Chương 2191
Lưu Ly Tuyết Tuyết
17/04/2022
Hôm nay ánh nắng xán lạn, Tiểu Điềm Điềm lại tới trại an dưỡng thăm Ôn Lam.
Lúc đi trên đường thời điểm, đột nhiên có một cậu bé bướng bỉnh nhảy ra ngoài, vô cùng thô lỗ nói: “Cậu chính là Tiểu Điềm Điềm! Cậu lại đến thăm bà nội cậu?”
Tiểu Điềm Điềm gật đầu: “Đúng vậy.”
“Tiểu Điềm Điềm, bà nội tôi nói bà nội cậu không phải người tốt, bà ta chính là một lão yêu quái!” Cậu bé chống nạnh nói.
Khuôn mặt nhỏ phần điêu ngọc trác của Tiểu Điềm Điềm lạnh xuống, biểu thị mình tức giận, giọng nói non nớt gắn lên từng chữ từng câu phản bác: “Cậu nói bậy! Bà nội tôi không phải là lão yêu quái!”
“Tôi không nói bậy, bà nội tôi nói bà nội cậu trước đây làm rất nhiều chuyện xấu, suýt chút nữa hại chết mẹ cậu, thiếu chút nữa hại chết cậu!”
Tiểu Điềm Điềm chau mày, đôi mắt đen to chuyển động: “Tôi không tin lời bà cậu nói, bà nội cậu thích ở sau lưng người khác nói bậy như thế, vậy nói rõ bà ấy rất bà tám!”
Tiểu Điềm Điềm xoay người rời đi.
Cậu bé gấp gáp, kỳ thực cậu muốn ở trước mặt Tiểu Điềm Điềm tìm tồn tại cảm giác, hiện tại Tiểu Điềm Điềm không để ý tới cậu, cậu vươn tay đẩy Tiểu Điềm Điềm một cái: “Bà nội cậu chính là lão yêu quái!”
Tiêu Điêm Điêm không đứng vững, trực tiếp té xuống đất.
Lúc này Ôn Lam đúng lúc đi ra, bà ta thấy Tiểu Điềm Điềm chậm chạp không tới, nên đi ra tìm, ai biết đúng dịp thấy Tiểu Điềm Điềm ngã xuống đất.
Ôn Lam sắc mặt đại biến, đẩy xe lăn lên trước: “Tiểu Điềm Điềm! Tiểu Điềm Điềm con không sao chứ! Người đâu!
Mau tới!”
Ôn Lam bát chấp hai chân tàn phé của mình, vươn tay định ôm Tiểu Điềm Điềm, thế nhưng thật bất hạnh, chính bà lại ngã xuống xe lăn, chật vật ngã ngồi trên mặt đất.
“Tiểu Điềm Điềm, đừng sợ, bà nội ôm một cái.” Ôn Lam ngôi dưới đât, vươn tay ôm lấy Tiểu Điềm Điềm, bà còn rất sốt ruột kiểm tra Tiểu Điềm Điềm có bị thương không: “Điềm Điềm, có phải ngã đau chỗ nào không, mau nói cho bà nghel”
Tiểu Điềm Điềm “oa“ một tiếng khóc òa lên, cô bé nắm chặt tay nhỏ dụidụi mắt, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Cái này càng làm Ôn Lam lo lắng: “Tiểu Điềm Điềm, con đến tột cùng làm sao Vậy…”
Tiểu Điềm Điềm mở lòng bàn tay nhỏ của mình ra, thương tâm nức nở nói: “Bà ơi, chocolate con tặng bà bị gãy rồi.
Ôn Lam cứng đờ, hiện tại trong lòng bàn tay Tiêu Điêm Điêm có một khôi chocolae hình trái tim, nhưng chocolate đã bị gãy.
Thì ra Tiểu Điềm Điềm là tới tặng bà chocolate.
Thì ra Tiểu Điềm Điềm là bởi vì cái này mà khóc.
Ôn Lam nhìn cô bé trong lòng, đôi mắt Điềm Điềm rất giống Cố Dạ Cẩn, cái này chân chân thật thật chính là huyết mạch của Cố gia, Ôn Lam nhớ tới năm đó bà ta suýt chút nữa làm hại Diệp Linh sảy thai, Tiểu Điềm Điềm suýt chút nữa đã không còn cách nào đi tới thế giới này.
Bà ta đã làm rất nhiều rất nhiều chuyện sai lầm.
Sông hơn nửa đời, bà ta cảm giác mình vẫn đần độn, hiện tại này sinh mệnh nhỏ hoạt bát đi tới thế giới của bà ta, cho cô quá nhiều tiếng nói cười vui vẻ ấm áp, hối hận cùng hổ thẹn trong lòng bà ta cuộn trào mãnh liệt.
Lúc đi trên đường thời điểm, đột nhiên có một cậu bé bướng bỉnh nhảy ra ngoài, vô cùng thô lỗ nói: “Cậu chính là Tiểu Điềm Điềm! Cậu lại đến thăm bà nội cậu?”
Tiểu Điềm Điềm gật đầu: “Đúng vậy.”
“Tiểu Điềm Điềm, bà nội tôi nói bà nội cậu không phải người tốt, bà ta chính là một lão yêu quái!” Cậu bé chống nạnh nói.
Khuôn mặt nhỏ phần điêu ngọc trác của Tiểu Điềm Điềm lạnh xuống, biểu thị mình tức giận, giọng nói non nớt gắn lên từng chữ từng câu phản bác: “Cậu nói bậy! Bà nội tôi không phải là lão yêu quái!”
“Tôi không nói bậy, bà nội tôi nói bà nội cậu trước đây làm rất nhiều chuyện xấu, suýt chút nữa hại chết mẹ cậu, thiếu chút nữa hại chết cậu!”
Tiểu Điềm Điềm chau mày, đôi mắt đen to chuyển động: “Tôi không tin lời bà cậu nói, bà nội cậu thích ở sau lưng người khác nói bậy như thế, vậy nói rõ bà ấy rất bà tám!”
Tiểu Điềm Điềm xoay người rời đi.
Cậu bé gấp gáp, kỳ thực cậu muốn ở trước mặt Tiểu Điềm Điềm tìm tồn tại cảm giác, hiện tại Tiểu Điềm Điềm không để ý tới cậu, cậu vươn tay đẩy Tiểu Điềm Điềm một cái: “Bà nội cậu chính là lão yêu quái!”
Tiêu Điêm Điêm không đứng vững, trực tiếp té xuống đất.
Lúc này Ôn Lam đúng lúc đi ra, bà ta thấy Tiểu Điềm Điềm chậm chạp không tới, nên đi ra tìm, ai biết đúng dịp thấy Tiểu Điềm Điềm ngã xuống đất.
Ôn Lam sắc mặt đại biến, đẩy xe lăn lên trước: “Tiểu Điềm Điềm! Tiểu Điềm Điềm con không sao chứ! Người đâu!
Mau tới!”
Ôn Lam bát chấp hai chân tàn phé của mình, vươn tay định ôm Tiểu Điềm Điềm, thế nhưng thật bất hạnh, chính bà lại ngã xuống xe lăn, chật vật ngã ngồi trên mặt đất.
“Tiểu Điềm Điềm, đừng sợ, bà nội ôm một cái.” Ôn Lam ngôi dưới đât, vươn tay ôm lấy Tiểu Điềm Điềm, bà còn rất sốt ruột kiểm tra Tiểu Điềm Điềm có bị thương không: “Điềm Điềm, có phải ngã đau chỗ nào không, mau nói cho bà nghel”
Tiểu Điềm Điềm “oa“ một tiếng khóc òa lên, cô bé nắm chặt tay nhỏ dụidụi mắt, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Cái này càng làm Ôn Lam lo lắng: “Tiểu Điềm Điềm, con đến tột cùng làm sao Vậy…”
Tiểu Điềm Điềm mở lòng bàn tay nhỏ của mình ra, thương tâm nức nở nói: “Bà ơi, chocolate con tặng bà bị gãy rồi.
Ôn Lam cứng đờ, hiện tại trong lòng bàn tay Tiêu Điêm Điêm có một khôi chocolae hình trái tim, nhưng chocolate đã bị gãy.
Thì ra Tiểu Điềm Điềm là tới tặng bà chocolate.
Thì ra Tiểu Điềm Điềm là bởi vì cái này mà khóc.
Ôn Lam nhìn cô bé trong lòng, đôi mắt Điềm Điềm rất giống Cố Dạ Cẩn, cái này chân chân thật thật chính là huyết mạch của Cố gia, Ôn Lam nhớ tới năm đó bà ta suýt chút nữa làm hại Diệp Linh sảy thai, Tiểu Điềm Điềm suýt chút nữa đã không còn cách nào đi tới thế giới này.
Bà ta đã làm rất nhiều rất nhiều chuyện sai lầm.
Sông hơn nửa đời, bà ta cảm giác mình vẫn đần độn, hiện tại này sinh mệnh nhỏ hoạt bát đi tới thế giới của bà ta, cho cô quá nhiều tiếng nói cười vui vẻ ấm áp, hối hận cùng hổ thẹn trong lòng bà ta cuộn trào mãnh liệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.