Chương 1937
Lưu Ly Tuyết Tuyết
12/02/2022
Lúc Diệp Linh tắm chà rửa mình cẩn thận, hiện tại vành tai cô còn đỏ, một phần do bị anh cắn, một phần khác do lời của anh.
Con người của anh chính là không có giới hạn, cái gì cũng nói được.
Diệp Linh mở cửa phòng tắm ra, Cố Dạ Cần còn nằm ở trên giường chưa đứng dậy, miễn cưỡng nằm dang tay dang chân hình chữ đại, tay che mí mắt đỏ thắm, chỗ đũng quần khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng, mặt đỏ tới mang tai.
Diệp Linh cầm cái mền ném vào trên quần anh che khuắt, tránh cay mắt: “Cố tổng, không có hoạt động giải trí nữa rồi, anh còn chưa chịu rời giường?”
Cố Dạ Cần không có phản ứng, rõ ràng cho thấy không thoải mái, không muốn để ý đến cô.
Lúc này tiếng đập cửa vang lên, ngoài cửa truyền đến một tiếng nói dè dặt: “tiên sinh, thái thái, bữa sáng đã làm xong.”
Diệp Linh không hiểu sao cảm thấy giọng nói này có chút quen tai, ah, cô nhớ rồi, là Tiểu Lan mang thai hộ mà Ôn Lam đưa tới.
Diệp Linh nhìn Cô Dạ Cân trên giường, sau đó hứng thú gợi lên đôi môi đỏ mọng: “Cố tổng, tôi giúp anh mở cửa, để Tiểu Lan vào hầu hạ anh nha.”
Cố Dạ Cần vươn tay, một tay kéo cô vào trong ngực mình: “Thừa dịp anh không thể chạm vào em, em ngứa da rồi đúng không?”
Diệp Linh nhướng chân mày lá liễu tinh xảo: “Xem ra Cố tổng không tính nhận Tiểu Lan này, vậy chỗ mẹ anh làm sao bây giò, nếu mẹ anh thật sự có chuyện gì thì anh sẽ trở thành đứa con trai bất hiếu đó.”
Cố Dạ Cẩn hôn mặt cô một cái: “Mẹ anh và Tiểu Lan này em không cần quan tâm, vài ngày nữa anh sẽ đuổi cô ta đi, thay vì tốn nhiều thời gian trên người phụ nữ khác như vậy, không bằng quan tâm đến chồng em nhiều hơn.”
Diệp Linh không nói gì, lúc này tiêng đập cửa lại vang lên, Tiểu Lan nói: “Tiên sinh, thái thái, hai người đã rời giường chưa?”
Diệp Linh tự tay đẩy Cố Dạ Cần ra: “Tôi đói bụng rồi, xuống lầu ăn sáng đi.”
Diệp Linh đi tới mở cửa phòng, ngoài cửa Tiểu Lan mặc một đồ người làm nữ, thanh thuần xinh đẹp, thấy cửa phòng còn không mở, ả có chút gấp gáp, bàn tay ở giữa không trung, còn muốn tiếp tục gõ.
Diệp Linh vừa mở cửa một cái, Tiểu Lan cứng đờ, nhanh chóng lộ vẻ hậm hực cười nói: “Thái… thái thái, cô rời giường rồi?”
Nói rôi ánh mặt Tiêu Lan liên vượt qua Diệp Linh hướng bên trong phòng ngủ chính nhìn vào.
Diệp Linh nhếch đôi môi đỏ mọng, hỏi một câu: “Đã không kịp chờ đợi muốn đi vào đến thế à?”
Tiểu Lan yếu đuối nhìn Diệp Linh: “Thái thái, tôi là… là vì hoàn thành nhiệm vụ, cô không thể sinh con, nếu như tôi cùng… cùng tiên sinh động phòng sớm một chút, vậy tôi có thể sinh cho hai người đứa con trai mập mạp rồi.”
Diệp Linh giơ tay lên chơi đùa mái tóc, thung lười biếng lại nói: “Nhất định phải động phòng sao, cũng có thể lấy trứng tôi để cho cô đẻ mà.”
Tiêu Lan cứng đờ.
Diệp Linh nhàn nhạt nhìn cô: “Một kẻ thay thế, còn dám có tâm tư muốn bò lên trên giường nam chủ nhân, lại muốn được ngủ, lại muốn sinh con, đứa bé kia sinh ra được bước tiếp theo có phải muốn mẫu dựa tử quý không, tâm tư sâu thật đấy.”
Diệp Linh nói rất nhẹ, thế nhưng kim kim thấy máu, khí thế của nữ minh tinh tuyệt đối không phải là thứ Tiểu Lan có thể chống đơ, Tiểu Lan trắng nhợt mặt: “Thái… thái thái, tôi…”
“Vừa rồi tôi chỉ là chỉ đùa một chút thôi,”
Diệp Linh trực tiếp cắt dứt lời ả, cô tiến lên hai bước, đi tới bên tai Tiểu Lan thâp giọng nói: “Cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không đặt con tôi ở trong bụng loại người như cô.”
Nói xong, Diệp Linh rời đi.
Con người của anh chính là không có giới hạn, cái gì cũng nói được.
Diệp Linh mở cửa phòng tắm ra, Cố Dạ Cần còn nằm ở trên giường chưa đứng dậy, miễn cưỡng nằm dang tay dang chân hình chữ đại, tay che mí mắt đỏ thắm, chỗ đũng quần khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng, mặt đỏ tới mang tai.
Diệp Linh cầm cái mền ném vào trên quần anh che khuắt, tránh cay mắt: “Cố tổng, không có hoạt động giải trí nữa rồi, anh còn chưa chịu rời giường?”
Cố Dạ Cần không có phản ứng, rõ ràng cho thấy không thoải mái, không muốn để ý đến cô.
Lúc này tiếng đập cửa vang lên, ngoài cửa truyền đến một tiếng nói dè dặt: “tiên sinh, thái thái, bữa sáng đã làm xong.”
Diệp Linh không hiểu sao cảm thấy giọng nói này có chút quen tai, ah, cô nhớ rồi, là Tiểu Lan mang thai hộ mà Ôn Lam đưa tới.
Diệp Linh nhìn Cô Dạ Cân trên giường, sau đó hứng thú gợi lên đôi môi đỏ mọng: “Cố tổng, tôi giúp anh mở cửa, để Tiểu Lan vào hầu hạ anh nha.”
Cố Dạ Cần vươn tay, một tay kéo cô vào trong ngực mình: “Thừa dịp anh không thể chạm vào em, em ngứa da rồi đúng không?”
Diệp Linh nhướng chân mày lá liễu tinh xảo: “Xem ra Cố tổng không tính nhận Tiểu Lan này, vậy chỗ mẹ anh làm sao bây giò, nếu mẹ anh thật sự có chuyện gì thì anh sẽ trở thành đứa con trai bất hiếu đó.”
Cố Dạ Cẩn hôn mặt cô một cái: “Mẹ anh và Tiểu Lan này em không cần quan tâm, vài ngày nữa anh sẽ đuổi cô ta đi, thay vì tốn nhiều thời gian trên người phụ nữ khác như vậy, không bằng quan tâm đến chồng em nhiều hơn.”
Diệp Linh không nói gì, lúc này tiêng đập cửa lại vang lên, Tiểu Lan nói: “Tiên sinh, thái thái, hai người đã rời giường chưa?”
Diệp Linh tự tay đẩy Cố Dạ Cần ra: “Tôi đói bụng rồi, xuống lầu ăn sáng đi.”
Diệp Linh đi tới mở cửa phòng, ngoài cửa Tiểu Lan mặc một đồ người làm nữ, thanh thuần xinh đẹp, thấy cửa phòng còn không mở, ả có chút gấp gáp, bàn tay ở giữa không trung, còn muốn tiếp tục gõ.
Diệp Linh vừa mở cửa một cái, Tiểu Lan cứng đờ, nhanh chóng lộ vẻ hậm hực cười nói: “Thái… thái thái, cô rời giường rồi?”
Nói rôi ánh mặt Tiêu Lan liên vượt qua Diệp Linh hướng bên trong phòng ngủ chính nhìn vào.
Diệp Linh nhếch đôi môi đỏ mọng, hỏi một câu: “Đã không kịp chờ đợi muốn đi vào đến thế à?”
Tiểu Lan yếu đuối nhìn Diệp Linh: “Thái thái, tôi là… là vì hoàn thành nhiệm vụ, cô không thể sinh con, nếu như tôi cùng… cùng tiên sinh động phòng sớm một chút, vậy tôi có thể sinh cho hai người đứa con trai mập mạp rồi.”
Diệp Linh giơ tay lên chơi đùa mái tóc, thung lười biếng lại nói: “Nhất định phải động phòng sao, cũng có thể lấy trứng tôi để cho cô đẻ mà.”
Tiêu Lan cứng đờ.
Diệp Linh nhàn nhạt nhìn cô: “Một kẻ thay thế, còn dám có tâm tư muốn bò lên trên giường nam chủ nhân, lại muốn được ngủ, lại muốn sinh con, đứa bé kia sinh ra được bước tiếp theo có phải muốn mẫu dựa tử quý không, tâm tư sâu thật đấy.”
Diệp Linh nói rất nhẹ, thế nhưng kim kim thấy máu, khí thế của nữ minh tinh tuyệt đối không phải là thứ Tiểu Lan có thể chống đơ, Tiểu Lan trắng nhợt mặt: “Thái… thái thái, tôi…”
“Vừa rồi tôi chỉ là chỉ đùa một chút thôi,”
Diệp Linh trực tiếp cắt dứt lời ả, cô tiến lên hai bước, đi tới bên tai Tiểu Lan thâp giọng nói: “Cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không đặt con tôi ở trong bụng loại người như cô.”
Nói xong, Diệp Linh rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.