Chương 2098
Lưu Ly Tuyết Tuyết
24/03/2022
“Chị nữa chị nữa, em gái của chồng CHỈ Mấy thím này kích động nướt bọt không ngờ, đều ở đây tranh đoạt A Sinh, hận không thể đánh nhau.
Diệp Linh đều trợn tròn mắt, cô từng thấy qua cảnh một cô gái nhà nào cũng muốn, chính là chưa thấy qua tranh nhau con rê.
A Sinh chỉ mới tới hôm, lại đã oanh động như thế.
Mị lực… mê người đáng chết này!
Thực sự là không chỗ nào không có mặt!
“Mấy chị ơi, đừng ồn ào nữa ạ.” Diệp Linh tốt bụng khuyên can.
Lúc này mấy thím kích động không cần thận đẩy Diệp Linh một cái, Diệp Linh không đứng vững, cả người té về phía sau.
AI Diệp Linh sợ kinh hô lên, hai tay nhỏ nhanh chóng gắt gao bảo vệ bụng mình.
“Áy em gái!” Mấy thím ý thức được Diệp Linh sắp ngã, nhanh chóng đi kéo Diệp Linh.
Diệp Linh hiện tại là phụ nữ có thai, không thể ngã.
Ngã một cái, chỉ sợ ngã đến rớt con.
Diệp Linh kinh hồn, trong nháy mắt đột nhiên có một bàn tay từ phía sau vươn qua, bóp chặt thắt lưng mềm của cô, một giây kế tiếp, cô liền vững vàng rơi vào trong lồng ngực to lớn mà ấm áp.
Diệp Linh ngắng đầu, khuôn mặt đẹp trai kia của Cố Dạ Cần đang phóng đại trong tầm mắt cô.
Cô Dạ Cần tới rôi!
“Làm sao không cần thận như vậy?” Có Dạ Cần nhấp nhẹ môi mỏng, hiển nhiên tâm trạng hết sức không vui.
“Tôi…” Diệp Linh không hiểu sao chột dạ, như thể mình đã làm sai.
Lúc này Cố Dạ Cẩn ngảng đầu, con ngươi đen thanh bần sau cặp kiếng gọng vàng liền nhàn nhạt rơi trên mặt mắấy thím kia.
Cố Dạ Cẩn vẫn luôn ở trên vị trí cao nhất, khí tràng nội liễm cường đại, hơn nữa lúc này ánh mắt anh lạnh lẽo như Vậy, bị nhàn nhạt nhìn chòng chọc một cái, máy thím không hiểu sao da đầu tê rân.
“A… A Sinh…” Mấy thím cười gượng vài tiếng, lúc đầu muốn giải thích đôi câu, nhưng trong khí tràng của Cố Dạ Cẩn, bọn họ túng quẫn nắm vạt áo mình, sau đó nhao nhao cúi đầu xuống.
Xin lỗi, chúng tôi sai rồi!
Diệp Linh cùng mấy thím ở trước mặt Cố Dạ Cần đều biến thành con nít làm sai, sau đó ngoan ngoãn nhận sai nói xin lỗi.
Cố Dạ Cẩn lúc này mới thu hồi ánh mắt, anh ôm ngang Diệp Linh lên, xoay người đi vào trong sân.
Thân thể đột nhiên trên không, Diệp Linh giật mình vươn hai tay ôm chặt cổ anh, sau khi ý thức được không thích hợp, cô lại nhanh chóng thu tay mình: “A Sinh, anh mau thả tôi xuống!”
“Đừng nháo!” Cố Dạ Cẩn trầm giọng nói.
Hàng mi như lông vũ của Diệp Linh chớp chớp, cho nên, người tài xê này là đang… quát với cô sao?
“Anh quát tôi?”
Cố Dạ Cần hạ mắt nhìn cô một cái, cô ngước đôi mắt nước mềm mị đang nhìn anh, ngây thơ lại khiếp sợ, trong vẻ đáng yêu mơ mơ màng màng còn mang theo vài phần uất ức và lên án khi bị quát.
Cố Dạ Cẩn cũng phát hiện tâm trạng mình không tốt lắm, vừa rồi có quát cô, anh nhanh chóng thả mềm giọng: “Không có, tôi không quát em.”
Diệp Linh đều trợn tròn mắt, cô từng thấy qua cảnh một cô gái nhà nào cũng muốn, chính là chưa thấy qua tranh nhau con rê.
A Sinh chỉ mới tới hôm, lại đã oanh động như thế.
Mị lực… mê người đáng chết này!
Thực sự là không chỗ nào không có mặt!
“Mấy chị ơi, đừng ồn ào nữa ạ.” Diệp Linh tốt bụng khuyên can.
Lúc này mấy thím kích động không cần thận đẩy Diệp Linh một cái, Diệp Linh không đứng vững, cả người té về phía sau.
AI Diệp Linh sợ kinh hô lên, hai tay nhỏ nhanh chóng gắt gao bảo vệ bụng mình.
“Áy em gái!” Mấy thím ý thức được Diệp Linh sắp ngã, nhanh chóng đi kéo Diệp Linh.
Diệp Linh hiện tại là phụ nữ có thai, không thể ngã.
Ngã một cái, chỉ sợ ngã đến rớt con.
Diệp Linh kinh hồn, trong nháy mắt đột nhiên có một bàn tay từ phía sau vươn qua, bóp chặt thắt lưng mềm của cô, một giây kế tiếp, cô liền vững vàng rơi vào trong lồng ngực to lớn mà ấm áp.
Diệp Linh ngắng đầu, khuôn mặt đẹp trai kia của Cố Dạ Cần đang phóng đại trong tầm mắt cô.
Cô Dạ Cần tới rôi!
“Làm sao không cần thận như vậy?” Có Dạ Cần nhấp nhẹ môi mỏng, hiển nhiên tâm trạng hết sức không vui.
“Tôi…” Diệp Linh không hiểu sao chột dạ, như thể mình đã làm sai.
Lúc này Cố Dạ Cẩn ngảng đầu, con ngươi đen thanh bần sau cặp kiếng gọng vàng liền nhàn nhạt rơi trên mặt mắấy thím kia.
Cố Dạ Cẩn vẫn luôn ở trên vị trí cao nhất, khí tràng nội liễm cường đại, hơn nữa lúc này ánh mắt anh lạnh lẽo như Vậy, bị nhàn nhạt nhìn chòng chọc một cái, máy thím không hiểu sao da đầu tê rân.
“A… A Sinh…” Mấy thím cười gượng vài tiếng, lúc đầu muốn giải thích đôi câu, nhưng trong khí tràng của Cố Dạ Cẩn, bọn họ túng quẫn nắm vạt áo mình, sau đó nhao nhao cúi đầu xuống.
Xin lỗi, chúng tôi sai rồi!
Diệp Linh cùng mấy thím ở trước mặt Cố Dạ Cần đều biến thành con nít làm sai, sau đó ngoan ngoãn nhận sai nói xin lỗi.
Cố Dạ Cẩn lúc này mới thu hồi ánh mắt, anh ôm ngang Diệp Linh lên, xoay người đi vào trong sân.
Thân thể đột nhiên trên không, Diệp Linh giật mình vươn hai tay ôm chặt cổ anh, sau khi ý thức được không thích hợp, cô lại nhanh chóng thu tay mình: “A Sinh, anh mau thả tôi xuống!”
“Đừng nháo!” Cố Dạ Cẩn trầm giọng nói.
Hàng mi như lông vũ của Diệp Linh chớp chớp, cho nên, người tài xê này là đang… quát với cô sao?
“Anh quát tôi?”
Cố Dạ Cần hạ mắt nhìn cô một cái, cô ngước đôi mắt nước mềm mị đang nhìn anh, ngây thơ lại khiếp sợ, trong vẻ đáng yêu mơ mơ màng màng còn mang theo vài phần uất ức và lên án khi bị quát.
Cố Dạ Cẩn cũng phát hiện tâm trạng mình không tốt lắm, vừa rồi có quát cô, anh nhanh chóng thả mềm giọng: “Không có, tôi không quát em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.