Chương 2243
Lưu Ly Tuyết Tuyết
30/04/2022
Bàn tay của anh nâng bờ mông cong của cô lên, trực tiếp ôm cô ngồi trên đài rửa mặt.
Hà Băng còn chưa ngồi vững vàng, anh liền cúi đầu hôn lên, mưa rên gió dữ, trong nháy mặt cướp đi tât cả hô hâp của cô.
Anh thực sự hôn rất dùng sức, cảm giác kia giống như là muốn ăn sạch cô.
Hà Băng bị anh hôn như thế, thân thể trong nháy mắt giống như nước mềm nhữn xuống phía dưới.
Cô biết không phải do thuốc, mà do anh.
Mấy ngày nay Đường Ngọc vẫn muốn cùng cô thân mật, thế nhưng bản năng cô đã từ chối.
Hiện tại đổi thành Tiêu Thành, cô trực tiếp trầm mê trong nụ hôn của anh.
Hà Băng nhanh chóng dùng răng cắn đâu lưỡi anh.
Shh.
Tiêu Thành bị đau, chậm rãi buông lỏng cô ra, ánh mắt anh đỏ thắm nhìn chằm chằm cô, giọng đã khản đặc: “Làm sao vậy, có phải… hối hận rồi không?”
Hà Băng lại ôm cổ anh, mái tóc ẩm ướt dính trên gò má trắng nõn, đôi môi đỏ mọng sưng tấy, màu sắc minh diễm mạnh mẽ kích thích tròng mắt người đàn ông, cô lắc đầu: “Không có… em chỉ là muốn hỏi, anh chưa thực sự kết hôn với Tiêu Đình Đình đúng không!?”
Tiêu Thành nhìn cô chằm chằm, không nói chuyện.
“Quên đi, cái này chắc cũng không thể nói, vậy em sẽ không hỏi.” Hà Băng biệt anh cái gì cũng không thể nói, thế nhưng cô muốn xác nhận một chút, bởi vì cô không muốn làm… tình nhân, dù cho giả cũng không thẻ.
Lúc này Tiêu Thành khẽ bóp vòng eo thon nhỏ của cô, trong môi tràn ra hai chữ khàn khàn: “Không có.”
Anh nói, không cói Hai mắt Hà Băng sáng ngời, thì ra anh và Tiêu Đình Đình thật sự không kết hôn!
Cô ngọt ngào tiến đến trước mặt anh, nhỏ giọng cười nói: “Tiêu Thành, em thích anh.”
Cái gì?
Cô vừa nói cái gì?
Trái tim Tiêu Thành giật nảy, bàn tay giữ lại vai cô: “Em nói cái gì? Lặp lại lần nữal”
Hà Băng nhìn anh, lặp lại một lần: “Tiêu Thành, em thích anh.”
Cô nói – Tiêu Thành, em thích anh.
Tiêu Thành cho tới bây giờ không dám nghĩ cô cũng thích mình, dù sao ba năm trước đây cô không muốn, sau đó cô lại muốn đính hôn với Đường Ngọc, vậy mà cô lại thích anh.
“Hà Băng, những lời này không cho nói đùa, nếu như em dám nói dối chơi ông đây, em nhất định sẽ chết đấy, biết không?” Anh hung ác nhìn cô chằm chằm.
Hà Băng không sợ anh, cô chính là thích anh, đã thích thầm ba năm ròng rồi.
Tính cô thanh lạnh, đối với người nào cũng thờ œ tựa như băng vậy, thế nhưng cô một khi đã xác định tình cảm, gặp người mình thích, cô liền có thể nhiệt tình như lửa.
Hà Băng không nói chuyện, thế nhưng cô dùng hành động thực tế trả lời câu hỏi của anh, cô nhắm mắt hôn lên môi anh…
Không biết qua bao lâu, tất cả đã yên tĩnh lại.
Hà Băng còn chưa ngồi vững vàng, anh liền cúi đầu hôn lên, mưa rên gió dữ, trong nháy mặt cướp đi tât cả hô hâp của cô.
Anh thực sự hôn rất dùng sức, cảm giác kia giống như là muốn ăn sạch cô.
Hà Băng bị anh hôn như thế, thân thể trong nháy mắt giống như nước mềm nhữn xuống phía dưới.
Cô biết không phải do thuốc, mà do anh.
Mấy ngày nay Đường Ngọc vẫn muốn cùng cô thân mật, thế nhưng bản năng cô đã từ chối.
Hiện tại đổi thành Tiêu Thành, cô trực tiếp trầm mê trong nụ hôn của anh.
Hà Băng nhanh chóng dùng răng cắn đâu lưỡi anh.
Shh.
Tiêu Thành bị đau, chậm rãi buông lỏng cô ra, ánh mắt anh đỏ thắm nhìn chằm chằm cô, giọng đã khản đặc: “Làm sao vậy, có phải… hối hận rồi không?”
Hà Băng lại ôm cổ anh, mái tóc ẩm ướt dính trên gò má trắng nõn, đôi môi đỏ mọng sưng tấy, màu sắc minh diễm mạnh mẽ kích thích tròng mắt người đàn ông, cô lắc đầu: “Không có… em chỉ là muốn hỏi, anh chưa thực sự kết hôn với Tiêu Đình Đình đúng không!?”
Tiêu Thành nhìn cô chằm chằm, không nói chuyện.
“Quên đi, cái này chắc cũng không thể nói, vậy em sẽ không hỏi.” Hà Băng biệt anh cái gì cũng không thể nói, thế nhưng cô muốn xác nhận một chút, bởi vì cô không muốn làm… tình nhân, dù cho giả cũng không thẻ.
Lúc này Tiêu Thành khẽ bóp vòng eo thon nhỏ của cô, trong môi tràn ra hai chữ khàn khàn: “Không có.”
Anh nói, không cói Hai mắt Hà Băng sáng ngời, thì ra anh và Tiêu Đình Đình thật sự không kết hôn!
Cô ngọt ngào tiến đến trước mặt anh, nhỏ giọng cười nói: “Tiêu Thành, em thích anh.”
Cái gì?
Cô vừa nói cái gì?
Trái tim Tiêu Thành giật nảy, bàn tay giữ lại vai cô: “Em nói cái gì? Lặp lại lần nữal”
Hà Băng nhìn anh, lặp lại một lần: “Tiêu Thành, em thích anh.”
Cô nói – Tiêu Thành, em thích anh.
Tiêu Thành cho tới bây giờ không dám nghĩ cô cũng thích mình, dù sao ba năm trước đây cô không muốn, sau đó cô lại muốn đính hôn với Đường Ngọc, vậy mà cô lại thích anh.
“Hà Băng, những lời này không cho nói đùa, nếu như em dám nói dối chơi ông đây, em nhất định sẽ chết đấy, biết không?” Anh hung ác nhìn cô chằm chằm.
Hà Băng không sợ anh, cô chính là thích anh, đã thích thầm ba năm ròng rồi.
Tính cô thanh lạnh, đối với người nào cũng thờ œ tựa như băng vậy, thế nhưng cô một khi đã xác định tình cảm, gặp người mình thích, cô liền có thể nhiệt tình như lửa.
Hà Băng không nói chuyện, thế nhưng cô dùng hành động thực tế trả lời câu hỏi của anh, cô nhắm mắt hôn lên môi anh…
Không biết qua bao lâu, tất cả đã yên tĩnh lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.