Chương 1688
Lưu Ly Tuyết Tuyết
28/11/2021
Diệp Linh nhìn anh: “Cố tổng, anh tìm tôi có việc?”
Cố Dạ Cẩn mở ra lòng bàn tay của mình: “Tặng em.”
Là một cái… lắc chân.
Một sợi lắc chân bằng bạch kim mỏng được khảm những viên kim cương tỉnh xảo, khi cử động, những viên kim cương ánh lên ánh sáng chói lọi.
Ánh mắt Diệp Linh tốt, cô còn thấy được trên kim cương khắc vài chữ tiếng Anh -L-I-N-G.
Ling, phiên âm tên của cô.
Ẵ Anh tặng một cái lăc chân có kim cương khắc tên cô.
Hàng mi Diệp Linh run rẩy, nhìn anh: “Cái lắc chân này anh mua khi nào?”
Anh hẳn đã mua từ rất sớm, bằng không không thể nào trong thời gian ngắn như vậy khắc lên tên của cô.
Có Dạ Cần nhìn cô thật sâu, khàn khàn nói: “Lúc em 18 tuổi đã mua, vốn định tặng quà sinh nhật 18 tuổi cho em.”
Cô 18 tuổi, quà sinh nhật của anh còn chưa kịp tặng, đã cưỡng bức cô rồi, để cô trong đau đớn trở thành người phụ nữ của mình.
: D l Nói đên 18 tuôi, Diệp Linh che giâu tât cả tâm tình nơi đáy mắt, cô chỉ nhướng mày liễu hờn dỗi liếc mắt anh: “Tôi 18 tuổi anh lại tặng tôi cái này, Có Dạ Cần, anh biến thái đấy à?”
Cho dù 18 tuổi là tuổi trưởng thành, cô vẫn chỉ là một cô gái.
Một người đàn ông tặng một cô gái lắc chân, lộ ra mùi vị… sắc tình, như cô là tư sủng anh nuôi giữ, thực sự biến thái!
Cố Dạ Cần bị mắng chỉ cong môi cười, dáng vẻ văn nhã bại hoại, anh quỳ một gối xuống, cầm lắc chân trong tay đeo trên mắt cá chân tinh xảo của cô.
Ánh mắt anh không tầm thường, cô băng cơ ngọc cốt, lắc chân treo trên: mặt cá chân cô, khiên cô càng thêm Vưu vật.
Cố Dạ Cẩn đứng thẳng người, chọt nghe Diệp Linh nói cám ơn: “Cố tổng, cảm ơn ngươi, khuya lắm rồi, tôi muốn tắm một cái rồi ngủ, anh cũng sớm nghỉ ngơi một chút đi!”
Nói xong, Diệp Linh trực tiếp phải đóng cửa.
Thế nhưng không đóng lại, bởi vì bàn tay to của Cố Dạ Cần chống lên ván cửa, dưới ánh đèn nhu hòa nơi hành lang, trong tròng mắt anh lại một mảnh nóng hồi: “Linh Linh, trong mắt em từ lúc nào anh lại dễ đuổi như vậy?”
Diệp Linh cũng biết, người đàn ông này là một thương nhân, tặng cô kim Ẫ Ẫ cương, quay đâu liên đòi hỏi.
“Anh chưa tắm hoa hồng uyên ương cùng Trần Viên Viên à?” Diệp Linh hỏi.
Có Dạ Cẩn: “Cái gì?”
Diệp Linh nhìn dáng vẻ của anh liền đoán được anh và Trần Viên Viên còn chưa tắm, hơn nữa áo quần anh ngăn nắp sạch sẽ, trên người một chút mùi của người phụ nữ cũng không có.
“Tắm hoa hồng uyên ương? Em thích tắm? Có muốn… anh tắm cùng hay không?” Cố Dạ Cẩn khàn giọng cười nói.
“., Cố tổng, mấy lời đen tối anh cũng đã nói, tôi đã cùng anh tán gẫu qua, tôi có thể đi vào tắm rồi ngủ được không?”
Cố Dạ Cẩn còn chống lên ván cửa, thân thể ngăn ở cửa phòng cô, anh nhếch môi thành đường vòng cung tà tứ: “Diệp Linh, anh tặng trang sức cho em, em lại chỉ tán gẫu với anh đôi chút, nếu như ‘gữmm coi như trò ¬ – 10 kim cương ụ chuyện lăng lơ thì, em đạt quá đây.”
Cố Dạ Cẩn mở ra lòng bàn tay của mình: “Tặng em.”
Là một cái… lắc chân.
Một sợi lắc chân bằng bạch kim mỏng được khảm những viên kim cương tỉnh xảo, khi cử động, những viên kim cương ánh lên ánh sáng chói lọi.
Ánh mắt Diệp Linh tốt, cô còn thấy được trên kim cương khắc vài chữ tiếng Anh -L-I-N-G.
Ling, phiên âm tên của cô.
Ẵ Anh tặng một cái lăc chân có kim cương khắc tên cô.
Hàng mi Diệp Linh run rẩy, nhìn anh: “Cái lắc chân này anh mua khi nào?”
Anh hẳn đã mua từ rất sớm, bằng không không thể nào trong thời gian ngắn như vậy khắc lên tên của cô.
Có Dạ Cần nhìn cô thật sâu, khàn khàn nói: “Lúc em 18 tuổi đã mua, vốn định tặng quà sinh nhật 18 tuổi cho em.”
Cô 18 tuổi, quà sinh nhật của anh còn chưa kịp tặng, đã cưỡng bức cô rồi, để cô trong đau đớn trở thành người phụ nữ của mình.
: D l Nói đên 18 tuôi, Diệp Linh che giâu tât cả tâm tình nơi đáy mắt, cô chỉ nhướng mày liễu hờn dỗi liếc mắt anh: “Tôi 18 tuổi anh lại tặng tôi cái này, Có Dạ Cần, anh biến thái đấy à?”
Cho dù 18 tuổi là tuổi trưởng thành, cô vẫn chỉ là một cô gái.
Một người đàn ông tặng một cô gái lắc chân, lộ ra mùi vị… sắc tình, như cô là tư sủng anh nuôi giữ, thực sự biến thái!
Cố Dạ Cần bị mắng chỉ cong môi cười, dáng vẻ văn nhã bại hoại, anh quỳ một gối xuống, cầm lắc chân trong tay đeo trên mắt cá chân tinh xảo của cô.
Ánh mắt anh không tầm thường, cô băng cơ ngọc cốt, lắc chân treo trên: mặt cá chân cô, khiên cô càng thêm Vưu vật.
Cố Dạ Cẩn đứng thẳng người, chọt nghe Diệp Linh nói cám ơn: “Cố tổng, cảm ơn ngươi, khuya lắm rồi, tôi muốn tắm một cái rồi ngủ, anh cũng sớm nghỉ ngơi một chút đi!”
Nói xong, Diệp Linh trực tiếp phải đóng cửa.
Thế nhưng không đóng lại, bởi vì bàn tay to của Cố Dạ Cần chống lên ván cửa, dưới ánh đèn nhu hòa nơi hành lang, trong tròng mắt anh lại một mảnh nóng hồi: “Linh Linh, trong mắt em từ lúc nào anh lại dễ đuổi như vậy?”
Diệp Linh cũng biết, người đàn ông này là một thương nhân, tặng cô kim Ẫ Ẫ cương, quay đâu liên đòi hỏi.
“Anh chưa tắm hoa hồng uyên ương cùng Trần Viên Viên à?” Diệp Linh hỏi.
Có Dạ Cẩn: “Cái gì?”
Diệp Linh nhìn dáng vẻ của anh liền đoán được anh và Trần Viên Viên còn chưa tắm, hơn nữa áo quần anh ngăn nắp sạch sẽ, trên người một chút mùi của người phụ nữ cũng không có.
“Tắm hoa hồng uyên ương? Em thích tắm? Có muốn… anh tắm cùng hay không?” Cố Dạ Cẩn khàn giọng cười nói.
“., Cố tổng, mấy lời đen tối anh cũng đã nói, tôi đã cùng anh tán gẫu qua, tôi có thể đi vào tắm rồi ngủ được không?”
Cố Dạ Cẩn còn chống lên ván cửa, thân thể ngăn ở cửa phòng cô, anh nhếch môi thành đường vòng cung tà tứ: “Diệp Linh, anh tặng trang sức cho em, em lại chỉ tán gẫu với anh đôi chút, nếu như ‘gữmm coi như trò ¬ – 10 kim cương ụ chuyện lăng lơ thì, em đạt quá đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.