Chương 1956
Lưu Ly Tuyết Tuyết
17/02/2022
Cố Dạ Cần giam giữ cô ở trong biệt thự này, cắt đứt tất cả liên hệ của cô với ngoại giới.
Cố Dạ Cẩn chính là người đàn ông khứu giác cực kỳ bén nhạy như vậy, anh có thể rất quyết đóan, sắm rền gió cuôn làm xong tât cả biện pháp phòng hoạn, nắm chặt tất cả trong tay.
Lúc này “cạch” một tiếng, cửa phòng tắm mở, anh đã tắm nước lạnh đi ra.
Diệp Linh đang nghiêng người ngủ, cô cảm giác bên người mình sụp một khối, là anh đến.
Rất nhanh bờ eo mềm của cô siết chặt lại, cánh tay Cố Dạ Cần đặt trên, từ phía sau ôm lấy cô, môi mỏng cũng rơi vào mặt và trên mái tóc cô.
Diệp Linh nhìn thoáng qua, vết thương trên tay anh rất sâu, song cũng không xử lý, chỉ dùng lụa trắng quấn đại mấy vòng.
Vừa mới tắm nước lạnh, vậy mà nhiệt độ trên người anh còn rât nóng, đủ đê thấy được lần này Ôn Lam vì ôm cháu thực sự bỏ ra vốn rất lớn, cho con trai mình uống thuốc bồ tốt nhát.
Cố Dạ Cần đè nặng cô hôn một hồi, sau đó vươn tay Xé ra cỗ áo cô…
Diệp Linh giật mình, muốn giãy giụa.
Lúc này bên tai liền truyền đến tiếng nói âm trầm lại khàn khàn: “Có phải muốn anh buộc em lại không?”
Diệp Linh bất động, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thuận theo anh.
Nửa đêm Cố Dạ Cần đột nhiên tỉnh dậy, vì trong lòng anh trống không, không có ai.
Diệp Linh không thấy đâu.
Cố Dạ Cần lập tức ngồi phắt dậy, trán đã toát ra lớp mồ hôi mỏng, anh vén chăn lên đi xuống giường, giày cũng không kịp xỏ, chân trần đi khỏi phòng ngủ.
Anh phải gọi người.
Thế nhưng rất nhanh bước chân anh khựng rồi dừng lại, bởi vì anh lanh mắt phát hiện cửa tủ quần áo mở ra.
Cố Dạ Cẩn đi tới kéo cửa ra, bên trong tối om, vẫn là góc nhỏ kia, anh tìm ra Diệp Linh.
Diệp Linh co ro một đoàn, dựa vào góc tủ quân áo đã ngủ rôi.
Cô nửa đêm xuống giường, lại ngủ ở đây.
Cô bây giờ đã không còn cách nào ngủ yên trong lòng anh rồi.
Hai bàn tay xuôi ở bên người Cố Dạ Cần nhanh chóng siết thành quyền, sau một hồi lâu mới chậm rãi buông ra, anh vươn tay ôm ngang Diệp Linh lên, đưa đến trên giường lớn mềm mại.
Diệp Linh bị cấm túc trong biệt thự, đã liên tục một tuần biến mất trong tầm mắt đại chúng, Cố Dạ Cần đè xuống gắt gao tiếng đồn của ngoại giới và dư luận, cuối cùng cũng yên lặng.
Tập đoàn Cố thị, trong phòng làm việc chủ tịch, Cố Dạ Cần ngồi trên ghế phê duyệt văn kiện, lúc này điện thoại của anh vang lên, là điện thoại của Ôn Lam.
Điện thoại vang lên một lân lại một lân, Cố Dạ Cẩn cũng không có ý muốn nhận.
Thư ký riêng đứng ở một bên, không dám thở mạnh một tiếng, mấy ngày nay chủ tịch đại nhân u ám, ngay cả không khí đều là đè nén.
Phu nhân gọi đến mỗi ngày, nhưng chủ tịch vẫn không nhận.
Tiểu Lan kia đã bị xử lý, mộng ôm cháu trai của phu nhân bị triệt để nghiền nát, Cố Dạ Cần càng không tiếp điện thoại, chỗ Cố gia đại trạch càng gấp như kiến bò trên chảo nóng, chủ tịch nhìn như cũng không làm gì, thế nhưng sát nhân tru tâm, không gì hơn cái này.
Cố Dạ Cẩn chính là người đàn ông khứu giác cực kỳ bén nhạy như vậy, anh có thể rất quyết đóan, sắm rền gió cuôn làm xong tât cả biện pháp phòng hoạn, nắm chặt tất cả trong tay.
Lúc này “cạch” một tiếng, cửa phòng tắm mở, anh đã tắm nước lạnh đi ra.
Diệp Linh đang nghiêng người ngủ, cô cảm giác bên người mình sụp một khối, là anh đến.
Rất nhanh bờ eo mềm của cô siết chặt lại, cánh tay Cố Dạ Cần đặt trên, từ phía sau ôm lấy cô, môi mỏng cũng rơi vào mặt và trên mái tóc cô.
Diệp Linh nhìn thoáng qua, vết thương trên tay anh rất sâu, song cũng không xử lý, chỉ dùng lụa trắng quấn đại mấy vòng.
Vừa mới tắm nước lạnh, vậy mà nhiệt độ trên người anh còn rât nóng, đủ đê thấy được lần này Ôn Lam vì ôm cháu thực sự bỏ ra vốn rất lớn, cho con trai mình uống thuốc bồ tốt nhát.
Cố Dạ Cần đè nặng cô hôn một hồi, sau đó vươn tay Xé ra cỗ áo cô…
Diệp Linh giật mình, muốn giãy giụa.
Lúc này bên tai liền truyền đến tiếng nói âm trầm lại khàn khàn: “Có phải muốn anh buộc em lại không?”
Diệp Linh bất động, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thuận theo anh.
Nửa đêm Cố Dạ Cần đột nhiên tỉnh dậy, vì trong lòng anh trống không, không có ai.
Diệp Linh không thấy đâu.
Cố Dạ Cần lập tức ngồi phắt dậy, trán đã toát ra lớp mồ hôi mỏng, anh vén chăn lên đi xuống giường, giày cũng không kịp xỏ, chân trần đi khỏi phòng ngủ.
Anh phải gọi người.
Thế nhưng rất nhanh bước chân anh khựng rồi dừng lại, bởi vì anh lanh mắt phát hiện cửa tủ quần áo mở ra.
Cố Dạ Cẩn đi tới kéo cửa ra, bên trong tối om, vẫn là góc nhỏ kia, anh tìm ra Diệp Linh.
Diệp Linh co ro một đoàn, dựa vào góc tủ quân áo đã ngủ rôi.
Cô nửa đêm xuống giường, lại ngủ ở đây.
Cô bây giờ đã không còn cách nào ngủ yên trong lòng anh rồi.
Hai bàn tay xuôi ở bên người Cố Dạ Cần nhanh chóng siết thành quyền, sau một hồi lâu mới chậm rãi buông ra, anh vươn tay ôm ngang Diệp Linh lên, đưa đến trên giường lớn mềm mại.
Diệp Linh bị cấm túc trong biệt thự, đã liên tục một tuần biến mất trong tầm mắt đại chúng, Cố Dạ Cần đè xuống gắt gao tiếng đồn của ngoại giới và dư luận, cuối cùng cũng yên lặng.
Tập đoàn Cố thị, trong phòng làm việc chủ tịch, Cố Dạ Cần ngồi trên ghế phê duyệt văn kiện, lúc này điện thoại của anh vang lên, là điện thoại của Ôn Lam.
Điện thoại vang lên một lân lại một lân, Cố Dạ Cẩn cũng không có ý muốn nhận.
Thư ký riêng đứng ở một bên, không dám thở mạnh một tiếng, mấy ngày nay chủ tịch đại nhân u ám, ngay cả không khí đều là đè nén.
Phu nhân gọi đến mỗi ngày, nhưng chủ tịch vẫn không nhận.
Tiểu Lan kia đã bị xử lý, mộng ôm cháu trai của phu nhân bị triệt để nghiền nát, Cố Dạ Cần càng không tiếp điện thoại, chỗ Cố gia đại trạch càng gấp như kiến bò trên chảo nóng, chủ tịch nhìn như cũng không làm gì, thế nhưng sát nhân tru tâm, không gì hơn cái này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.