạn giao thông đó, Cố phu nhân Ôn Lam có phải luôn mồm nói bà ta bắt gian tại trận Có Hiền và mẹ con hay š không, tiêu thư, má nói cho con biệt, đó là bởi vì mẹ con bị hạ độc, người bỏ thuốc chính là Có Hiền.”
“Bố con mang mẹ con về trên xe, bởi vì mẹ con bị bỏ thuốc, thần trí vẫn không rõ ràng, bố con một người thông tuệ như vậy mà tâm cũng bị loạn, không phát hiện phanh đã bị người động tay chân trước đó, cũng vì như vậy, bố và mẹ con trực tiếp xảy ra tai nạn xe.”
“E rằng thiên đạo luân hồi! Ôn Lam tâm tình kích động trên đường về nhà cũng xảy ra tai nạn xe, chặt đứt hai chân của mình, song, buồn cười là, nhiều năm như vậy bà ta vẫn chẳng hay biết gì, tưởng là mẹ con có ý định câu dẫn Cố Hiền, nhưng không biết Cố Hiền là ti tiện đê hèn như vậy, kỳ thực suy nghĩ một chút, người đáng trách tất có chỗ Ặ đáng thương, Ôn Lam cũng là một người phụ nữ đáng thương.”
“Tiểu thư, con bây giờ trở lại suy nghĩ một chút tiền căn hậu quả những chuyện này, có hay không cảm thấy gai óc, Cố gia đã sớm đặt hai mắt u ám dán trên người Diệp gia, bày ra liên tiếp âm mưu, hại chết hết thảy người con yêu.”
“Cố Hiền vì sao đưa con mang về Cố gia, bởi vì bản thân Cố Hiền liền là một gã bệnh hoạn, gã không chiếm được mẹ con, liền nổi lên chủ ý với con, mấy năm nay nhìn con nhữ hoa như ngọc nở rộ bên cạnh gã, còn ngây thơ gọi gã là chú Cố, tâm lý vặn vẹo kia của gã liền thỏa mãn rất lớn.”
Nước mắt Diệp Linh đã nhòe cả tầm nhìn, cô không biết… mấy năm nay, cô vẫn không biết những thứ này…
Hiện tại đột nhiên nghe nói chân tướng, cô quỳ gối trước bà cụ giá rét tha hương nơi đất khách quê người ở đầu đường, chôn khuôn mặt ẩm ướt ở trong lòng má: Triệu bẩn thỉu, khóc không thành tiếng.
` h Cô chỉ mới 24 tuổi, cuộc sông lại liên tiếp giáng những cơn đau thấu trời, trái tim vốn bị thương đã vỡ tan, lại một lần nữa nát bươm, be bét máu.
Má Triệu vươn tay, thương yêu vuốt ve mái tóc dài xinh đẹp của Diệp Linh: “Tiểu thư, năm đó Cố Hiền lo chuyện bị bại lộ, nên phân tán đám hạ nhân bọn má đi, má lưu lãng tứ xứ, kéo dài hơi tàn, tâm nguyện lớn nhất chính là nói chân tướng năm đó cho con biết.”
“Đã từng có một lần má ăn xin đến trước cửa Cố gia, ngày đó là sinh nhật mười tuổi của con, má ở ngoài cửa thấy con trai Cố Dạ Cẩn Cố gia đi ra, cậu ta nắm tay con, con ngửa mặt lên cười với nó, cả mắt đều là sao.”
na ăG h “Tiêu thư, người Cô gia không có một kẻ tốt, bọn họ trong xương trong máu đều âm u bản thỉu, con đừng tưởng cầm lấy tay của con trai Cố gia liền cho rằng đó là cứu rỗi, đừng yêu thằng đó, bởi vì nói không chừng, nó sẽ là vực sâu kế tiếp của con.”
Diệp Linh khóc rồng không ngớt, cô biết đã trễ, chung quy đã trễ rồi, cô đã yêu, cô yêu Cố Dạ Cần nhiều năm như vậy, đến giờ khắc này, vẫn không ngừng lại.
Cô phải thừa nhận, cô vẫn yêu anh.
Bằng không, lúc cô nhìn thấy tắm hình kia trong ví tiền anh, sẽ không cần một đáp án.
Anh hỏi cô có phải chú ý tới những người phụ nữ bên cạnh anh hay không, lúc đó cô không đáp, kỳ thực trong lòng cô có đáp án – phải.
Cô yêu Cố Dạ Cần.
Vì sao, những lời này của má Triệu đến trễ như thế?
“Tiểu thư, mẹ con và Có Hiền chẳng có chuyện gì, mối tình đầu mẹ con là bố con, năm đó bọn họ nhất kiến chung tình, sau đó kết hôn sinh con, có anh con và con, sau khi cưới cũng hết sức ân ái.”
“Lúc đó Diệp gia là hào môn, mà Cố gia còn chưa trở thành thủ phủ Hải Thành, một cao một thấp, đối lập rõ ràng, bởi vì Cố gia và mẹ con là hàng xóm, cho nên khi Cố Hiền liếm da mặt tìm tới cửa, để bố hỗ trợ, bố con giúp gã không ít, bố con giúp Cố gia bắt lại Tây Thành kêu gọi đầu tư một mảnh đất. Sau đó, bất Ặ động sản bùng nô, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, tài sản của Cố gia tăng gấp bội, tấn chức tân quý, bắt đầu lũng đoạn ngành bất động sản, đây đều là công lao của bố con.”
“Sau đó, Cố gia càng ngày càng lớn, thế nhưng trước mặt thế lực của Diệp gia, Cố Hiền mỗi một lần đều phải cúi thấp đầu, tràn đầy tự ti, má nhớ được lúc Cố Hiền tới Diệp gia làm khách, cũng không dám nhìn thẳng mẹ con, gã đàn ông đều như vậy, càng không có được càng nhớ nhung, Có Hiền một mực mơ ước Thiếu phu nhân đã trở thành dâu nhà giàu là mẹ con.”
“Về sau nữa chính là ngày xảy ra tai nạn giao thông đó, Cố phu nhân Ôn Lam có phải luôn mồm nói bà ta bắt gian tại trận Có Hiền và mẹ con hay š không, tiêu thư, má nói cho con biệt, đó là bởi vì mẹ con bị hạ độc, người bỏ thuốc chính là Có Hiền.”
“Bố con mang mẹ con về trên xe, bởi vì mẹ con bị bỏ thuốc, thần trí vẫn không rõ ràng, bố con một người thông tuệ như vậy mà tâm cũng bị loạn, không phát hiện phanh đã bị người động tay chân trước đó, cũng vì như vậy, bố và mẹ con trực tiếp xảy ra tai nạn xe.”
“E rằng thiên đạo luân hồi! Ôn Lam tâm tình kích động trên đường về nhà cũng xảy ra tai nạn xe, chặt đứt hai chân của mình, song, buồn cười là, nhiều năm như vậy bà ta vẫn chẳng hay biết gì, tưởng là mẹ con có ý định câu dẫn Cố Hiền, nhưng không biết Cố Hiền là ti tiện đê hèn như vậy, kỳ thực suy nghĩ một chút, người đáng trách tất có chỗ Ặ đáng thương, Ôn Lam cũng là một người phụ nữ đáng thương.”
“Tiểu thư, con bây giờ trở lại suy nghĩ một chút tiền căn hậu quả những chuyện này, có hay không cảm thấy gai óc, Cố gia đã sớm đặt hai mắt u ám dán trên người Diệp gia, bày ra liên tiếp âm mưu, hại chết hết thảy người con yêu.”
“Cố Hiền vì sao đưa con mang về Cố gia, bởi vì bản thân Cố Hiền liền là một gã bệnh hoạn, gã không chiếm được mẹ con, liền nổi lên chủ ý với con, mấy năm nay nhìn con nhữ hoa như ngọc nở rộ bên cạnh gã, còn ngây thơ gọi gã là chú Cố, tâm lý vặn vẹo kia của gã liền thỏa mãn rất lớn.”
Nước mắt Diệp Linh đã nhòe cả tầm nhìn, cô không biết… mấy năm nay, cô vẫn không biết những thứ này…
Hiện tại đột nhiên nghe nói chân tướng, cô quỳ gối trước bà cụ giá rét tha hương nơi đất khách quê người ở đầu đường, chôn khuôn mặt ẩm ướt ở trong lòng má: Triệu bẩn thỉu, khóc không thành tiếng.
` h Cô chỉ mới 24 tuổi, cuộc sông lại liên tiếp giáng những cơn đau thấu trời, trái tim vốn bị thương đã vỡ tan, lại một lần nữa nát bươm, be bét máu.
Má Triệu vươn tay, thương yêu vuốt ve mái tóc dài xinh đẹp của Diệp Linh: “Tiểu thư, năm đó Cố Hiền lo chuyện bị bại lộ, nên phân tán đám hạ nhân bọn má đi, má lưu lãng tứ xứ, kéo dài hơi tàn, tâm nguyện lớn nhất chính là nói chân tướng năm đó cho con biết.”
“Đã từng có một lần má ăn xin đến trước cửa Cố gia, ngày đó là sinh nhật mười tuổi của con, má ở ngoài cửa thấy con trai Cố Dạ Cẩn Cố gia đi ra, cậu ta nắm tay con, con ngửa mặt lên cười với nó, cả mắt đều là sao.”
na ăG h “Tiêu thư, người Cô gia không có một kẻ tốt, bọn họ trong xương trong máu đều âm u bản thỉu, con đừng tưởng cầm lấy tay của con trai Cố gia liền cho rằng đó là cứu rỗi, đừng yêu thằng đó, bởi vì nói không chừng, nó sẽ là vực sâu kế tiếp của con.”
Diệp Linh khóc rồng không ngớt, cô biết đã trễ, chung quy đã trễ rồi, cô đã yêu, cô yêu Cố Dạ Cần nhiều năm như vậy, đến giờ khắc này, vẫn không ngừng lại.
Cô phải thừa nhận, cô vẫn yêu anh.
Bằng không, lúc cô nhìn thấy tắm hình kia trong ví tiền anh, sẽ không cần một đáp án.
Anh hỏi cô có phải chú ý tới những người phụ nữ bên cạnh anh hay không, lúc đó cô không đáp, kỳ thực trong lòng cô có đáp án – phải.
Cô yêu Cố Dạ Cần.
Vì sao, những lời này của má Triệu đến trễ như thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.