Chương 1711
Lưu Ly Tuyết Tuyết
05/12/2021
Thân thể Lục Hàn Đình đã khỏe hết, lúc đi kiểm tra, vết thương nơi trái tim anh đã không thấy đâu, tự động khỏi rồi.
Có một ngày, Hạ Tịch Quán ở trong phòng nghiên cứu làm báo cáo y học mới nhất, lúc này Lục Hàn Đình đây cửa vào.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng cầm sách che khuôn mặt nhỏ của mình, sợ hãi: “A, anh là ai? Sao anh lại xông vào phòng tôi?”
Lục Hàn Đình nhàm chán nhìn cô một cái.
“Anh đừng tới đây!” Hạ Tịch Quán đứng dậy chạy tới góc phòng, ngồi co ro xuống, cô mặc một chiếc áo len trắng, cổ rộng, bờ vai lộ ra một chút lười biếng, mái tóc dài đen nhánh mười năm như thanh thuần xõa ra, ôi mắt trong veo sáng ngời của cô nhìn anh: “Anh đừng thèm khát sắc đẹp của tôi, tôi…
tôi là là người đã có chồng đó!”
Lục Hàn Đình hai tay đút trong túi quần Ề đứng ở cạnh cửa một hôi, sau đó xoay người rời đi.
Hạ Tịch Quán nhìn bóng lửng anh anh tuần, môi chu lên, Lục tiên sinh thực sự là không hiều tình thú mà.
Cô muốn mở miệng gọi anh lại.
Thế nhưng một giây kế tiếp, cô nhìn thấy cái gì?
Lục Hàn Đình quay người đi đến, sau đó đóng lại cửa phòng, anh giơ lên ngón tay thon dài bắt đầu cởi cúc áo sơ mi, lần đến gần cô.
Hàng mi như răng lược của Hạ Tịch Quán run lên, cô choáng váng: “Anh…
ậ anh anh anh… Muôn làm gì?”
Lục Hàn Đình đã đi tới, đầu gối đặt dưới đất, vươn bàn tay nâng khuôn mặt nhỏ của cô: “Được lắm, cô gái, em đã thành công thu hút sự chú ý của tôi!”
“Nhanh một chút, vợ tôi lát nữa sẽ về đói”
Lục tiên sinh đúng là con sói xám!
Cuộc sống của bọn họ trong mật thêm dầu, giống như Lục Hàn Đình từng nói qua, mỗi một ngày đi cùng với cô đều như đang hẹn hò.
Nhật ký lần có thai mạo hiểm thứ hai.
Mấy ngày nay Hạ Tịch Quán cảm thấy khẩu vị không tốt, còn thích ngủ, làm một bác sĩ, trong lòng cô gióng lên tiếng chuông lón.
Cô chẩn mạch cho mình, không biết có phải hay không do gần đây quá mệt mỏi, mạch tượng của cô hơi loạn.
Vì lý do an toàn, cô định ngày mai đi bệnh viện siêu âm thử.
Buổi tối, Hạ Tịch Quán liền mơ thấy ác mộng.
Cô một mình ở Lan Lâu Cổ Quốc sinh Ỷ 4 ra Lục Thân Dịch, Lục Huyên Gia và Tiểu Lục Họa, thời điểm đó Lục tiên sinh không ở bên cạnh cô, cô rất đau rất sợ, nhưng phải cắn răng kiên cường.
Hạ Tịch Quán mở mắt ra, phát hiện trên mặt ẩm ướt, cô khóc.
Hiện tại đã là đêm khuya, cô vẫn đỗ lại trong lòng Lục Hàn Đình như cũ, cánh tay anh tráng kiện gối dưới đầu cô, ôm cô rất có lực.
Giây phút ấy, Hạ Tịch Quán nương theo sự mềm yếu trong lòng, xê dịch vào lồng ngực ấm áp của anh, chôn khuôn mặt nhỏ mang nước mắt vào hết trong ngực anh.
Độ ấm của anh, mùi hương của anh, làm cô có cảm giác an toàn.
Lục Hàn Đình rất nhanh đã tỉnh: “Quán Quán, sao vậy em?”
Có một ngày, Hạ Tịch Quán ở trong phòng nghiên cứu làm báo cáo y học mới nhất, lúc này Lục Hàn Đình đây cửa vào.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng cầm sách che khuôn mặt nhỏ của mình, sợ hãi: “A, anh là ai? Sao anh lại xông vào phòng tôi?”
Lục Hàn Đình nhàm chán nhìn cô một cái.
“Anh đừng tới đây!” Hạ Tịch Quán đứng dậy chạy tới góc phòng, ngồi co ro xuống, cô mặc một chiếc áo len trắng, cổ rộng, bờ vai lộ ra một chút lười biếng, mái tóc dài đen nhánh mười năm như thanh thuần xõa ra, ôi mắt trong veo sáng ngời của cô nhìn anh: “Anh đừng thèm khát sắc đẹp của tôi, tôi…
tôi là là người đã có chồng đó!”
Lục Hàn Đình hai tay đút trong túi quần Ề đứng ở cạnh cửa một hôi, sau đó xoay người rời đi.
Hạ Tịch Quán nhìn bóng lửng anh anh tuần, môi chu lên, Lục tiên sinh thực sự là không hiều tình thú mà.
Cô muốn mở miệng gọi anh lại.
Thế nhưng một giây kế tiếp, cô nhìn thấy cái gì?
Lục Hàn Đình quay người đi đến, sau đó đóng lại cửa phòng, anh giơ lên ngón tay thon dài bắt đầu cởi cúc áo sơ mi, lần đến gần cô.
Hàng mi như răng lược của Hạ Tịch Quán run lên, cô choáng váng: “Anh…
ậ anh anh anh… Muôn làm gì?”
Lục Hàn Đình đã đi tới, đầu gối đặt dưới đất, vươn bàn tay nâng khuôn mặt nhỏ của cô: “Được lắm, cô gái, em đã thành công thu hút sự chú ý của tôi!”
“Nhanh một chút, vợ tôi lát nữa sẽ về đói”
Lục tiên sinh đúng là con sói xám!
Cuộc sống của bọn họ trong mật thêm dầu, giống như Lục Hàn Đình từng nói qua, mỗi một ngày đi cùng với cô đều như đang hẹn hò.
Nhật ký lần có thai mạo hiểm thứ hai.
Mấy ngày nay Hạ Tịch Quán cảm thấy khẩu vị không tốt, còn thích ngủ, làm một bác sĩ, trong lòng cô gióng lên tiếng chuông lón.
Cô chẩn mạch cho mình, không biết có phải hay không do gần đây quá mệt mỏi, mạch tượng của cô hơi loạn.
Vì lý do an toàn, cô định ngày mai đi bệnh viện siêu âm thử.
Buổi tối, Hạ Tịch Quán liền mơ thấy ác mộng.
Cô một mình ở Lan Lâu Cổ Quốc sinh Ỷ 4 ra Lục Thân Dịch, Lục Huyên Gia và Tiểu Lục Họa, thời điểm đó Lục tiên sinh không ở bên cạnh cô, cô rất đau rất sợ, nhưng phải cắn răng kiên cường.
Hạ Tịch Quán mở mắt ra, phát hiện trên mặt ẩm ướt, cô khóc.
Hiện tại đã là đêm khuya, cô vẫn đỗ lại trong lòng Lục Hàn Đình như cũ, cánh tay anh tráng kiện gối dưới đầu cô, ôm cô rất có lực.
Giây phút ấy, Hạ Tịch Quán nương theo sự mềm yếu trong lòng, xê dịch vào lồng ngực ấm áp của anh, chôn khuôn mặt nhỏ mang nước mắt vào hết trong ngực anh.
Độ ấm của anh, mùi hương của anh, làm cô có cảm giác an toàn.
Lục Hàn Đình rất nhanh đã tỉnh: “Quán Quán, sao vậy em?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.