Chương 2021
Lưu Ly Tuyết Tuyết
05/03/2022
Lúc Diệp Linh tỉnh lại đã là sáng sớm hôm sau rồi, có lẽ do mang thai, cộng thêm điều trị của Hạ Tịch Quán, cô bắt đầu thích ngủ, chất lượng giấc ngủ cũng tốt, một đêm không mộng mị.
Song Diệp Linh vẫn có chút lo lắng, nếu như không đoán sai, ngày hôm nay anh trai sẽ mang theo Tô Tiểu Đường rời khỏi nơi này.
Mắt phải của cô cứ nhảy mãi, năm đó lúc bố mẹ xảy ra tai nạn xe, mắt phải của cô cũng nhảy như vậy.
Cô có một dự cảm rất xấu.
Diệp Linh rất muốn gọi cho anh trai, nhưng cô lại không dám, sợ lại gây răc rôi.
Lúc này chuông điện thoại di động của cô vang lên, điện thoại tới, là Cố Dạ Cần gọi.
Cố Dạ Cần sáng sớm đã phải đến công ty.
Diệp Linh ấn phím nhận, tiếng nói thấp thuần từ tính của Cố Dạ Cẩn nhanh chóng truyền tới: “Cố thái thái, tỉnh ngủ rồi?”
Nghe được giọng anh, Diệp Linh không hiểu sao thêm mấy phần an lòng, cô gật đầu: “Dạ.”
“Trước khi anh đến công ty đã nấu cháo cho em rồi đó, còn rán một cái trứng chân, mau xuông lâu ăn đi, đừng để con trai anh bị đói.”
Xem ra chủ tịch đại nhân bận tối mặt tối mũi thật sự muốn gác kiếm nấu ăn rồi, trong lòng Diệp Linh ngọt ngào, song cô chu môi bắt mãn nói: “Làm sao anh biết đây là con trai, Cố tổng, anh có phải trọng nam khinh nữ hay không?”
“Suy nghĩ nhiều rồi, anh đang hạ kỳ vọng đấy, anh thích con gái, nhưng anh sợ em không sinh được con gái, không muốn gây áp lực cho em.”
“… Vậy cũng không được, Cố tổng, anh trọng nữ khinh nam.”
Cố tổng: “.. Dù sao anh nói cái gì cũng sai.”
“Cô thái thái, ngoan nào, nêu như là con trai, hai bố con anh sẽ bảo vệ em, nếu như là con gái, anh bảo vệ hai mẹ con em.” Cố tổng cho ra một đáp án chính thức.
Diệp Linh lúc này mới thôi: “Vậy được, em bỏ qua cho anh, Cố tổng cố gắng làm việc nha, em xuống lầu ăn cơm.”
Cuộc nói chuyện sến rện của hai người kết thúc, Diệp Linh mở cửa phòng, đi xuống lầu.
Thế nhưng rất nhanh bước chân cô liền cứng đờ, bởi vì trong phòng khách thêm một người, là Ôn Lam.
Ôn Lam tới.
On Lam vân ngôi trên xe lăn, trạng thái tinh thần bà ta có cái gì rất không đúng, trong một bàn tay không biết gắt gao lôi cái gì, tay kia cầm điện thoại, đang gửi tin nhắn.
Sau khi tin nhắn gửi đi thành công, Ôn Lam cả người đều ngồi phịch ở xe lăn, rất nhanh bà ta còn bật cười: “Ha, ha ha, ha ha ha.”
Diệp Linh chau hàng mày thanh tú, ởi tới: “Cố phu nhân, sao bà lại tới đây?”
Ôn Lam nhanh chóng ngắng đầu, nhìn về phía Diệp Linh, bà ta còn cười, cười đắc ý lại điên cuồng.
Bất an vừa dịu xuống của Diệp Linh lại cuốn tới, cô nhìn Ôn Lam: “Bà đang cười cái gì?”
Ôn Lam miễn cưỡng ngưng ý ười: “Diệp Linh, anh trai Diệp Minh của mày có phải là đã trở lại hay không? Nó căn bản chưa chết, đúng không?”
Con ngươi Diệp Linh co rụt lại, cô tuyệt đối không ngờ rằng Ôn Lam lại biết anh trai của cô đã trở về, cô liền phòng bị phủ nhận: “Bà đang nói bậy cái gì thế!”
Song Diệp Linh vẫn có chút lo lắng, nếu như không đoán sai, ngày hôm nay anh trai sẽ mang theo Tô Tiểu Đường rời khỏi nơi này.
Mắt phải của cô cứ nhảy mãi, năm đó lúc bố mẹ xảy ra tai nạn xe, mắt phải của cô cũng nhảy như vậy.
Cô có một dự cảm rất xấu.
Diệp Linh rất muốn gọi cho anh trai, nhưng cô lại không dám, sợ lại gây răc rôi.
Lúc này chuông điện thoại di động của cô vang lên, điện thoại tới, là Cố Dạ Cần gọi.
Cố Dạ Cần sáng sớm đã phải đến công ty.
Diệp Linh ấn phím nhận, tiếng nói thấp thuần từ tính của Cố Dạ Cẩn nhanh chóng truyền tới: “Cố thái thái, tỉnh ngủ rồi?”
Nghe được giọng anh, Diệp Linh không hiểu sao thêm mấy phần an lòng, cô gật đầu: “Dạ.”
“Trước khi anh đến công ty đã nấu cháo cho em rồi đó, còn rán một cái trứng chân, mau xuông lâu ăn đi, đừng để con trai anh bị đói.”
Xem ra chủ tịch đại nhân bận tối mặt tối mũi thật sự muốn gác kiếm nấu ăn rồi, trong lòng Diệp Linh ngọt ngào, song cô chu môi bắt mãn nói: “Làm sao anh biết đây là con trai, Cố tổng, anh có phải trọng nam khinh nữ hay không?”
“Suy nghĩ nhiều rồi, anh đang hạ kỳ vọng đấy, anh thích con gái, nhưng anh sợ em không sinh được con gái, không muốn gây áp lực cho em.”
“… Vậy cũng không được, Cố tổng, anh trọng nữ khinh nam.”
Cố tổng: “.. Dù sao anh nói cái gì cũng sai.”
“Cô thái thái, ngoan nào, nêu như là con trai, hai bố con anh sẽ bảo vệ em, nếu như là con gái, anh bảo vệ hai mẹ con em.” Cố tổng cho ra một đáp án chính thức.
Diệp Linh lúc này mới thôi: “Vậy được, em bỏ qua cho anh, Cố tổng cố gắng làm việc nha, em xuống lầu ăn cơm.”
Cuộc nói chuyện sến rện của hai người kết thúc, Diệp Linh mở cửa phòng, đi xuống lầu.
Thế nhưng rất nhanh bước chân cô liền cứng đờ, bởi vì trong phòng khách thêm một người, là Ôn Lam.
Ôn Lam tới.
On Lam vân ngôi trên xe lăn, trạng thái tinh thần bà ta có cái gì rất không đúng, trong một bàn tay không biết gắt gao lôi cái gì, tay kia cầm điện thoại, đang gửi tin nhắn.
Sau khi tin nhắn gửi đi thành công, Ôn Lam cả người đều ngồi phịch ở xe lăn, rất nhanh bà ta còn bật cười: “Ha, ha ha, ha ha ha.”
Diệp Linh chau hàng mày thanh tú, ởi tới: “Cố phu nhân, sao bà lại tới đây?”
Ôn Lam nhanh chóng ngắng đầu, nhìn về phía Diệp Linh, bà ta còn cười, cười đắc ý lại điên cuồng.
Bất an vừa dịu xuống của Diệp Linh lại cuốn tới, cô nhìn Ôn Lam: “Bà đang cười cái gì?”
Ôn Lam miễn cưỡng ngưng ý ười: “Diệp Linh, anh trai Diệp Minh của mày có phải là đã trở lại hay không? Nó căn bản chưa chết, đúng không?”
Con ngươi Diệp Linh co rụt lại, cô tuyệt đối không ngờ rằng Ôn Lam lại biết anh trai của cô đã trở về, cô liền phòng bị phủ nhận: “Bà đang nói bậy cái gì thế!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.