Chương 1908
Lưu Ly Tuyết Tuyết
03/02/2022
“Bà luôn phạm một lỗi, chồng bà ngoại tình, bà chỉ hận mỗi mẹ tôi, con trai bà không nghe lời, muốn cưới tôi, bà tìm tới cửa cũng chỉ có tôi, thật giống như tôi và mẹ tôi biến mắt, bà liền viên mãn hạnh phúc, kỳ thực, một kẻ là chồng bà, một người là con trai bà, lẽ nào bà không thê quản giáo bọn họ sao, hạnh phúc của phụ nữ chưa bao giờ là người khác đưa cho, mà chính mình phải giữ trong lòng bàn tay.”
“Bà bên ngoài lên mặt nạt người, kỳ thực trong lòng rất nhu nhược, bà rất đau khổ, nhưng không đủ dũng khí để ngăn chặn mắt mát kịp thời, bà luôn là oán trách, hận người khác, thiên kim đại tiểu thư đã từng của Ôn gia bây giờ sống thành một bà già chồng bỏ tâm lý âm u vặn vẹo, thì trách ai2 Tôi thấy chẳng trách bắt cứ ai được, bởi vì bà tự đem mình sống thành dáng vẻ không chịu nổi như bây giờ.”
Ôn Lam trực tiếp hóa đá, bà ta kinh ngạc nhìn Diệp Linh, bà ta hoàn toàn nghe không hiểu Diệp Linh đang nói cái gì.
Rât nhanh bà ta phản ứng lại, hai tay siết thành quyền, bà ta tâm tình kích động quát: “Diệp Linh, mày là thứ gì, mày có quyền gì khoa tay múa chân về nhân sinh với tao?”
Diệp Linh nhàn nhạt nhìn bà ta, đôi môi đỏ mọng móc ra đường vòng cung lười biếng, cô nhướng mày nói: “Cố phu nhân, bà nóng nảy à, bà đang sốt ruột cái gì chứ?”
“Suyt.” Diệp Linh đột nhiên đưa ngón tay đặt ở môi mình làm động tác chớ lên tiếng, cô nhẹ giọng cười nói: “Cố phu nhân, bà nghe, bà nghe được tiếng gì không?”
On Lam dường như bị đâu độc, bà ta nín hơi nghe, thế nhưng, bà cái gì cũng không nghe được.
“Cố phu nhân, bà nghe chưa, đó là…
tiếng giấc mơ vỡ tan đó, mấy năm nay bà am hiểu nhất chính là dối mình gạt người, người ta nói chúng ta không cách nào đánh thức một người giả bộ ngủ, vậy ngày hôm nay, tôi muốn tự tay đánh nát giắc mộng mấy năm nay bà tự dệt cho mình, Ôn Lam, bà cũng nên tỉnh lại rồi!”
Diệp Linh ở mấy chữ cuối cùng, đặt biệt là hai chữ “Ôn Lam” này trên đột nhiên nhắn mạnh, Ôn Lam chỉ cảm thấy một cơn gió mạnh tập kích đến bà ta, khoảnh khắc đó, bà ta vậy mà sinh ra cảm giác như tứ chỉ đăm trong bách hải lạnh lẽo, sự thiếu hiểu biết và hoảng sợ về tương lai khiến bà ta rùng mình không thể giải thích được.
Ôn Lam khiếp sợ mê mang nhìn Diệp Linh, cô đến tột cùng muốn làm những gì trong buổi hôn lễ này?
“Diệp Linh, mày muốn làm cái gì?” Ôn Lam cảnh giác hỏi.
Diệp Linh nhướng mày: “Bà cảm thấy thế nào?”
Ôn Lam có một loại dự cảm rất xấu, bà ta cảm giác trong hôn lễ sẽ xảy ra chuyện.
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng cung kính của nhân viên: “Cố tổng, phu nhân và cô dâu ở bên trong.”
rang 8 Một giây kế tiếp cửa đã bị đẩy ra, thân ảnh cao to như ngọc của Có Dạ Cần đã xuất hiện trong tầm mắt.
Có nhân viên chạy đi báo cáo tình huông, nên Cô Dạ Cân xuât hiện.
Ngày hôm nay Cố Dạ Cẩn mặc một thân tây trang hợp thể màu đen, cũng không khác gì vẻ nhã nhặn cắm dục trong ngày thường, nhưng lại rất khác, trên gương mặt tuấn mỹ ngày hôm nay rất dịu dàng, đôi mắt đen tỏa sáng, cả người có vẻ thần thái sáng láng, còn lộ ra vài phần vui mừng nhàn nhạt.
Ừm, xem qua ánh mắt, liền biết hôm nay anh làm chú rẻ.
“A Cần, con tới đúng lúc, mau mau hủy bỏ cuộc hôn lễ này, Diệp Linh không phải thật tâm muốn gả cho con, mẹ hoài nghỉ ả đang muốn làm ra chuyện gì đó không hay trong hôn lễ!” Ôn Lam kích động tố cáo.
Cô Dạ Cân không nhìn On Lam, trong nháy mắt mở cửa, ánh mắt của anh liền rơi trên người Diệp Linh, không dời đi nữa.
Diệp Linh mặc váy cưới, là chiếc váy đặt từ Milan về, nhẹ những chiếc lông vũ nhẹ được khảm kim cương sang trọng, thánh thiện và chói lọi, thiết kế váy hai dây thắt eo tôn lên vóc dáng trẻ trung và thon gọn của oô.
Một mái tóc dài xoăn được vén lên, lộ ra toàn bộ khuôn mặt mềm mại tươi sáng, đôi mắt đen láy, lười biếng lại câu nhân, vẻ mê hoặc hấp dẫn của Diệp Linh Linh trong bộ váy cưới hôm nay khiến người ta nhìn thoáng qua quên cả hít thở.
“Bà bên ngoài lên mặt nạt người, kỳ thực trong lòng rất nhu nhược, bà rất đau khổ, nhưng không đủ dũng khí để ngăn chặn mắt mát kịp thời, bà luôn là oán trách, hận người khác, thiên kim đại tiểu thư đã từng của Ôn gia bây giờ sống thành một bà già chồng bỏ tâm lý âm u vặn vẹo, thì trách ai2 Tôi thấy chẳng trách bắt cứ ai được, bởi vì bà tự đem mình sống thành dáng vẻ không chịu nổi như bây giờ.”
Ôn Lam trực tiếp hóa đá, bà ta kinh ngạc nhìn Diệp Linh, bà ta hoàn toàn nghe không hiểu Diệp Linh đang nói cái gì.
Rât nhanh bà ta phản ứng lại, hai tay siết thành quyền, bà ta tâm tình kích động quát: “Diệp Linh, mày là thứ gì, mày có quyền gì khoa tay múa chân về nhân sinh với tao?”
Diệp Linh nhàn nhạt nhìn bà ta, đôi môi đỏ mọng móc ra đường vòng cung lười biếng, cô nhướng mày nói: “Cố phu nhân, bà nóng nảy à, bà đang sốt ruột cái gì chứ?”
“Suyt.” Diệp Linh đột nhiên đưa ngón tay đặt ở môi mình làm động tác chớ lên tiếng, cô nhẹ giọng cười nói: “Cố phu nhân, bà nghe, bà nghe được tiếng gì không?”
On Lam dường như bị đâu độc, bà ta nín hơi nghe, thế nhưng, bà cái gì cũng không nghe được.
“Cố phu nhân, bà nghe chưa, đó là…
tiếng giấc mơ vỡ tan đó, mấy năm nay bà am hiểu nhất chính là dối mình gạt người, người ta nói chúng ta không cách nào đánh thức một người giả bộ ngủ, vậy ngày hôm nay, tôi muốn tự tay đánh nát giắc mộng mấy năm nay bà tự dệt cho mình, Ôn Lam, bà cũng nên tỉnh lại rồi!”
Diệp Linh ở mấy chữ cuối cùng, đặt biệt là hai chữ “Ôn Lam” này trên đột nhiên nhắn mạnh, Ôn Lam chỉ cảm thấy một cơn gió mạnh tập kích đến bà ta, khoảnh khắc đó, bà ta vậy mà sinh ra cảm giác như tứ chỉ đăm trong bách hải lạnh lẽo, sự thiếu hiểu biết và hoảng sợ về tương lai khiến bà ta rùng mình không thể giải thích được.
Ôn Lam khiếp sợ mê mang nhìn Diệp Linh, cô đến tột cùng muốn làm những gì trong buổi hôn lễ này?
“Diệp Linh, mày muốn làm cái gì?” Ôn Lam cảnh giác hỏi.
Diệp Linh nhướng mày: “Bà cảm thấy thế nào?”
Ôn Lam có một loại dự cảm rất xấu, bà ta cảm giác trong hôn lễ sẽ xảy ra chuyện.
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng cung kính của nhân viên: “Cố tổng, phu nhân và cô dâu ở bên trong.”
rang 8 Một giây kế tiếp cửa đã bị đẩy ra, thân ảnh cao to như ngọc của Có Dạ Cần đã xuất hiện trong tầm mắt.
Có nhân viên chạy đi báo cáo tình huông, nên Cô Dạ Cân xuât hiện.
Ngày hôm nay Cố Dạ Cẩn mặc một thân tây trang hợp thể màu đen, cũng không khác gì vẻ nhã nhặn cắm dục trong ngày thường, nhưng lại rất khác, trên gương mặt tuấn mỹ ngày hôm nay rất dịu dàng, đôi mắt đen tỏa sáng, cả người có vẻ thần thái sáng láng, còn lộ ra vài phần vui mừng nhàn nhạt.
Ừm, xem qua ánh mắt, liền biết hôm nay anh làm chú rẻ.
“A Cần, con tới đúng lúc, mau mau hủy bỏ cuộc hôn lễ này, Diệp Linh không phải thật tâm muốn gả cho con, mẹ hoài nghỉ ả đang muốn làm ra chuyện gì đó không hay trong hôn lễ!” Ôn Lam kích động tố cáo.
Cô Dạ Cân không nhìn On Lam, trong nháy mắt mở cửa, ánh mắt của anh liền rơi trên người Diệp Linh, không dời đi nữa.
Diệp Linh mặc váy cưới, là chiếc váy đặt từ Milan về, nhẹ những chiếc lông vũ nhẹ được khảm kim cương sang trọng, thánh thiện và chói lọi, thiết kế váy hai dây thắt eo tôn lên vóc dáng trẻ trung và thon gọn của oô.
Một mái tóc dài xoăn được vén lên, lộ ra toàn bộ khuôn mặt mềm mại tươi sáng, đôi mắt đen láy, lười biếng lại câu nhân, vẻ mê hoặc hấp dẫn của Diệp Linh Linh trong bộ váy cưới hôm nay khiến người ta nhìn thoáng qua quên cả hít thở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.