Chương 2072
Lưu Ly Tuyết Tuyết
18/03/2022
“Tớ cũng không biết vị tiên sinh này là ai, vừa rồi kẹo tớ rơi trên đất, là anh ấy giúp tớ nhặt lên. Quán Quán, sắp lên máy bay rồi, chúng ta đi thôi.”
“Ư.” Hạ Tịch Quán mang theo Diệp Linh rời đi.
Cố Dạ Cẩn đứng tại chỗ không nhúc nhích, anh trơ mắt nhìn Diệp Linh vào chỗ đăng ký, rồi từ từ biến mất ở trước mắt anh.
Người con gái anh yêu đặt bao nhiêu năm vào đáy lòng, anh tận mắt nhìn cô rời khỏi anh.
Tim của anh, lập tức trống rỗng.
Thứ quan trọng nhất trong sinh mệnh anh đã đi rồi.
Lúc này Lục Hàn Đình đi tới, anh muốn nói gì đó, thế nhưng cuối cùng cũng không nói gì, anh giơ tay võ vô vai Cô Dạ Cần.
Cố Dạ Cần đứng lặng tại chỗ thật lâu, sau đó yên lặng xoay người rời đi.
Lục Hàn Đình lo lắng Cố Dạ Cần, anh không biết Cố Dạ Cần muốn đi đâu, sẽ làm ra chuyện gì, cho nên anh bảo thư ký lái xe, đi theo phía sau xe Cố Dạ Cần.
Thư ký cung kính nói: “Chủ tịch, tôi thấy tâm trạng Cố tổng còn rất ổn, cũng sẽ không xảy ra chuyện lớn gì đâu.”
Lục Hàn Đình nhìn xe Cố Dạ Cần ở phía trước, tâm trạng Cố Dạ Cẩn rất ổn, lái xe cũng rất ổn, hoàn toàn chính xác không giông dáng vẻ sẽ xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng Lục Hàn Đình chau lại mày kiếm: “Tôi và cậu ấy đã quen nhau nhiều năm như vậy, tôi biết cậu ấy mặt ngoài càng bình tĩnh bên trong càng nguy hiểm, vẫn nên đi theo sau đi!”
Lục Hàn Đình vẫn là rất không yên tâm nười anh em của mình, Cố Dạ Cần vẫn sống như cô nhi không bố không mẹ, hiện tại Diệp Linh cũng đi, anh thật sự chỉ còn một mình, anh không đi theo, bên cạnh Cố Dạ Cẩn liền thực sự không có ai.
Rất nhanh, thư ký ngừng xe lại, Lục Hàn Đình xuống xe, bọn họ đã tới trước cửa Cố gia đại trạch.
Thì ra Cô Dạ Cân rời sân bay, lái xe đi tới Cố gia đại trạch.
Anh tới Cố Gia Đại trạch làm cái gì?
“Chủ tịch, xe Cố tổng đã dừng ở phía trước, nhưng Cố tổng không biết đi đâu rồi ạ.” Thư ký riêng nói.
Lục Hàn Đình cũng thấy xe Cố Dạ Cần, nhưng không nhìn thấy Có Dạ Cần.
Cậu ấy đi đâu chứ?
Lúc này thư ký riêng kinh hô: “Cố tổng!
Chủ tịch, ngài mau nhìn, Cố tổng ở đói Trời ạ, Cố tổng đây là muốn làm cái gì!”
Lục Hàn Đình nhanh chóng ngắng đầu, anh ở phía trước thấy được Cố Dạ Cân, hiện tại Cô Dạ Cân câm trong tay một ngọn đuốc, trên đuốc cháy lửa hừng hực.
“Chủ tịch, Cố tổng có phải … điên rồi không?” Thư ký riêng cả kinh nói.
Lục Hàn Đình lúc này chạy đến, muốn chạy đến chỗ Cố Dạ Cần.
Thế nhưng một giây kế tiếp bước chân anh cứng đờ, bởi vì Cố Dạ Cần ở phía trước đã giơ tay lên, ném cây đuốc trong tay vào Cố gia đại trạch.
“Phừng” một tiếng, ngọn lửa cây đuốc lan ra, đốt cháy toàn bộ Cố gia đại trạch, rất nhanh Cố gia đại trạch liền lâm vào biển lửa.
“Ư.” Hạ Tịch Quán mang theo Diệp Linh rời đi.
Cố Dạ Cẩn đứng tại chỗ không nhúc nhích, anh trơ mắt nhìn Diệp Linh vào chỗ đăng ký, rồi từ từ biến mất ở trước mắt anh.
Người con gái anh yêu đặt bao nhiêu năm vào đáy lòng, anh tận mắt nhìn cô rời khỏi anh.
Tim của anh, lập tức trống rỗng.
Thứ quan trọng nhất trong sinh mệnh anh đã đi rồi.
Lúc này Lục Hàn Đình đi tới, anh muốn nói gì đó, thế nhưng cuối cùng cũng không nói gì, anh giơ tay võ vô vai Cô Dạ Cần.
Cố Dạ Cần đứng lặng tại chỗ thật lâu, sau đó yên lặng xoay người rời đi.
Lục Hàn Đình lo lắng Cố Dạ Cần, anh không biết Cố Dạ Cần muốn đi đâu, sẽ làm ra chuyện gì, cho nên anh bảo thư ký lái xe, đi theo phía sau xe Cố Dạ Cần.
Thư ký cung kính nói: “Chủ tịch, tôi thấy tâm trạng Cố tổng còn rất ổn, cũng sẽ không xảy ra chuyện lớn gì đâu.”
Lục Hàn Đình nhìn xe Cố Dạ Cần ở phía trước, tâm trạng Cố Dạ Cẩn rất ổn, lái xe cũng rất ổn, hoàn toàn chính xác không giông dáng vẻ sẽ xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng Lục Hàn Đình chau lại mày kiếm: “Tôi và cậu ấy đã quen nhau nhiều năm như vậy, tôi biết cậu ấy mặt ngoài càng bình tĩnh bên trong càng nguy hiểm, vẫn nên đi theo sau đi!”
Lục Hàn Đình vẫn là rất không yên tâm nười anh em của mình, Cố Dạ Cần vẫn sống như cô nhi không bố không mẹ, hiện tại Diệp Linh cũng đi, anh thật sự chỉ còn một mình, anh không đi theo, bên cạnh Cố Dạ Cẩn liền thực sự không có ai.
Rất nhanh, thư ký ngừng xe lại, Lục Hàn Đình xuống xe, bọn họ đã tới trước cửa Cố gia đại trạch.
Thì ra Cô Dạ Cân rời sân bay, lái xe đi tới Cố gia đại trạch.
Anh tới Cố Gia Đại trạch làm cái gì?
“Chủ tịch, xe Cố tổng đã dừng ở phía trước, nhưng Cố tổng không biết đi đâu rồi ạ.” Thư ký riêng nói.
Lục Hàn Đình cũng thấy xe Cố Dạ Cần, nhưng không nhìn thấy Có Dạ Cần.
Cậu ấy đi đâu chứ?
Lúc này thư ký riêng kinh hô: “Cố tổng!
Chủ tịch, ngài mau nhìn, Cố tổng ở đói Trời ạ, Cố tổng đây là muốn làm cái gì!”
Lục Hàn Đình nhanh chóng ngắng đầu, anh ở phía trước thấy được Cố Dạ Cân, hiện tại Cô Dạ Cân câm trong tay một ngọn đuốc, trên đuốc cháy lửa hừng hực.
“Chủ tịch, Cố tổng có phải … điên rồi không?” Thư ký riêng cả kinh nói.
Lục Hàn Đình lúc này chạy đến, muốn chạy đến chỗ Cố Dạ Cần.
Thế nhưng một giây kế tiếp bước chân anh cứng đờ, bởi vì Cố Dạ Cần ở phía trước đã giơ tay lên, ném cây đuốc trong tay vào Cố gia đại trạch.
“Phừng” một tiếng, ngọn lửa cây đuốc lan ra, đốt cháy toàn bộ Cố gia đại trạch, rất nhanh Cố gia đại trạch liền lâm vào biển lửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.