Chương 2149
Lưu Ly Tuyết Tuyết
07/04/2022
Cô hãn rât đã sớm tới, lặng lặng đứng ở nơi đó, thu sạch cảnh anh và Tiêu Đình Đình liếc mắt đưa tình vào đáy mắt.
Tiêu Thành đụng phải đôi mắt hạnh ấy, hiện tại cô đang nhìn anh, anh cũng nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau.
Tiêu Thành cứng đờ.
E rằng đã nhận ra Tiêu Thành bất thường, Tiêu Đình Đình lộ ra hoang mang: “A Thành, anh đang nhìn gì vậy?”
Tiêu Đình Đình xoay người nhìn.
Thế nhưng Tiêu Thành một tay ôm chặt thương kiêm kích thê nào, chiên đâu hùng dũng tắm trong biển máu, anh đều chưa từng quay đầu.
Nhưng bây giờ, anh muốn quay đầu lại.
Anh siết tay thật chặt, thẳng đến khi gân xanh nổi lên, anh đang dùng hết khí lực toàn thân khắc chế mình không quay đầu lại.
“A Thành, thư mời hôn lễ cuả chúng ta đang được in đó, anh thích kiểu hôn lễ thế nào, bố em muốn làm kiểu Trung Hoa, nhưng em muốn làm kiểu Âu, nếu không chúng ta làm hai kiểu, kiểu Trung Quốc và kiểu Âu, sau đó em sẽ bảo bố cho anh mấy ngày nghỉ, chúng ta đi du lịch trăng mật!” Tiêu Đình Đình tràn đầy mong đợi nói.
Lúc này tiếng thắng xe chói tai đột nhiên vang lên, Tiêu Thành khẩn cấp đạp phanh lại, dừng xe bên đường.
Tiêu Đình Đình ngồi ở ghế cạnh tài xế, cũng may ả đã cài dây an toàn rồi, bằng không xe đột nhiên phanh lại nhất định sẽ làm ả bị đụng đầu.
“A Thành, làm sao vậy, sao anh lại đột nhiên dừng xe, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Giữa mi tâm anh tuấn của Tiêu Thành đã phủ lên một tầng sương lạnh, anh mím môi nói hai chữ: “Xuống xe!”
Xuống xe.
Ngắn gọn lại bá đạo.
Cái gì?
Sắc mặt Tiêu Đình Đình cũng thay đôi, nơi này là đường cao tốc, ä xuống xe ở chỗ này thì về kiểu gì, ở đây không gọi được xe.
Anh muốn vứt ả ở đây?
“A Thành, anh có phải điên rồi hay không, tại sao anh có thể bỏ em ở nơi này, em…”
“Xuống xe, tôi không thích nói lần thứ hai, hiểu ý của tôi không?” Tiêu Thành trực tiếp cắt lời ả.
Tiêu Đình Đình nhìn Tiêu Thành lúc này, đôi mắt u trầm kia như nhiễm nước sơn, dưới ánh trăng nhạt nhòa tản ra ánh sáng âm u, như dã thú nguy hiểm ẩn núp trong rừng rậm, làm người ta kinh sợ.
Tiêu Đình Đình tê rần da đầu, ả kéo ra cửa xe kế bên người lái, xuống xe.
“Tiêu Thành, anh thực sự quá đáng, anh có tin không em sẽ mách với bó, hoặc là, em sẽ không muốn kết hôn với anh nữal” Tiêu Đình Đình không phục, căn răng uy hiếp nói.
Thế nhưng một giây kế tiếp “brr” một tiếng, Tiêu Thành đạp chân ga, phóng đi rồi.
Tiêu Đình Đình bị phun một mặt đầy khói xe, không gì sánh được chật vật và phẫn nộ.
Tiêu Thành đụng phải đôi mắt hạnh ấy, hiện tại cô đang nhìn anh, anh cũng nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau.
Tiêu Thành cứng đờ.
E rằng đã nhận ra Tiêu Thành bất thường, Tiêu Đình Đình lộ ra hoang mang: “A Thành, anh đang nhìn gì vậy?”
Tiêu Đình Đình xoay người nhìn.
Thế nhưng Tiêu Thành một tay ôm chặt thương kiêm kích thê nào, chiên đâu hùng dũng tắm trong biển máu, anh đều chưa từng quay đầu.
Nhưng bây giờ, anh muốn quay đầu lại.
Anh siết tay thật chặt, thẳng đến khi gân xanh nổi lên, anh đang dùng hết khí lực toàn thân khắc chế mình không quay đầu lại.
“A Thành, thư mời hôn lễ cuả chúng ta đang được in đó, anh thích kiểu hôn lễ thế nào, bố em muốn làm kiểu Trung Hoa, nhưng em muốn làm kiểu Âu, nếu không chúng ta làm hai kiểu, kiểu Trung Quốc và kiểu Âu, sau đó em sẽ bảo bố cho anh mấy ngày nghỉ, chúng ta đi du lịch trăng mật!” Tiêu Đình Đình tràn đầy mong đợi nói.
Lúc này tiếng thắng xe chói tai đột nhiên vang lên, Tiêu Thành khẩn cấp đạp phanh lại, dừng xe bên đường.
Tiêu Đình Đình ngồi ở ghế cạnh tài xế, cũng may ả đã cài dây an toàn rồi, bằng không xe đột nhiên phanh lại nhất định sẽ làm ả bị đụng đầu.
“A Thành, làm sao vậy, sao anh lại đột nhiên dừng xe, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Giữa mi tâm anh tuấn của Tiêu Thành đã phủ lên một tầng sương lạnh, anh mím môi nói hai chữ: “Xuống xe!”
Xuống xe.
Ngắn gọn lại bá đạo.
Cái gì?
Sắc mặt Tiêu Đình Đình cũng thay đôi, nơi này là đường cao tốc, ä xuống xe ở chỗ này thì về kiểu gì, ở đây không gọi được xe.
Anh muốn vứt ả ở đây?
“A Thành, anh có phải điên rồi hay không, tại sao anh có thể bỏ em ở nơi này, em…”
“Xuống xe, tôi không thích nói lần thứ hai, hiểu ý của tôi không?” Tiêu Thành trực tiếp cắt lời ả.
Tiêu Đình Đình nhìn Tiêu Thành lúc này, đôi mắt u trầm kia như nhiễm nước sơn, dưới ánh trăng nhạt nhòa tản ra ánh sáng âm u, như dã thú nguy hiểm ẩn núp trong rừng rậm, làm người ta kinh sợ.
Tiêu Đình Đình tê rần da đầu, ả kéo ra cửa xe kế bên người lái, xuống xe.
“Tiêu Thành, anh thực sự quá đáng, anh có tin không em sẽ mách với bó, hoặc là, em sẽ không muốn kết hôn với anh nữal” Tiêu Đình Đình không phục, căn răng uy hiếp nói.
Thế nhưng một giây kế tiếp “brr” một tiếng, Tiêu Thành đạp chân ga, phóng đi rồi.
Tiêu Đình Đình bị phun một mặt đầy khói xe, không gì sánh được chật vật và phẫn nộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.