Chương 2005
Lưu Ly Tuyết Tuyết
01/03/2022
Đến phòng vệ sinh…
Tô Tiểu Đường nhìn thời gian một chút, từ lúc Tiêu Thành rời đi đến bây giờ, đã khá lâu.
Lúc này Hạ Tịch Quán mới từ trong phòng bệnh Diệp Linh đi ra, không thấy Diệp Linh đâu, Hạ Tịch Quán không yên lòng hỏi y tá: “Diệp tiểu thư đâu?”
“Vừa rồi Diệp tiểu thư vẫn còn ở bên trong.” Y tá cũng kỳ quái nói.
Tô Tiểu Đường nhìn về phía Hạ Tịch Quán, cô hiểu rồi, Tiêu Thành và Diệp Linh cùng nhau không thấy, suy đoán của cô đều đúng, Diệp Linh là người cũ của Tiêu Thành.
Tiêu Tứ nhất định là nghe được tiếng gió thổi cỏ động, cho nên ngăn chặn đi qua.
Mấy năm nay Tiêu lão gia tử vô cùng nễ trọng Tiêu Thành, trong lòng lại rất sợ hãi Tiêu Thành, một mặt quá khứ của Tiêu Thành đã được tẩy sạch, nhưng vẫn có rất nhiều điểm đáng ngờ, về mặt khác Tiêu Thành quá mạnh mẽ, Tiêu lão gia tử sợ chiếc cánh cứng rắn này sẽ có ngày vút bay, nên lại dùng Tiêu Tứ tới khống chế Tiêu Thành, điểm mấu chốt này nếu như phát sinh chút ngoài ý muốn, đó chính là rút dây động rừng, gió tanh mưa máu một trận.
Tô Tiểu Đường từ nhỏ lớn lên ở bên người bố, đối với mùi máu tươi có một loại khứu giác mẫn cảm tự nhiên.
Shh.
Lúc này Tô Tiểu Đường nhanh chóng giơ tay lên ấn xuống ngực mình một cái.
“Tô tiêu thư, cô sao vậy?” Thủ hạ nhanh chóng khẩn trương hỏi.
Hiện tại Tô Tiểu Đường là tân sủng của Tiêu Thành, rất được sủng ái, những thủ hạ này cũng không dám thờ ơ cô.
“Ngực tôi đau…” Tô Tiểu Đường yếu ớt nói.
“Bác sĩ đâu! Mau gọi bác sĩ đến!” Thủ hạ hô to.
Hạ Tịch Quán đang ở phía trước, cô chạy tới trước tiên, đỡ Tô Tiểu Đường: “Cô sao vậy, mau mau nằm lên giường, tôi làm kiểm tra cho cô.”
Nói rồi Hạ Tịch Quán liền đặt tay lên mạch đập của Tô Tiểu Đường.
Thê nhưng một giây kê tiêp Tô Tiêu Đường liền rút tay mình về, chậm rãi cầm ngược tay Hạ Tịch Quán.
Hạ Tịch Quán kinh ngạc ngước mắt, cô nhìn nửa mặt nghiêng của Tô Tiểu Đường, cô gái 19 tuổi rủ hàng mi nhỏ dài, an tĩnh lại trong trẻo lạnh lùng, cô bé không nhìn cô, chỉ là lấy giọng nói chỉ hai người các cô có thể nghe được nói: “Đã xảy ra chuyện.”
Hạ Tịch Quán trong lòng căng thẳng, với thông tuệ của mình, cô lập tức liền đoán được Diệp Linh đã xảy ra chuyện.
Diệp Linh biến mắt một cách bí ẩn, nhất định đi gặp Tiêu Thành.
Hạ Tịch Quán là người bực nào, trong vòng mấy giây ngắn ngủi đã lợi hại đoán được hết các quan hệ đó được bảy tám phần.
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn: “Tứ ca tới! Chúng mày mau vây quanh toàn bộ nơi đây, động tác nhanh lên một chút!”
Nhịp tim Hạ Tịch Quán nhanh chóng đập lên “thình thịch”, cô đã dự cảm được sắp sửa xảy ra cái gì, cô xoay người muốn đi.
Thế nhưng Tô Tiểu Đường kéo cô, lúc Hạ Tịch Quán ngoái đầu nhìn lại liền đụng phải đôi mắt xinh đẹp như hồ nước mùa thu kia của Tô Tiểu Đường, cô bé ngước mắt nhìn cô, lại nói một câu: “Trong bệnh viện hêt thảy thông tin về Diệp Linh đều phải xóa đi, đây là chuyện cô nên làm ngay lập tức nhất.”
Hạ Tịch Quán ngắn ra.
Tô Tiểu Đường nhìn thời gian một chút, từ lúc Tiêu Thành rời đi đến bây giờ, đã khá lâu.
Lúc này Hạ Tịch Quán mới từ trong phòng bệnh Diệp Linh đi ra, không thấy Diệp Linh đâu, Hạ Tịch Quán không yên lòng hỏi y tá: “Diệp tiểu thư đâu?”
“Vừa rồi Diệp tiểu thư vẫn còn ở bên trong.” Y tá cũng kỳ quái nói.
Tô Tiểu Đường nhìn về phía Hạ Tịch Quán, cô hiểu rồi, Tiêu Thành và Diệp Linh cùng nhau không thấy, suy đoán của cô đều đúng, Diệp Linh là người cũ của Tiêu Thành.
Tiêu Tứ nhất định là nghe được tiếng gió thổi cỏ động, cho nên ngăn chặn đi qua.
Mấy năm nay Tiêu lão gia tử vô cùng nễ trọng Tiêu Thành, trong lòng lại rất sợ hãi Tiêu Thành, một mặt quá khứ của Tiêu Thành đã được tẩy sạch, nhưng vẫn có rất nhiều điểm đáng ngờ, về mặt khác Tiêu Thành quá mạnh mẽ, Tiêu lão gia tử sợ chiếc cánh cứng rắn này sẽ có ngày vút bay, nên lại dùng Tiêu Tứ tới khống chế Tiêu Thành, điểm mấu chốt này nếu như phát sinh chút ngoài ý muốn, đó chính là rút dây động rừng, gió tanh mưa máu một trận.
Tô Tiểu Đường từ nhỏ lớn lên ở bên người bố, đối với mùi máu tươi có một loại khứu giác mẫn cảm tự nhiên.
Shh.
Lúc này Tô Tiểu Đường nhanh chóng giơ tay lên ấn xuống ngực mình một cái.
“Tô tiêu thư, cô sao vậy?” Thủ hạ nhanh chóng khẩn trương hỏi.
Hiện tại Tô Tiểu Đường là tân sủng của Tiêu Thành, rất được sủng ái, những thủ hạ này cũng không dám thờ ơ cô.
“Ngực tôi đau…” Tô Tiểu Đường yếu ớt nói.
“Bác sĩ đâu! Mau gọi bác sĩ đến!” Thủ hạ hô to.
Hạ Tịch Quán đang ở phía trước, cô chạy tới trước tiên, đỡ Tô Tiểu Đường: “Cô sao vậy, mau mau nằm lên giường, tôi làm kiểm tra cho cô.”
Nói rồi Hạ Tịch Quán liền đặt tay lên mạch đập của Tô Tiểu Đường.
Thê nhưng một giây kê tiêp Tô Tiêu Đường liền rút tay mình về, chậm rãi cầm ngược tay Hạ Tịch Quán.
Hạ Tịch Quán kinh ngạc ngước mắt, cô nhìn nửa mặt nghiêng của Tô Tiểu Đường, cô gái 19 tuổi rủ hàng mi nhỏ dài, an tĩnh lại trong trẻo lạnh lùng, cô bé không nhìn cô, chỉ là lấy giọng nói chỉ hai người các cô có thể nghe được nói: “Đã xảy ra chuyện.”
Hạ Tịch Quán trong lòng căng thẳng, với thông tuệ của mình, cô lập tức liền đoán được Diệp Linh đã xảy ra chuyện.
Diệp Linh biến mắt một cách bí ẩn, nhất định đi gặp Tiêu Thành.
Hạ Tịch Quán là người bực nào, trong vòng mấy giây ngắn ngủi đã lợi hại đoán được hết các quan hệ đó được bảy tám phần.
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn: “Tứ ca tới! Chúng mày mau vây quanh toàn bộ nơi đây, động tác nhanh lên một chút!”
Nhịp tim Hạ Tịch Quán nhanh chóng đập lên “thình thịch”, cô đã dự cảm được sắp sửa xảy ra cái gì, cô xoay người muốn đi.
Thế nhưng Tô Tiểu Đường kéo cô, lúc Hạ Tịch Quán ngoái đầu nhìn lại liền đụng phải đôi mắt xinh đẹp như hồ nước mùa thu kia của Tô Tiểu Đường, cô bé ngước mắt nhìn cô, lại nói một câu: “Trong bệnh viện hêt thảy thông tin về Diệp Linh đều phải xóa đi, đây là chuyện cô nên làm ngay lập tức nhất.”
Hạ Tịch Quán ngắn ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.