Chương 2074
Lưu Ly Tuyết Tuyết
18/03/2022
Những bà bác này vừa nghe Tô Tiểu Đường nói như vậy cũng có chút sợ, các bà rối rít nói: “Cô gái nhỏ, yên tâm đi, mấy bác không dám dây vào đâu, tuyệt đối sẽ không nói lung tung với người khác.”
Tô Tiểu Đường hiền lành gật đầu, giống như đóa hoa trắng nhỏ yếu đuối: “Người đáng trách cũng có chỗ đáng thương, chú con… chú ấy rất đáng thương, chú ấy từ rất sớm đã không có bố mẹ người thân, hiện tại cũng đã ba mươi mấy rồi, nhưng còn chưa cưới vợ, bởi vì không người nào nguyện ý gả cho chú, đoán chừng cả đời này chú đều phải sống một mình rồi…”
“Mấy bác máy thím, chúng con ở nơi này vài ngày, đên lúc con sẽ dân chú con rời khỏi đây, gia cảnh chú cũng coi như giàu có, đến lúc đó tất nhiên sẽ trả số tiền lớn tạ ơn cứu mạng của mấy bác mấy thím ạ.”
Tô Tiểu Đường thể hiện trọn vẹn nghệ thuật nói chuyện, nói xấu trước, sau đó phát kẹo dỗ ngọt, từng bước một tính toán, chỉ mấy câu nói đã thuyết phục mắy bà bác nơi đây.
Mấy bà bác liên tục gật đầu, sau đó rời đi.
Diệp Linh đều trợn tròn mắt, cô không biết nếu như anh trai biết mình bị Tô Tiểu Đường nói thành tên côn đồ lưu manh thì sẽ có gì cảm nghĩ gì.
Đã từng thiên chỉ kiêu tử lại lăn lộn đến nước này, thực sự là… đời người khăp nơi có kinh hỉ.
Thông thường dựa theo phim mà nói, hai người lưu lạc đến thôn núi nhỏ, Tô Tiểu Đường hẳn sẽ đóng giả với anh cô làm vợ gọi chồng, chứ không phải gọi là… chú chứ!?
Tại sao không đi theo kịch bản?
“Tiểu Đường.” Diệp Linh đi lên trước.
Tô Tiểu Đường xoay người, thấy được Diệp Linh: “Diệp tiểu thư, cô đã đến rôi.
“Tiểu Đường, anh trai chị đâu?”
“Anh trai cô ở bên trong, cô vào xem một chút đi.”
Diệp Linh đầy ra cửa nhà gỗ, đi vào.
Diệp Minh hiện tại nằm trên giường, vẫn còn đang hôn mê, điều kiện chữa bệnh nơi này không quá tốt, trên người anh băng rất nhiều vải lụa trắng, có thể thây được trong lúc ô tô nô tung đã bị thương rất nặng.
Song, anh còn sống!
Viền mắt Diệp Linh đỏ bừng, cô nhanh chóng cầm tay anh trai, anh trai trước sau đã đi dạo ở Quỷ Môn Quan hai vòng rồi, đây hết thảy đều do cô.
Là cô hại anh trai.
“Anh ơi…” Nước mắt Diệp Linh nhanh chóng rớt xuống.
“Linh Linh, đừng khóc, tớ mới vừa chẩn mạch cho anh Diệp, mạch của anh Diệp vẫn xem là mạnh, người có thể dạo ở Quỷ Môn Quan hai vòng rồi bình an trở về, đại khái ngay cả Diêm Vương cũng không dám nhận.” Hạ Tịch Quán cười nói.
Diệp Linh gật đầu, thoáng an tâm, lần này Hạ Tịch Quán cùng đi theo, có Quán Quán ở đây, anh trai nhất định sẽ tốt.
“Quán Quán, anh trai tớ lúc nào sẽ tỉnh?”
Hạ Tịch Quán lấy ra châm: “Tớ ghim cho anh Diệp trước, tin chắc anh Diệp chẳng mấy chốc sẽ tỉnh.”
Lúc Hạ Tịch Quán châm cứu không thể bị quấy rầy, Diệp Linh quay đầu, không thấy Tô Tiểu Đường đâu.
Tô Tiểu Đường chưa vào cùng, mà ở bên ngoài.
Diệp Linh đi ra ngoài, quả nhiên ở bên ngoài thấy được Tô Tiểu Đường: “Tiểu Đường, sao em không vào?”
Tô Tiểu Đường hiền lành gật đầu, giống như đóa hoa trắng nhỏ yếu đuối: “Người đáng trách cũng có chỗ đáng thương, chú con… chú ấy rất đáng thương, chú ấy từ rất sớm đã không có bố mẹ người thân, hiện tại cũng đã ba mươi mấy rồi, nhưng còn chưa cưới vợ, bởi vì không người nào nguyện ý gả cho chú, đoán chừng cả đời này chú đều phải sống một mình rồi…”
“Mấy bác máy thím, chúng con ở nơi này vài ngày, đên lúc con sẽ dân chú con rời khỏi đây, gia cảnh chú cũng coi như giàu có, đến lúc đó tất nhiên sẽ trả số tiền lớn tạ ơn cứu mạng của mấy bác mấy thím ạ.”
Tô Tiểu Đường thể hiện trọn vẹn nghệ thuật nói chuyện, nói xấu trước, sau đó phát kẹo dỗ ngọt, từng bước một tính toán, chỉ mấy câu nói đã thuyết phục mắy bà bác nơi đây.
Mấy bà bác liên tục gật đầu, sau đó rời đi.
Diệp Linh đều trợn tròn mắt, cô không biết nếu như anh trai biết mình bị Tô Tiểu Đường nói thành tên côn đồ lưu manh thì sẽ có gì cảm nghĩ gì.
Đã từng thiên chỉ kiêu tử lại lăn lộn đến nước này, thực sự là… đời người khăp nơi có kinh hỉ.
Thông thường dựa theo phim mà nói, hai người lưu lạc đến thôn núi nhỏ, Tô Tiểu Đường hẳn sẽ đóng giả với anh cô làm vợ gọi chồng, chứ không phải gọi là… chú chứ!?
Tại sao không đi theo kịch bản?
“Tiểu Đường.” Diệp Linh đi lên trước.
Tô Tiểu Đường xoay người, thấy được Diệp Linh: “Diệp tiểu thư, cô đã đến rôi.
“Tiểu Đường, anh trai chị đâu?”
“Anh trai cô ở bên trong, cô vào xem một chút đi.”
Diệp Linh đầy ra cửa nhà gỗ, đi vào.
Diệp Minh hiện tại nằm trên giường, vẫn còn đang hôn mê, điều kiện chữa bệnh nơi này không quá tốt, trên người anh băng rất nhiều vải lụa trắng, có thể thây được trong lúc ô tô nô tung đã bị thương rất nặng.
Song, anh còn sống!
Viền mắt Diệp Linh đỏ bừng, cô nhanh chóng cầm tay anh trai, anh trai trước sau đã đi dạo ở Quỷ Môn Quan hai vòng rồi, đây hết thảy đều do cô.
Là cô hại anh trai.
“Anh ơi…” Nước mắt Diệp Linh nhanh chóng rớt xuống.
“Linh Linh, đừng khóc, tớ mới vừa chẩn mạch cho anh Diệp, mạch của anh Diệp vẫn xem là mạnh, người có thể dạo ở Quỷ Môn Quan hai vòng rồi bình an trở về, đại khái ngay cả Diêm Vương cũng không dám nhận.” Hạ Tịch Quán cười nói.
Diệp Linh gật đầu, thoáng an tâm, lần này Hạ Tịch Quán cùng đi theo, có Quán Quán ở đây, anh trai nhất định sẽ tốt.
“Quán Quán, anh trai tớ lúc nào sẽ tỉnh?”
Hạ Tịch Quán lấy ra châm: “Tớ ghim cho anh Diệp trước, tin chắc anh Diệp chẳng mấy chốc sẽ tỉnh.”
Lúc Hạ Tịch Quán châm cứu không thể bị quấy rầy, Diệp Linh quay đầu, không thấy Tô Tiểu Đường đâu.
Tô Tiểu Đường chưa vào cùng, mà ở bên ngoài.
Diệp Linh đi ra ngoài, quả nhiên ở bên ngoài thấy được Tô Tiểu Đường: “Tiểu Đường, sao em không vào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.