Chương 2059
Lưu Ly Tuyết Tuyết
15/03/2022
Tuy cô nấu ăn không tốt, nhưng những thứ này đơn giản cô vẫn có thể ứng phó.
Đên quây thu tiên tính tiên, Diệp Linh mang theo túi ra khỏi siêu thị.
Muốn trở về nhà, nhưng Diệp Linh đi hai bước liền dừng lại, cô đứng tại chỗ mờ mịt bốn phía, cô đột nhiên không biết nên đi hướng nào.
Thử đi qua đèn xanh đèn đỏ phía trước, Diệp Linh không nhìn thấy kiến trúc quen thuộc, ven đường đứng có một cô gái gọi điện thoại, cô tiến lên hỏi: “Xin hỏi…”
Cô gái dừng gọi điện thoại,: “Chị gái, chị làm sao vậy, là lạc đường sao?”
Diệp Linh ngây người, cô là lạc đường sao?
Cô muôn đi đâu?
Cô ngay cả địa chỉ của biệt thự cũng không nói được.
“Chị ơi, sắc mặt chị sao tái nhợt như thế, thân thể khó chịu sao? Sao chị không cùng người nhà đi ra ngoài?
Điện thoại của chị đâu, có thể gọi điện thoại đó.”
Đúng vậy, được nhắc nhở Diệp Linh nhớ tới cô có thể gọi điện thoại.
Cô mừng rỡ lục điện thoại trong túi, thế nhưng không có, cô không mang điện thoại di động.
“Chị ơi, chị không mang điện thoại sao?
Như vậy đi, chị nói số điện thoại cho em, em giúp chị gọi điện thoại.”
“Được.” Diệp Linh nghĩ cách này cũng được, không có điện thoại thế nhưng cô nhớ số điện thoại mà, mắp máy môi, lại chẳng nói ra được gì, bởi vì, cô không nhớ.
Cả người Diệp Linh đều ngơ ngần, cô đứng tại chỗ đi một vòng, trong tầm mắt người đến xe đi, thành thị phồn hoa, nhưng vì sao trái tim cô trống rỗng như thế?
Tựa như rất nhiều năm trước, cô đi đến một thành phố xa lạ, cô đã từng vài đêm dường như cũng như vậy dừng lại ở góc đường thành phố nhìn ra xa, cô muốn ở trong biển người tìm được khuôn mặt cô quen thuộc, cô muốn nhào vào trong ngực anh uất ức làm nũng, cô muôn nói cho anh biêt, cô nhớ anh biết bao.
Thời gian như cát mịn chảy qua khẽ tay, nháy mắt, cô lại trở về điểm ban đầu, mất đi người trong lòng, mất đi anh.
Cái túi trong tay rơi xuống đất, cô chậm rãi ngồi xỗm người xuống.
Cô nên đi đâu đây?
Anh của cô đâu?
Vì sao không thấy?
Cô muốn về nhà, cô sợ lắm.
Rất sợ rất sợ.
Cô gái gọi điện thoại sợ hãi, cô ây vội khom người an ủi: “Chị ơi, chị làm sao vậy, chị có chuyện gì cứ nói ra, em có thể giúp chị.”
Viền mắt Diệp Linh đỏ bừng, mấy năm nay thể xác dù đang ở cạnh Cố Dạ Cần, thế nhưng trong lòng lưu lạc, ngơ ngác bàng hoàng, chợt bắt đầu quen dựa vào một người.
Lúc này phía sau có thanh âm vang lên: “Diệp Linh?”
Diệp Linh chấn động, chậm rãi quay đầu.
Đên quây thu tiên tính tiên, Diệp Linh mang theo túi ra khỏi siêu thị.
Muốn trở về nhà, nhưng Diệp Linh đi hai bước liền dừng lại, cô đứng tại chỗ mờ mịt bốn phía, cô đột nhiên không biết nên đi hướng nào.
Thử đi qua đèn xanh đèn đỏ phía trước, Diệp Linh không nhìn thấy kiến trúc quen thuộc, ven đường đứng có một cô gái gọi điện thoại, cô tiến lên hỏi: “Xin hỏi…”
Cô gái dừng gọi điện thoại,: “Chị gái, chị làm sao vậy, là lạc đường sao?”
Diệp Linh ngây người, cô là lạc đường sao?
Cô muôn đi đâu?
Cô ngay cả địa chỉ của biệt thự cũng không nói được.
“Chị ơi, sắc mặt chị sao tái nhợt như thế, thân thể khó chịu sao? Sao chị không cùng người nhà đi ra ngoài?
Điện thoại của chị đâu, có thể gọi điện thoại đó.”
Đúng vậy, được nhắc nhở Diệp Linh nhớ tới cô có thể gọi điện thoại.
Cô mừng rỡ lục điện thoại trong túi, thế nhưng không có, cô không mang điện thoại di động.
“Chị ơi, chị không mang điện thoại sao?
Như vậy đi, chị nói số điện thoại cho em, em giúp chị gọi điện thoại.”
“Được.” Diệp Linh nghĩ cách này cũng được, không có điện thoại thế nhưng cô nhớ số điện thoại mà, mắp máy môi, lại chẳng nói ra được gì, bởi vì, cô không nhớ.
Cả người Diệp Linh đều ngơ ngần, cô đứng tại chỗ đi một vòng, trong tầm mắt người đến xe đi, thành thị phồn hoa, nhưng vì sao trái tim cô trống rỗng như thế?
Tựa như rất nhiều năm trước, cô đi đến một thành phố xa lạ, cô đã từng vài đêm dường như cũng như vậy dừng lại ở góc đường thành phố nhìn ra xa, cô muốn ở trong biển người tìm được khuôn mặt cô quen thuộc, cô muốn nhào vào trong ngực anh uất ức làm nũng, cô muôn nói cho anh biêt, cô nhớ anh biết bao.
Thời gian như cát mịn chảy qua khẽ tay, nháy mắt, cô lại trở về điểm ban đầu, mất đi người trong lòng, mất đi anh.
Cái túi trong tay rơi xuống đất, cô chậm rãi ngồi xỗm người xuống.
Cô nên đi đâu đây?
Anh của cô đâu?
Vì sao không thấy?
Cô muốn về nhà, cô sợ lắm.
Rất sợ rất sợ.
Cô gái gọi điện thoại sợ hãi, cô ây vội khom người an ủi: “Chị ơi, chị làm sao vậy, chị có chuyện gì cứ nói ra, em có thể giúp chị.”
Viền mắt Diệp Linh đỏ bừng, mấy năm nay thể xác dù đang ở cạnh Cố Dạ Cần, thế nhưng trong lòng lưu lạc, ngơ ngác bàng hoàng, chợt bắt đầu quen dựa vào một người.
Lúc này phía sau có thanh âm vang lên: “Diệp Linh?”
Diệp Linh chấn động, chậm rãi quay đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.