Chương 1951
Lưu Ly Tuyết Tuyết
16/02/2022
“Diệp Linh, anh cho em một cơ hội cuối cùng, mở cửa, bằng không, đêm nay em nhất định phải chết, hiểu chưa?”
“Anh hiện tại cho em ba giây, anh đếm ngược thời gian đây, ba… hai… một…”
Cố Dạ Cẩn ở số “một” chậm lại, thế nhưng, bên trong không có tiếng động nào, anh không có được bắt kỳ lời đáp lại nào.
Khuôn mặt tuấn tú kia của Cố Dạ Cần dử tợn co rút vài cái, sau đó anh nhắc chân, một cước đạp lên ván cửa. .
||||| Truyện đề cử: Thần Cấp Ở Rể |||||
Rằm một tiếng.
Tiếng vang ầm ầm lan ra khắp nơi, đám người làm nữ sợ đến nín thở.
Trời ạ.
Người đàn ông toàn thân lệ khí đứng ở ngoài cửa quả thực so với ma vương đến từ địa ngục còn đáng sợ hơn.
Một cước này rơi xuông, cửa phòng cũng không có rơi ra, dù sao cũng là cửa chất lượng tốt.
Cố Dạ Cần lại tiếp tục rồi cước thứ hai, thứ ba, thứ tư…
Mỗi một cước đều mang theo lực đạo không gì sánh được bén nhọn đạp thẳng trên cửa, dường như cánh cửa này không mở ra, anh liền thề không bỏ qua.
Rất nhanh “két” một tiếng, cửa phòng mở ra.
Ngay cả cửa phòng cũng khuất phục dưới uy lực của người đàn ông Cố Dạ Cần này.
Cửa phòng mở ra, mặt Cô Dạ Cân không thay đổi đi vào: “Diệp Linh”
Đám người làm nữ kinh hồn táng đảm, với tính khí hung bạo của tiên sinh, thái thái cô tự cầu nhiều phúc đi.
Cố Dạ Cẩn cũng đích xác là mang ý niệm muốn nghiêm khắc dạy dỗ Diệp Linh trong đầu đi vào, cô thật sự là quá tùy ý làm bậy, cũng chỉ là ỷ vào anh cưng chiều.
Lồng ngực to lớn phập phồng trên dướianh đuôi mắt đỏ thắm quét trong phòng một cái, rất nhanh đã dừng lại, bởi vì, Diệp Linh không ở đây.
Nơi tầm mắt của anh có thể đạt được, không có thân ảnh Diệp Linh.
Cố Dạ Cẩn cứng đờ, tràn đầy lệ khí cùng lửa giận trong nháy mắt biến đi đâu mất, trái tim anh còn run sợ lên: “Diệp Linh! Diệp Linh, em đang ở đâu!
Em câm rồi à, nghe được thì trả lời anh một tiếng!”
Vẫn không có ai đáp lại anh.
Cố Dạ Cần đi tới mở ra cửa phòng tắm, phòng thay đồ… Bên trong cũng không có người.
Diệp Linh biến mắt rồi.
Cô biến mắt trong tầm mắt của anh.
Xung quanh rất an tĩnh, an tĩnh đến đáng sợ, Cố Dạ Cần đi tìm quanh, nhưng không có một bóng người.
Lời vừa rồi của Tiểu Lan đột nhiên quanh quần bên tai anh: “Cô ta thực sự không yêu anhl”
“Cô ta vứt bỏ anhl”
“Anh hiện tại cho em ba giây, anh đếm ngược thời gian đây, ba… hai… một…”
Cố Dạ Cẩn ở số “một” chậm lại, thế nhưng, bên trong không có tiếng động nào, anh không có được bắt kỳ lời đáp lại nào.
Khuôn mặt tuấn tú kia của Cố Dạ Cần dử tợn co rút vài cái, sau đó anh nhắc chân, một cước đạp lên ván cửa. .
||||| Truyện đề cử: Thần Cấp Ở Rể |||||
Rằm một tiếng.
Tiếng vang ầm ầm lan ra khắp nơi, đám người làm nữ sợ đến nín thở.
Trời ạ.
Người đàn ông toàn thân lệ khí đứng ở ngoài cửa quả thực so với ma vương đến từ địa ngục còn đáng sợ hơn.
Một cước này rơi xuông, cửa phòng cũng không có rơi ra, dù sao cũng là cửa chất lượng tốt.
Cố Dạ Cần lại tiếp tục rồi cước thứ hai, thứ ba, thứ tư…
Mỗi một cước đều mang theo lực đạo không gì sánh được bén nhọn đạp thẳng trên cửa, dường như cánh cửa này không mở ra, anh liền thề không bỏ qua.
Rất nhanh “két” một tiếng, cửa phòng mở ra.
Ngay cả cửa phòng cũng khuất phục dưới uy lực của người đàn ông Cố Dạ Cần này.
Cửa phòng mở ra, mặt Cô Dạ Cân không thay đổi đi vào: “Diệp Linh”
Đám người làm nữ kinh hồn táng đảm, với tính khí hung bạo của tiên sinh, thái thái cô tự cầu nhiều phúc đi.
Cố Dạ Cẩn cũng đích xác là mang ý niệm muốn nghiêm khắc dạy dỗ Diệp Linh trong đầu đi vào, cô thật sự là quá tùy ý làm bậy, cũng chỉ là ỷ vào anh cưng chiều.
Lồng ngực to lớn phập phồng trên dướianh đuôi mắt đỏ thắm quét trong phòng một cái, rất nhanh đã dừng lại, bởi vì, Diệp Linh không ở đây.
Nơi tầm mắt của anh có thể đạt được, không có thân ảnh Diệp Linh.
Cố Dạ Cẩn cứng đờ, tràn đầy lệ khí cùng lửa giận trong nháy mắt biến đi đâu mất, trái tim anh còn run sợ lên: “Diệp Linh! Diệp Linh, em đang ở đâu!
Em câm rồi à, nghe được thì trả lời anh một tiếng!”
Vẫn không có ai đáp lại anh.
Cố Dạ Cần đi tới mở ra cửa phòng tắm, phòng thay đồ… Bên trong cũng không có người.
Diệp Linh biến mắt rồi.
Cô biến mắt trong tầm mắt của anh.
Xung quanh rất an tĩnh, an tĩnh đến đáng sợ, Cố Dạ Cần đi tìm quanh, nhưng không có một bóng người.
Lời vừa rồi của Tiểu Lan đột nhiên quanh quần bên tai anh: “Cô ta thực sự không yêu anhl”
“Cô ta vứt bỏ anhl”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.