Chương 2064
Lưu Ly Tuyết Tuyết
16/03/2022
“Vợ ơi, xin lỗi em… anh không còn cách nào… em cũng không dạy anh nên làm như thế nào… anh thừa nhận ta là cố ý ép em, cố ý để em buồn bã khó chịu, nhưng em đau đón, tim anh cũng không khá hơn là bao… Vợ ơi, tha thứ cho anh, tha thứ cho anh được không…”
Diệp Linh khóc ngã vào trong ngực anh, bị anh gắt gao ôm vào trong lòng, vì khóc quá nhiều nên cô trong chốc lát thiếu oxi, cô liền ngất đi.
Lại mở mắt ra lúc đã ở trong phòng ngủ, trước mắt là một khuôn mặt anh tuân phóng đại, người nọ hướng vê phía cô lưu luyến cười: “Vợ, em tỉnh rồi, vừa rồi em mắc mưa, để không bị cảm, chúng ta đi tắm nước nóng trước đi, để anh ôm em đi.”
Anh xốc chăn mền trên người cô ra, ôm cô ngang lên.
Vừa rồi về nhà anh đã giúp cô cởi quần áo ẩm ướt rồi bọc cô vào trong chăn.
Diệp Linh nhắm chặt mắt, chôn vào trong ngực anh.
Giai đoạn này phụ nữ có thai không thích hợp tắm bồn, nên Cố Dạ Cần ôm cô tắm dưới vòi hoa sen, nước ấm được anh pha vô cùng thư thái, anh thổi thổi nước ấm trên da thịt của cô: “Nóng không em? Có muốn anh ôm em tăm không?”
Không biết là hơi nóng chưng hay là thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Diệp Linh nhanh chóng đỏ bừng, cô từ trong ngực anh giùng giằng đi xuống, quay lưng lại, đứng ở dưới vòi hoa sen tăm.
Tay cô đang hứng nước rửa mặt, liền nghe thấy sau lưng vang lên tiếng động, thắt lưng kim loại rơi xuống đất, tiếng vải vóc đắt tiền xột xoạt, tiếng tháo đồng hồ trên cổ tay.
Một cánh tay duỗi tới, cầm chai dầu gội trên kệ lên, anh phủ bên tai cô thấp giọng nói: “Nhắm mắt lại nào, anh giúp em gội đầu trước. Gội một chút thôi, không thể tắm quá lâu.”
Hàng lông mi dài của Diệp Linh run lên, ngay lúc anh muốn đụng, cô đẩy tay anh ra.
“Làm sao vậy? Vợ.” Anh ở phía sau ôm lấy cô: “Quên anh là ai à? Anh là chồng em, giúp em tắm rất bình thường…”
“Ba” một tiếng, cô vẫn hắt tay anh ra.
Cố Dạ Cần ngắn người.
Diệp Linh chậm rãi lui đến trong góc tường, cách xa hơi nước nóng đến choáng váng kia, lặng yên nhìn anh.
Cố Dạ Cẩn nhìn đôi mắt đẹp của cô, không còn vẻ dại ra mờ mịt khi trước, mắt hạnh dịu dàng xinh đẹp, trong tròng mắt trong veo như nước ấy phản chiếu cái bóng của anh thời khắc này, tràn đầy đều là anh.
Anh sợ sệt, trong lồng ngực dâng lên niềm vui mừng to lớn, anh nóng bỏng nhìn cô chằm chằm, không dám chớp mi.
Anh sợ đây chỉ là một giâc mơ.
Anh biết, cô đã nhớ lại anh.
Cô nhớ lại từng câu chuyện giữa bọn họ.
Lúc này Diệp Linh đột nhiên xông tới.
Cố Dạ Cẩn liền vươn tay đón cô, ôm cô, lưng tựa trên gạch men sứ trắng hơi lạnh, môi đã bị cô hôn lên.
Cô đang hôn anh.
Cố Dạ Cần không nhắm mắt, cô cũng không nhắm mắt, giờ phút này anh đã cảm thấy mấy năm bọn họ bỏ lỡ không tính là gì, chí ít ở trong mắt bọn họ đều là dáng vẻ đẹp nhât trong sinh mệnh.
Anh đặt tay lên của cô xoay người, đặt cô trên vách tường, nâng khuôn mặt nhỏ của cô triền miên hôn lên.
Diệp Linh cũng sờ lên khuôn mặt tuần tú của anh, cô cảm giác được lòng bàn tay anh nóng hồi, nước mắt trong mắt anh dưới đầu ngón tay cô lăn ra rất nhanh.
Diệp Linh khóc ngã vào trong ngực anh, bị anh gắt gao ôm vào trong lòng, vì khóc quá nhiều nên cô trong chốc lát thiếu oxi, cô liền ngất đi.
Lại mở mắt ra lúc đã ở trong phòng ngủ, trước mắt là một khuôn mặt anh tuân phóng đại, người nọ hướng vê phía cô lưu luyến cười: “Vợ, em tỉnh rồi, vừa rồi em mắc mưa, để không bị cảm, chúng ta đi tắm nước nóng trước đi, để anh ôm em đi.”
Anh xốc chăn mền trên người cô ra, ôm cô ngang lên.
Vừa rồi về nhà anh đã giúp cô cởi quần áo ẩm ướt rồi bọc cô vào trong chăn.
Diệp Linh nhắm chặt mắt, chôn vào trong ngực anh.
Giai đoạn này phụ nữ có thai không thích hợp tắm bồn, nên Cố Dạ Cần ôm cô tắm dưới vòi hoa sen, nước ấm được anh pha vô cùng thư thái, anh thổi thổi nước ấm trên da thịt của cô: “Nóng không em? Có muốn anh ôm em tăm không?”
Không biết là hơi nóng chưng hay là thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Diệp Linh nhanh chóng đỏ bừng, cô từ trong ngực anh giùng giằng đi xuống, quay lưng lại, đứng ở dưới vòi hoa sen tăm.
Tay cô đang hứng nước rửa mặt, liền nghe thấy sau lưng vang lên tiếng động, thắt lưng kim loại rơi xuống đất, tiếng vải vóc đắt tiền xột xoạt, tiếng tháo đồng hồ trên cổ tay.
Một cánh tay duỗi tới, cầm chai dầu gội trên kệ lên, anh phủ bên tai cô thấp giọng nói: “Nhắm mắt lại nào, anh giúp em gội đầu trước. Gội một chút thôi, không thể tắm quá lâu.”
Hàng lông mi dài của Diệp Linh run lên, ngay lúc anh muốn đụng, cô đẩy tay anh ra.
“Làm sao vậy? Vợ.” Anh ở phía sau ôm lấy cô: “Quên anh là ai à? Anh là chồng em, giúp em tắm rất bình thường…”
“Ba” một tiếng, cô vẫn hắt tay anh ra.
Cố Dạ Cần ngắn người.
Diệp Linh chậm rãi lui đến trong góc tường, cách xa hơi nước nóng đến choáng váng kia, lặng yên nhìn anh.
Cố Dạ Cẩn nhìn đôi mắt đẹp của cô, không còn vẻ dại ra mờ mịt khi trước, mắt hạnh dịu dàng xinh đẹp, trong tròng mắt trong veo như nước ấy phản chiếu cái bóng của anh thời khắc này, tràn đầy đều là anh.
Anh sợ sệt, trong lồng ngực dâng lên niềm vui mừng to lớn, anh nóng bỏng nhìn cô chằm chằm, không dám chớp mi.
Anh sợ đây chỉ là một giâc mơ.
Anh biết, cô đã nhớ lại anh.
Cô nhớ lại từng câu chuyện giữa bọn họ.
Lúc này Diệp Linh đột nhiên xông tới.
Cố Dạ Cẩn liền vươn tay đón cô, ôm cô, lưng tựa trên gạch men sứ trắng hơi lạnh, môi đã bị cô hôn lên.
Cô đang hôn anh.
Cố Dạ Cần không nhắm mắt, cô cũng không nhắm mắt, giờ phút này anh đã cảm thấy mấy năm bọn họ bỏ lỡ không tính là gì, chí ít ở trong mắt bọn họ đều là dáng vẻ đẹp nhât trong sinh mệnh.
Anh đặt tay lên của cô xoay người, đặt cô trên vách tường, nâng khuôn mặt nhỏ của cô triền miên hôn lên.
Diệp Linh cũng sờ lên khuôn mặt tuần tú của anh, cô cảm giác được lòng bàn tay anh nóng hồi, nước mắt trong mắt anh dưới đầu ngón tay cô lăn ra rất nhanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.