Chương 1682
Lưu Ly Tuyết Tuyết
27/11/2021
Da thịt Diệp Linh vốn căng mọng nước, trắng nõn mềm mịn như mỡ dê, ngũ quan của cô sắc sảo đến lóa mắt, nhất là cặp mắt kia trời sinh yêu mị, câu hồn phách người, Diệp Linh rất chú trọng bảo dưỡng, mỗi một sợi tóc đến đầu ngón chân của cô, không gì không đẹp.
Trần Viên Viên lại nhìn dáng người của Diệp Linh, dáng người được vòng giải trí công nhận là hoàng kim kia, bị đám giám đốc lén lút xưng là “vưu vật”, Diệp Linh thực sự là ngực tấn công, mông phòng thủ, bộ ngực oánh nhuận phập phòng, bờ mông lại cong tròn căng nầy, vòng eo lại thắt chặt như đáy lưng ong, làm cho đàn ông nhìn liền xúc động muốn bóp gãy.
Trần Viên Viên cảm giác mình sai rồi, cô ta chớ nên nhìn, nhìn chính là tự tìm ngược.
Đố kị to lớn tràn mà đến, hai cái tay xuôi ở bên người Trần Viên Viên đã siết thành quyền thật chặt, cô ta oán hận nhìn chằm chằm Diệp Linh, nhưng cố tình Diệp Linh lại xem cô ta như không khí.
Đúng là… khinh người quá đáng!
Trần Viên Viên đành phải mở miệng: “Diệp Linh, cô biết tôi là ai không, tôi tên là Trần Viên Viên, tôi là bạn gái hiện tại của Cố Dạ Cẩn!”
Diệp Linh lau khô tay, vứt giấy vào trong sọt rác, cô ngước mát, thờ ơ liếc Trần Viên Viên: “Cho nên?”
“Cho nên, cô về sau cách xa Cố Dạ Cần một chút!”
Nghe được câu này, Diệp Linh chậm rãi tiến lên hai bước, đi tới trước mặt Trần Viên Viên, cô lười biếng nhếch đôi môi đỏ mọng: “Vậy Cố Dạ Cẩn biết cô bây giờ lấy cái danh bạn gái anh ấy chạy đến trước mặt tôi tới ầm ï không?”
` Trân Viên Viên cứng đờ, như bị điểm trúng tử huyệt.
Sau đêm đó, anh chỉ phái thư ký đưa dây chuyền đến, sau đó liền mang cô ta tới Phượng Vũ Cung, anh cũng chưa từng nói với cô ta, ha, anh đã từng nói một câu – Linh Linh là em gái tôi, cô ấy bị tôi chiều hư rồi, nên cô phải nhịn cô ấy, hiểu chưa?
Dáng vẻ phách lối của Trần Viên Viên vừa rồi trong nháy mắt giảm đi phân nửa, đồng thời trong lòng lại có chút sợ hãi.
Nhưng lòng ghen ty không cam lòng của phụ nữ nhanh chóng chiến thắng lý trí, Trần Viên Viên hất tay nói: “Diệp Linh, cô đừng cho tôi không biết chuyện Ộ –: Ễ giữa cô và Cô Dạ Cân, Cô Dạ Cân chỉ là anh trai trên danh nghĩa của cô, mà cô lại thích trộm thịt sống*, trộm đến trên đầu anh trai mình. Cô có tin tôi sẽ đưa chuyện này ra truyền thông, đến lúc đó cô nhất định sẽ chết!”
*Trộm thịt sống: Là phép ẩn dụ giữa những người đàn ông và phụ nữ đã làm điều gì đó trái với các quy tắc ứng xử hoặc trái với đạo đức.
Trần Viên Viên đang uy hiếp, dù sao Diệp Linh là đại minh tỉnh, có lưu lượng rất cao.
Diệp Linh không có biểu tình gì, ngược lại rất hứng thú nhướng chân mày lá liễu mị nhân: “Vậy cô đi đi, đi ngay bây giờ, tôi ở chỗ này chờ.”
. h “CôI” Trân Viên Viên cảm thây Diệp Linh thật sự không sợ gì, đương nhiên, cô ta cũng không dám, cô ta còn chưa muốn chết.
“Trần Viên Viên, nếu như tôi là cô, cũng sẽ không nhạt nheo chạy tới trước mình nói với tôi cô là bạn gái của Có Dạ Cần, cô nên dành thời gian trên người Cố Dạ Cần, để Cố Dạ Cẩn mang theo cô đến trước mặt tôi, để anh ấy chính mồm nói với tôi, cô là bạn gái của anh ấy, như vậy, tôi sẽ không cảm thấy cô… vừa đáng thương lại buồn cười.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Trần Viên Viên trong nháy mắt biến thành trắng đỏ đan xen, miệng của Diệp Linh thật đúng rất độc.
Lúc này Diệp Linh sửa lại một chút làn váy mình: “Không sao chứ, không có chuyện thì tôi đi.”
Nói xong, Diệp Linh trực tiếp rời đi.
Trận chiến này, Trần Viên Viên xông đến hùng hủ, lại một quyền đập trên bông vải, Diệp Linh không đau không ngứa, cô ta ngược lại tức đến chết.
Trần Viên Viên hiện tại cảm thấy quá có cảm giác nguy cơ, chỉ cần Diệp Linh ở một ngày, cô ta bất cứ lúc nào đều có thể bị ném bỏ.
Trần Viên Viên lại nhìn dáng người của Diệp Linh, dáng người được vòng giải trí công nhận là hoàng kim kia, bị đám giám đốc lén lút xưng là “vưu vật”, Diệp Linh thực sự là ngực tấn công, mông phòng thủ, bộ ngực oánh nhuận phập phòng, bờ mông lại cong tròn căng nầy, vòng eo lại thắt chặt như đáy lưng ong, làm cho đàn ông nhìn liền xúc động muốn bóp gãy.
Trần Viên Viên cảm giác mình sai rồi, cô ta chớ nên nhìn, nhìn chính là tự tìm ngược.
Đố kị to lớn tràn mà đến, hai cái tay xuôi ở bên người Trần Viên Viên đã siết thành quyền thật chặt, cô ta oán hận nhìn chằm chằm Diệp Linh, nhưng cố tình Diệp Linh lại xem cô ta như không khí.
Đúng là… khinh người quá đáng!
Trần Viên Viên đành phải mở miệng: “Diệp Linh, cô biết tôi là ai không, tôi tên là Trần Viên Viên, tôi là bạn gái hiện tại của Cố Dạ Cẩn!”
Diệp Linh lau khô tay, vứt giấy vào trong sọt rác, cô ngước mát, thờ ơ liếc Trần Viên Viên: “Cho nên?”
“Cho nên, cô về sau cách xa Cố Dạ Cần một chút!”
Nghe được câu này, Diệp Linh chậm rãi tiến lên hai bước, đi tới trước mặt Trần Viên Viên, cô lười biếng nhếch đôi môi đỏ mọng: “Vậy Cố Dạ Cẩn biết cô bây giờ lấy cái danh bạn gái anh ấy chạy đến trước mặt tôi tới ầm ï không?”
` Trân Viên Viên cứng đờ, như bị điểm trúng tử huyệt.
Sau đêm đó, anh chỉ phái thư ký đưa dây chuyền đến, sau đó liền mang cô ta tới Phượng Vũ Cung, anh cũng chưa từng nói với cô ta, ha, anh đã từng nói một câu – Linh Linh là em gái tôi, cô ấy bị tôi chiều hư rồi, nên cô phải nhịn cô ấy, hiểu chưa?
Dáng vẻ phách lối của Trần Viên Viên vừa rồi trong nháy mắt giảm đi phân nửa, đồng thời trong lòng lại có chút sợ hãi.
Nhưng lòng ghen ty không cam lòng của phụ nữ nhanh chóng chiến thắng lý trí, Trần Viên Viên hất tay nói: “Diệp Linh, cô đừng cho tôi không biết chuyện Ộ –: Ễ giữa cô và Cô Dạ Cân, Cô Dạ Cân chỉ là anh trai trên danh nghĩa của cô, mà cô lại thích trộm thịt sống*, trộm đến trên đầu anh trai mình. Cô có tin tôi sẽ đưa chuyện này ra truyền thông, đến lúc đó cô nhất định sẽ chết!”
*Trộm thịt sống: Là phép ẩn dụ giữa những người đàn ông và phụ nữ đã làm điều gì đó trái với các quy tắc ứng xử hoặc trái với đạo đức.
Trần Viên Viên đang uy hiếp, dù sao Diệp Linh là đại minh tỉnh, có lưu lượng rất cao.
Diệp Linh không có biểu tình gì, ngược lại rất hứng thú nhướng chân mày lá liễu mị nhân: “Vậy cô đi đi, đi ngay bây giờ, tôi ở chỗ này chờ.”
. h “CôI” Trân Viên Viên cảm thây Diệp Linh thật sự không sợ gì, đương nhiên, cô ta cũng không dám, cô ta còn chưa muốn chết.
“Trần Viên Viên, nếu như tôi là cô, cũng sẽ không nhạt nheo chạy tới trước mình nói với tôi cô là bạn gái của Có Dạ Cần, cô nên dành thời gian trên người Cố Dạ Cần, để Cố Dạ Cẩn mang theo cô đến trước mặt tôi, để anh ấy chính mồm nói với tôi, cô là bạn gái của anh ấy, như vậy, tôi sẽ không cảm thấy cô… vừa đáng thương lại buồn cười.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Trần Viên Viên trong nháy mắt biến thành trắng đỏ đan xen, miệng của Diệp Linh thật đúng rất độc.
Lúc này Diệp Linh sửa lại một chút làn váy mình: “Không sao chứ, không có chuyện thì tôi đi.”
Nói xong, Diệp Linh trực tiếp rời đi.
Trận chiến này, Trần Viên Viên xông đến hùng hủ, lại một quyền đập trên bông vải, Diệp Linh không đau không ngứa, cô ta ngược lại tức đến chết.
Trần Viên Viên hiện tại cảm thấy quá có cảm giác nguy cơ, chỉ cần Diệp Linh ở một ngày, cô ta bất cứ lúc nào đều có thể bị ném bỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.