Chương 1855
Lưu Ly Tuyết Tuyết
18/01/2022
Cố Dạ Cần thanh tỉnh một chút, buông lỏng môi cô ra, cô gái dưới người bị anh hôn thảm, mái tóc dài quấn trên khuôn mặt nhỏ mềm nị và cái cổ tinh tế trắng nõn, cái miệng nhỏ sưng đỏ thắm ra vệt máu.
Cố Dạ Cần khép mi, đè xuống lệ khí trong lòng, anh thừa nhận cảm xúc mình hơi không khống chế được.
Một tay áp chế cô, tay kia anh đưa tới phía dưới gối, lấy vật nhỏ kia ra, sau đó trực tiếp đầy làn váy cô lên trên.
Diệp Linh muôn ngôi dậy, thê nhưng rât nhanh Cố Dạ Cẩn lại kéo cô trở về, ngón cái to đi tới trên cánh môi sưng đỏ của cô, ánh mắt u nhiên nóng bỏng nhìn cô chằm chằm.
Diệp Linh giật mình, cự tuyệt: “Không muốn…”
Cố Dạ Cần xé ra đai lưng của mình, tà mị câu môi: “Là em tự nói, để anh xem thử em và Trần Viên Viên người nào tốt hơn.”
Cố Dạ Cẩn đứng trên ban công, giữa ngón tay thon dài mang theo một điếu thuốc.
Kỳ thực anh đã hút tận mấy điều, trong gạt tàn thuốc đã rơi đầy mẩu thuốc lá, chậm rãi nhỗ khói thuốc ra, anh còn có thể nghe được tiếng nôn mửa bên trong phòng tắm.
Diệp Linh ở bên trong nôn đã lâu, nôn có chút nghiêm trọng, nôn hết cả gan mật ra.
Cố Dạ Cẩn dí nửa đoạn thuốc lá vào trong gạt tàn thuốc, sau đó xoay người đi nhanh tới trước cửa phòng tắm, bàn tay to đặt trên chốt cửa muốn mở, nhưng bên trong đã bị khóa trái.
“Diệp Linh, mở cửa!” Anh nhíu lại mày kiếm không vui nói.
Bên trong không có tiếng động.
“Diệp Linh, có nghe không, mau mở cửa ra, không anh đạp cửa đấy!” Anh mắt đi tắt cả kiên nhẫn.
Bên trong vẫn không có tiếng động.
Ham muốn mãnh liệt thối lui vào góc tối, Cố Dạ Cần thừa nhận mình có chút hối hận, anh làm hơi quá mức.
Cô đã ở bên trong nôn rất lâu, nôn đến xây xâm mặt mày.
Cố Dạ Cần nhắc chân, trực tiếp muốn một lân nữa à?”
Ngón tay của Cố Dạ Cần cứ như vậy cứng đờ ở giữa không trung.
Sau mấy giây tĩnh mịch, anh thu tay về: “Thật mắt hứng!”
Nói xong, anh giận dữ xoay người, cầm mình áo khoác ngoài đập cửa đi.
Diệp Linh đứng tại chỗ liền nghe được dưới lầu truyền đến tiếng người làm nữ: “Tiên sinh, đã trễ thế này, cậu còn muốn đi ra ngoài sao?”
Rằm.
Cửa biệt thự bị đóng sầằm đinh tai nhức óc, Cố Dạ Cần lái xe đi.
Diệp Linh hơi mệt, cô tăm nước nóng sau đó lên giường ngủ.
Mấy ngày kế tiếp Cố Dạ Cần không trở về, Diệp Linh cũng không chủ động liên hệ anh, cô trở về đoàn phim tiếp tục quay phim.
Lúc nghỉ ngơi ở studios, Hoa tỷ đã đi tới, thấp giọng nói: “Linh Linh, vừa rồi bác sĩ Lucy nhắn, nói Cố phu nhân tìm được bác ấy, đập số tiền lớn muốn biết một ít chuyện đã xảy ra với em năm 18 tuổi ở nước ngoài.”
“Linh Linh, xem ra Cố phu nhân đã bắt đầu điều tra em rồi, bà ta đã tra được chuyện năm 18 tuổi em đến bệnh viện rôi.”
Cố Dạ Cần khép mi, đè xuống lệ khí trong lòng, anh thừa nhận cảm xúc mình hơi không khống chế được.
Một tay áp chế cô, tay kia anh đưa tới phía dưới gối, lấy vật nhỏ kia ra, sau đó trực tiếp đầy làn váy cô lên trên.
Diệp Linh muôn ngôi dậy, thê nhưng rât nhanh Cố Dạ Cẩn lại kéo cô trở về, ngón cái to đi tới trên cánh môi sưng đỏ của cô, ánh mắt u nhiên nóng bỏng nhìn cô chằm chằm.
Diệp Linh giật mình, cự tuyệt: “Không muốn…”
Cố Dạ Cần xé ra đai lưng của mình, tà mị câu môi: “Là em tự nói, để anh xem thử em và Trần Viên Viên người nào tốt hơn.”
Cố Dạ Cẩn đứng trên ban công, giữa ngón tay thon dài mang theo một điếu thuốc.
Kỳ thực anh đã hút tận mấy điều, trong gạt tàn thuốc đã rơi đầy mẩu thuốc lá, chậm rãi nhỗ khói thuốc ra, anh còn có thể nghe được tiếng nôn mửa bên trong phòng tắm.
Diệp Linh ở bên trong nôn đã lâu, nôn có chút nghiêm trọng, nôn hết cả gan mật ra.
Cố Dạ Cẩn dí nửa đoạn thuốc lá vào trong gạt tàn thuốc, sau đó xoay người đi nhanh tới trước cửa phòng tắm, bàn tay to đặt trên chốt cửa muốn mở, nhưng bên trong đã bị khóa trái.
“Diệp Linh, mở cửa!” Anh nhíu lại mày kiếm không vui nói.
Bên trong không có tiếng động.
“Diệp Linh, có nghe không, mau mở cửa ra, không anh đạp cửa đấy!” Anh mắt đi tắt cả kiên nhẫn.
Bên trong vẫn không có tiếng động.
Ham muốn mãnh liệt thối lui vào góc tối, Cố Dạ Cần thừa nhận mình có chút hối hận, anh làm hơi quá mức.
Cô đã ở bên trong nôn rất lâu, nôn đến xây xâm mặt mày.
Cố Dạ Cần nhắc chân, trực tiếp muốn một lân nữa à?”
Ngón tay của Cố Dạ Cần cứ như vậy cứng đờ ở giữa không trung.
Sau mấy giây tĩnh mịch, anh thu tay về: “Thật mắt hứng!”
Nói xong, anh giận dữ xoay người, cầm mình áo khoác ngoài đập cửa đi.
Diệp Linh đứng tại chỗ liền nghe được dưới lầu truyền đến tiếng người làm nữ: “Tiên sinh, đã trễ thế này, cậu còn muốn đi ra ngoài sao?”
Rằm.
Cửa biệt thự bị đóng sầằm đinh tai nhức óc, Cố Dạ Cần lái xe đi.
Diệp Linh hơi mệt, cô tăm nước nóng sau đó lên giường ngủ.
Mấy ngày kế tiếp Cố Dạ Cần không trở về, Diệp Linh cũng không chủ động liên hệ anh, cô trở về đoàn phim tiếp tục quay phim.
Lúc nghỉ ngơi ở studios, Hoa tỷ đã đi tới, thấp giọng nói: “Linh Linh, vừa rồi bác sĩ Lucy nhắn, nói Cố phu nhân tìm được bác ấy, đập số tiền lớn muốn biết một ít chuyện đã xảy ra với em năm 18 tuổi ở nước ngoài.”
“Linh Linh, xem ra Cố phu nhân đã bắt đầu điều tra em rồi, bà ta đã tra được chuyện năm 18 tuổi em đến bệnh viện rôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.