Chương 1896
Lưu Ly Tuyết Tuyết
30/01/2022
Diệp Linh gật đầu: “Đúng vậy, nếu là quân cờ các người đưa tới cửa, vậy tôi cũng không nên là phụ ý tốt của các người chứ?”
Cố lão gia tử giận dữ, lão nhấc chân, một cước đá lên trong ngực Trần Viên Viên: “Thứ ngu xuẩn như heo, bị người lợi dụng còn vui vẻ!”
Trần Viên Viên hét thảm một tiếng té nằm trên đất, khóe miệng thấm ra máu.
Ôn Lam ngồi trên xe lăn, bà ta hung hăng siêt tay năm xe lăn, căn răng hỏi: “Diệp Linh, tao hỏi mày, đứa con mày sảy năm 18 tuổi kia là của ai2”
Diệp Linh nhìn Ôn Lam, gương mặt tinh xảo nhuốm vẻ lười biếng: “Cố phu nhân, bà cảm thấy là của ai?”
Ôn Lam biết con trai mình ngủ Diệp Linh năm 18 tuổi, thế nhưng về chuyện mang thai rồi sảy thai này, bà ta cùng Cố lão gia tử đều bất ngờ.
Chờ bọn họ biết đến, bên ngoài đã dư luận xôn xao rồi, Diệp Linh mang tới vĩ đại lưu lượng làm cho chuyện này đè cũng không đè được.
Bọn họ cũng không ngờ Diệp Linh dĩ nhiên chơi như thế, giết mọi người trở tay không kịp.
Ôn Lam cười nhạt: “Diệp Linh, mày có phải muốn nói đứa con kia là của A Cần hay không? Ah, thực sự là nực cười, đứa con kia đã chết, mày lấy chứng cứ gì chứng minh đứa con kia là của A Cẩn, mày vốn chính là một con hồ ly tinh, chỉ thích câu dẫn đàn ông, ai biết mày có phải có ở bên ngoài chơi loạn mang thai con người khác sau đó vu oan cho A Cần bọn tao?”
Diệp Linh mắt lạnh nhìn Ôn Lam, tuy Ôn Lam cũng là người bị hại trong cuộc hôn nhân này, nhưng đây không đủ để trở thành lý do để tha thứ cho bà ta.
“Đứa con ấy có phải của Cố Dạ Cẩn hay không, các người nói không tính, Có Dạ Cần nói mới tính!” Diệp Linh nói.
“Mày!”
Lúc này “rằm” một tiếng, cửa Có gia đại trạch bị một cước đạp ra, Cố Dạ Cần đã trở về!
Có Dạ Cần đã trở về.
Diệp Linh ngắng đầu, hơi lạnh bên ngoài trong nháy mắt tập kích đến, thân thể cao to kia của Cố Dạ Cần xông vào ánh mắt, anh chạy tới quá vội, không có áo khoác ngoài, nơi đầu vai phẳng tây trang màu đen rơi xuống một tầng sương lạnh, cả người đắm chìm trong trong đêm tối, thấy không rõ thần sắc.
Ôn Lam biết tin tức này không gạt được con trai mình, chiêu thức này Diệp Linh chơi quá độc, không tiếc liên lụy và hủy hoại đường ngôi sao của mình.
Ôn Lam đầy xe lăn nghênh đón rồi: “A Cần, sao lại về, trong công ty bận rộn như vậy, con cũng không cần vì những việc nhỏ khác phân tâm.”
Có Dạ Cẩn nhấc chân dài đi đến, anh không nhìn Ôn Lam, cầm trong tay chìa khóa xe, đôi mắt lạnh chăm chú dán thẳng trên khuôn mặt nhỏ của Diệp Linh.
“A Cần, tin đồn bên ngoài con nhất định nghe nói, chuyện Diệp Linh 18 tuổi mang thai rồi sảy thai không liên quan gì tới con, con đừng nghe nó nói lung tung, ai biết nó ở nước ngoài câu được người nào, tự chuốc lấy quả báo.” Ôn Lam âm dương quái khí châm chọc.
Trên ngũ quan tuần mỹ của Có Dạ Cần dâng lên một tầng khói mù, anh phảng phất không nhìn thấy Ôn Lam, mà đi thẳng tới trước mặt Diệp Linh, đôi môi mỏng phát động, anh khàn khàn mà hỏi: “Bên ngoài nói là thật đúng không?”
Diệp Linh ưỡn lưng, đón nhận ánh mắt Cố Dạ Gần, cô cười: “Cố tổng, anh hỏi cái nào, tin đồn bên ngoài nhiều lắm…”
“Anh hỏi chuyện em 18 tuổi mang thai rồi sảy thai có phải là thật không, nghe hiểu không?” Cố Dạ Gần từng chữ từng câu cắt đứt cô, giọng điệu âm u.
Diệp Linh im lặng vài giây, sau đó gật đầu: “Là thật.”
Cố Dạ Cần nhanh chóng nhắm mắt, lúc mở mắt ra trong đuôi mắt hẹp dài của anh đã dâng lên màu đỏ tươi, cổ họng cuộn, lúc lâu anh bật ra tiếng cười thật thấp – ha.
Cố lão gia tử giận dữ, lão nhấc chân, một cước đá lên trong ngực Trần Viên Viên: “Thứ ngu xuẩn như heo, bị người lợi dụng còn vui vẻ!”
Trần Viên Viên hét thảm một tiếng té nằm trên đất, khóe miệng thấm ra máu.
Ôn Lam ngồi trên xe lăn, bà ta hung hăng siêt tay năm xe lăn, căn răng hỏi: “Diệp Linh, tao hỏi mày, đứa con mày sảy năm 18 tuổi kia là của ai2”
Diệp Linh nhìn Ôn Lam, gương mặt tinh xảo nhuốm vẻ lười biếng: “Cố phu nhân, bà cảm thấy là của ai?”
Ôn Lam biết con trai mình ngủ Diệp Linh năm 18 tuổi, thế nhưng về chuyện mang thai rồi sảy thai này, bà ta cùng Cố lão gia tử đều bất ngờ.
Chờ bọn họ biết đến, bên ngoài đã dư luận xôn xao rồi, Diệp Linh mang tới vĩ đại lưu lượng làm cho chuyện này đè cũng không đè được.
Bọn họ cũng không ngờ Diệp Linh dĩ nhiên chơi như thế, giết mọi người trở tay không kịp.
Ôn Lam cười nhạt: “Diệp Linh, mày có phải muốn nói đứa con kia là của A Cần hay không? Ah, thực sự là nực cười, đứa con kia đã chết, mày lấy chứng cứ gì chứng minh đứa con kia là của A Cẩn, mày vốn chính là một con hồ ly tinh, chỉ thích câu dẫn đàn ông, ai biết mày có phải có ở bên ngoài chơi loạn mang thai con người khác sau đó vu oan cho A Cần bọn tao?”
Diệp Linh mắt lạnh nhìn Ôn Lam, tuy Ôn Lam cũng là người bị hại trong cuộc hôn nhân này, nhưng đây không đủ để trở thành lý do để tha thứ cho bà ta.
“Đứa con ấy có phải của Cố Dạ Cẩn hay không, các người nói không tính, Có Dạ Cần nói mới tính!” Diệp Linh nói.
“Mày!”
Lúc này “rằm” một tiếng, cửa Có gia đại trạch bị một cước đạp ra, Cố Dạ Cần đã trở về!
Có Dạ Cần đã trở về.
Diệp Linh ngắng đầu, hơi lạnh bên ngoài trong nháy mắt tập kích đến, thân thể cao to kia của Cố Dạ Cần xông vào ánh mắt, anh chạy tới quá vội, không có áo khoác ngoài, nơi đầu vai phẳng tây trang màu đen rơi xuống một tầng sương lạnh, cả người đắm chìm trong trong đêm tối, thấy không rõ thần sắc.
Ôn Lam biết tin tức này không gạt được con trai mình, chiêu thức này Diệp Linh chơi quá độc, không tiếc liên lụy và hủy hoại đường ngôi sao của mình.
Ôn Lam đầy xe lăn nghênh đón rồi: “A Cần, sao lại về, trong công ty bận rộn như vậy, con cũng không cần vì những việc nhỏ khác phân tâm.”
Có Dạ Cẩn nhấc chân dài đi đến, anh không nhìn Ôn Lam, cầm trong tay chìa khóa xe, đôi mắt lạnh chăm chú dán thẳng trên khuôn mặt nhỏ của Diệp Linh.
“A Cần, tin đồn bên ngoài con nhất định nghe nói, chuyện Diệp Linh 18 tuổi mang thai rồi sảy thai không liên quan gì tới con, con đừng nghe nó nói lung tung, ai biết nó ở nước ngoài câu được người nào, tự chuốc lấy quả báo.” Ôn Lam âm dương quái khí châm chọc.
Trên ngũ quan tuần mỹ của Có Dạ Cần dâng lên một tầng khói mù, anh phảng phất không nhìn thấy Ôn Lam, mà đi thẳng tới trước mặt Diệp Linh, đôi môi mỏng phát động, anh khàn khàn mà hỏi: “Bên ngoài nói là thật đúng không?”
Diệp Linh ưỡn lưng, đón nhận ánh mắt Cố Dạ Gần, cô cười: “Cố tổng, anh hỏi cái nào, tin đồn bên ngoài nhiều lắm…”
“Anh hỏi chuyện em 18 tuổi mang thai rồi sảy thai có phải là thật không, nghe hiểu không?” Cố Dạ Gần từng chữ từng câu cắt đứt cô, giọng điệu âm u.
Diệp Linh im lặng vài giây, sau đó gật đầu: “Là thật.”
Cố Dạ Cần nhanh chóng nhắm mắt, lúc mở mắt ra trong đuôi mắt hẹp dài của anh đã dâng lên màu đỏ tươi, cổ họng cuộn, lúc lâu anh bật ra tiếng cười thật thấp – ha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.