Chương 2103
Lưu Ly Tuyết Tuyết
26/03/2022
Cố Dạ Cẩn đã làm xong bữa tối, anh đang xới cơm, lúc này phía sau truyền đên một tiêng ho khan rât cô ý – khụ khụl Cố Dạ Cẩn xoay người, ở cạnh cửa thấy được Diệp Linh, anh khựng lại, bởi vì khuôn mặt lớn chừng bàn tay Diệp Linh mang một chiếc kính râm rất lớn.
Mang kính râm không thành vấn đề, nhưng bây giờ đã là… buổi tối.
“Khụ khụ!” Diệp Linh lại ho khan một tiếng, cô thẳng lưng, cả người giống như một con nhỏ ngạo mạn, vươn ngón tay ra nhẹ nhàng đẩy kính râm lên: “A Sinh, anh thấy cái kính râm này của tôi đẹp không?”
Cố Dạ Cần đi tới, vươn bàn tay to sờ sờ cái trán cô: “Em không bị sốt đấy chứ, tối thui rồi còn mang kính râm cái gì?”
“.” Cái này là trọng điểm sao, trọng điểm là kính râm của cô là Prada, cái này đắt hơn gấp mấy lần cái túi LV trong tay Vương Ny Nhi kia đó?I
Tính toán một chút, chắc là anh hiện tại nghèo đến mức ngay cả thương hiệu Prada cũng không nhận ra, thôi thì tha thứ cho anh lần này đó! Cô phải làm một tiểu tiên nữ hiền lành.
“Kính râm ngoại trừ cản ánh nắng, cũng có thể… cản ánh sáng đó.” Diệp Linh cãi chày cãi cối một câu, sau đó nói đến rồi trọng điểm: “Cái kính râm này hình như rất đắt, lúc đó tôi mua tận máy số không phía sau ấy, ba bốn… năm sáu số gì đó ái…”
Nói rồi Diệp Linh cố ý ở trước mặt Cố Dạ Cần đưa ra bàn tay nhỏ bé, sau đó khoe khoang làm bộ đang đếm số.
Thế nhưng một giây kế tiếp, bàn tay to của Cô Dạ Cân duôi tới, trực tiêp bắt lấy cái kính râm trên mặt cô: “Hôm nay sao em nói nhiều thế, mau ăn cơm tối.”
*..” Diệp Linh muốn cướp kính râm về, nhưng Cố Dạ Cần giơ tay lên đặt kính râm ở trong hộc tủ, cô bi kịch phát hiện dựa vào chiều cao của bản thân hoàn toàn với không tới.
Cố Dạ Cẩn múc cơm, đặt trên bàn cơm, sau đó vẫy vẫy tay về hướng cô: “Qua đây.”
Diệp Linh đã cảm thấy anh như đang gọi chó đến!
Khu khụ.
Diệp Linh lại nằng nặng ho khan một tiếng, sau đó đầy một chân của mình lên trước: “A Sinh, anh thây đôi giày cao gót thủy tinh này của tôi đẹp không?”
Cố Dạ Cần lúc này mới phát hiện cô vậy màng đi một đôi giày cao gót, mặc dù lúc trước cô rất thích đi cao gót, cũng rất cao.
Nhưng cô đã là một phụ nữ có thail Thấy ánh mắt anh dừng lại trên giày cao gót của mình rất lâu, Diệp Linh có chút đắc ý: “Đôi giày cao gót này ấy àiI Là mẫu mới nhất của CHANEL, không phải tôi mua đâu, mà là bên nhãn hàng đưa đó…”
Diệp Linh vẫn chưa nói hết, Cố Dạ Cần đã đi tới, anh mím môi, nghiêm nghị không vui cắt đứt cô: “Ai cho em đi giày cao gót?”
Diệp Linh sửng sốt: “Cái… cái gì?”
Cố Dạ Cần cúi thấp xuống trước mặt cô, quỳ một gối, ngón tay thon dài rơi trên đôi giày thủy tỉnh của cô, nhanh chóng cởi ra cho cô.
Soạt, một tiếng, anh trực tiếp ném đôi giày cao gót CHANEL này của cô vào trong thùng rác.
CHANEL của cô!
Diệp Linh khiếp sợ nhìn anh, anh… điên rồi à?
Hay là nói, điếc không sợ súng, anh không biết đôi CHANEL này đắt bao nhiêu đúng không?
“A Sinh, anhl” Diệp Linh muôn nói chuyện.
Cố Dạ Cần nhíu lại mi tâm tuấn mỹ: “Im miệng! Diệp Linh, lần tiếp lại để tôi thấy em đi giày cao gót, anh liền…”
Mang kính râm không thành vấn đề, nhưng bây giờ đã là… buổi tối.
“Khụ khụ!” Diệp Linh lại ho khan một tiếng, cô thẳng lưng, cả người giống như một con nhỏ ngạo mạn, vươn ngón tay ra nhẹ nhàng đẩy kính râm lên: “A Sinh, anh thấy cái kính râm này của tôi đẹp không?”
Cố Dạ Cần đi tới, vươn bàn tay to sờ sờ cái trán cô: “Em không bị sốt đấy chứ, tối thui rồi còn mang kính râm cái gì?”
“.” Cái này là trọng điểm sao, trọng điểm là kính râm của cô là Prada, cái này đắt hơn gấp mấy lần cái túi LV trong tay Vương Ny Nhi kia đó?I
Tính toán một chút, chắc là anh hiện tại nghèo đến mức ngay cả thương hiệu Prada cũng không nhận ra, thôi thì tha thứ cho anh lần này đó! Cô phải làm một tiểu tiên nữ hiền lành.
“Kính râm ngoại trừ cản ánh nắng, cũng có thể… cản ánh sáng đó.” Diệp Linh cãi chày cãi cối một câu, sau đó nói đến rồi trọng điểm: “Cái kính râm này hình như rất đắt, lúc đó tôi mua tận máy số không phía sau ấy, ba bốn… năm sáu số gì đó ái…”
Nói rồi Diệp Linh cố ý ở trước mặt Cố Dạ Cần đưa ra bàn tay nhỏ bé, sau đó khoe khoang làm bộ đang đếm số.
Thế nhưng một giây kế tiếp, bàn tay to của Cô Dạ Cân duôi tới, trực tiêp bắt lấy cái kính râm trên mặt cô: “Hôm nay sao em nói nhiều thế, mau ăn cơm tối.”
*..” Diệp Linh muốn cướp kính râm về, nhưng Cố Dạ Cần giơ tay lên đặt kính râm ở trong hộc tủ, cô bi kịch phát hiện dựa vào chiều cao của bản thân hoàn toàn với không tới.
Cố Dạ Cẩn múc cơm, đặt trên bàn cơm, sau đó vẫy vẫy tay về hướng cô: “Qua đây.”
Diệp Linh đã cảm thấy anh như đang gọi chó đến!
Khu khụ.
Diệp Linh lại nằng nặng ho khan một tiếng, sau đó đầy một chân của mình lên trước: “A Sinh, anh thây đôi giày cao gót thủy tinh này của tôi đẹp không?”
Cố Dạ Cần lúc này mới phát hiện cô vậy màng đi một đôi giày cao gót, mặc dù lúc trước cô rất thích đi cao gót, cũng rất cao.
Nhưng cô đã là một phụ nữ có thail Thấy ánh mắt anh dừng lại trên giày cao gót của mình rất lâu, Diệp Linh có chút đắc ý: “Đôi giày cao gót này ấy àiI Là mẫu mới nhất của CHANEL, không phải tôi mua đâu, mà là bên nhãn hàng đưa đó…”
Diệp Linh vẫn chưa nói hết, Cố Dạ Cần đã đi tới, anh mím môi, nghiêm nghị không vui cắt đứt cô: “Ai cho em đi giày cao gót?”
Diệp Linh sửng sốt: “Cái… cái gì?”
Cố Dạ Cần cúi thấp xuống trước mặt cô, quỳ một gối, ngón tay thon dài rơi trên đôi giày thủy tỉnh của cô, nhanh chóng cởi ra cho cô.
Soạt, một tiếng, anh trực tiếp ném đôi giày cao gót CHANEL này của cô vào trong thùng rác.
CHANEL của cô!
Diệp Linh khiếp sợ nhìn anh, anh… điên rồi à?
Hay là nói, điếc không sợ súng, anh không biết đôi CHANEL này đắt bao nhiêu đúng không?
“A Sinh, anhl” Diệp Linh muôn nói chuyện.
Cố Dạ Cần nhíu lại mi tâm tuấn mỹ: “Im miệng! Diệp Linh, lần tiếp lại để tôi thấy em đi giày cao gót, anh liền…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.