Chương 2159
Lưu Ly Tuyết Tuyết
09/04/2022
Cố Dạ Cần ôm con gái đặt bên người Diệp Linh, Diệp Linh bị tiêm thuốc mê và đã trải qua hai lần sinh thường và sinh mổ cùng một lúc, nên bây giờ cô đã mệt lả, cô yếu ớt nhìn con gái mình, sau đó ở trên khuôn mặt nhỏ của con gái hôn một cái.
Bé con, mẹ yêu con.
Hiện tại mẹ con các cô đang ở bên cạnh anh, trên cái thế giới này anh lại có thêm một người phải bảo vệ, Cố Dạ Cần nhịn không được vươn tay, xoa xoa khuôn mặt nhỏ của Diệp Linh: “Linh Linh, anh làm bô, em làm mẹ rôi.”
“Dạ.” Diệp Linh mệt mỏi nhắm mắt.
Sắc mặt Cố Dạ Cẩn chợt biến: “Linh Linh, Linh Linh…”
“Cố tổng,” Hạ Tịch Quán nhanh chóng mở miệng: “Cố tổng, đừng lo, Linh Linh chỉ là quá mệt nhọc, đang ngủ mà thôi, hiện tại để Linh Linh ngủ một giấc thật ngon, đừng quấy rầy cậu ấy.”
Cố Dạ Cẩn lo lắng, đưa tay xoa mặt Diệp Linh: “Thật sự chỉ là đang ngủ thôi sao?”
Hạ Tịch Quán cười: “Cố tổng, anh yên tâm đi, thật sự chỉ là đang ngủ.”
“Ừm.” Cố Dạ Cần gật đầu.
Trong phòng bệnh.
Hạ Tịch Quán cùng vài y tá nhỏ vây quanh xe đầy trẻ con nhìn: “Các cô coi tiểu thiên kim này đi, đường nét ngũ quan sắc nét thật, nhưng đôi mắt lại y hệt bó.”
“Ha ha, đúng vậy, gen của bố mẹ tốt như vậy, tiểu thiên kim tuyệt đúng là một tiểu mỹ nhân.”
Cố Dạ Cần lúc này đang dựa vào bên tường, anh một tay đút trong túi quần, xuyên qua khe hở nhỏ nhìn về phía xe đầy trẻ con, cái mền màu vàng bọc lấy bé con, bé con mở đôi mắt đen lúng liêng, lanh lợi mười phân.
Cố Dạ Cần nhìn về phía Hạ Tịch Quán, thấp giọng hỏi: “Linh Linh sao còn chưa tỉnh, cô ấy đã ngủ hai tiếng rồi.”
Hạ Tịch Quán lộ ra ý cười bất đắc dĩ, trong suốt 2 tiếng vị Cố tổng đã hỏi câu này không dưới mười lần rồi.
Quá sốt ruột.
Hạ Tịch Quán nói: “Cố tổng, Linh Linh thật sự chỉ là đang ngủ, nếu như anh thực sự lo lắng, có thể đánh thức Linh Linh.”
Đánh thức cô sao?
Cố Dạ Cần nhìn về phía giường bệnh, con gái ra đời, Diệp Linh không còn cái bụng tròn vo kia nữa, mảnh khảnh năm ngủ trên giường bệnh, co lại thành một cục y hệt con gái anh.
Lông mi nhỏ dài như cánh ve an tĩnh rũ xuống, khuôn mặt nhỏ mềm có hơi tái, dưới mí mắt còn có vẻ mệt mỏi.
Cố Dạ Cần lắc đầu, mặc dù không yên tâm, nhưng vẫn không đánh thức cô.
Không nỡ.
“Cố tổng, Linh Linh hiện tại cần ngủ, anh đừng quá lo, không ai giành vợ với anh.”
Tuy là nói như vậy, thế nhưng Cố Dạ Cần vẫn rất muốn nhìn Diệp Linh, anh rất sợ mình nháy mắt một cái, Diệp Linh sẽ lại không thấy đâu.
“Linh Linh khôi phục nhớ rồi, việc này cô biết không?” Cố Dạ Cần hỏi Hạ Tịch Quán.
Hạ Tịch Quán gật đầu: “Tôi nghe Linh Linh gọi tên anh rôi.”
Bé con, mẹ yêu con.
Hiện tại mẹ con các cô đang ở bên cạnh anh, trên cái thế giới này anh lại có thêm một người phải bảo vệ, Cố Dạ Cần nhịn không được vươn tay, xoa xoa khuôn mặt nhỏ của Diệp Linh: “Linh Linh, anh làm bô, em làm mẹ rôi.”
“Dạ.” Diệp Linh mệt mỏi nhắm mắt.
Sắc mặt Cố Dạ Cẩn chợt biến: “Linh Linh, Linh Linh…”
“Cố tổng,” Hạ Tịch Quán nhanh chóng mở miệng: “Cố tổng, đừng lo, Linh Linh chỉ là quá mệt nhọc, đang ngủ mà thôi, hiện tại để Linh Linh ngủ một giấc thật ngon, đừng quấy rầy cậu ấy.”
Cố Dạ Cẩn lo lắng, đưa tay xoa mặt Diệp Linh: “Thật sự chỉ là đang ngủ thôi sao?”
Hạ Tịch Quán cười: “Cố tổng, anh yên tâm đi, thật sự chỉ là đang ngủ.”
“Ừm.” Cố Dạ Cần gật đầu.
Trong phòng bệnh.
Hạ Tịch Quán cùng vài y tá nhỏ vây quanh xe đầy trẻ con nhìn: “Các cô coi tiểu thiên kim này đi, đường nét ngũ quan sắc nét thật, nhưng đôi mắt lại y hệt bó.”
“Ha ha, đúng vậy, gen của bố mẹ tốt như vậy, tiểu thiên kim tuyệt đúng là một tiểu mỹ nhân.”
Cố Dạ Cần lúc này đang dựa vào bên tường, anh một tay đút trong túi quần, xuyên qua khe hở nhỏ nhìn về phía xe đầy trẻ con, cái mền màu vàng bọc lấy bé con, bé con mở đôi mắt đen lúng liêng, lanh lợi mười phân.
Cố Dạ Cần nhìn về phía Hạ Tịch Quán, thấp giọng hỏi: “Linh Linh sao còn chưa tỉnh, cô ấy đã ngủ hai tiếng rồi.”
Hạ Tịch Quán lộ ra ý cười bất đắc dĩ, trong suốt 2 tiếng vị Cố tổng đã hỏi câu này không dưới mười lần rồi.
Quá sốt ruột.
Hạ Tịch Quán nói: “Cố tổng, Linh Linh thật sự chỉ là đang ngủ, nếu như anh thực sự lo lắng, có thể đánh thức Linh Linh.”
Đánh thức cô sao?
Cố Dạ Cần nhìn về phía giường bệnh, con gái ra đời, Diệp Linh không còn cái bụng tròn vo kia nữa, mảnh khảnh năm ngủ trên giường bệnh, co lại thành một cục y hệt con gái anh.
Lông mi nhỏ dài như cánh ve an tĩnh rũ xuống, khuôn mặt nhỏ mềm có hơi tái, dưới mí mắt còn có vẻ mệt mỏi.
Cố Dạ Cần lắc đầu, mặc dù không yên tâm, nhưng vẫn không đánh thức cô.
Không nỡ.
“Cố tổng, Linh Linh hiện tại cần ngủ, anh đừng quá lo, không ai giành vợ với anh.”
Tuy là nói như vậy, thế nhưng Cố Dạ Cần vẫn rất muốn nhìn Diệp Linh, anh rất sợ mình nháy mắt một cái, Diệp Linh sẽ lại không thấy đâu.
“Linh Linh khôi phục nhớ rồi, việc này cô biết không?” Cố Dạ Cần hỏi Hạ Tịch Quán.
Hạ Tịch Quán gật đầu: “Tôi nghe Linh Linh gọi tên anh rôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.