Chương 2250
Lưu Ly Tuyết Tuyết
01/05/2022
Ba năm trước đây Dương Kim Đậu bay đến Hồng Kông đón cô, từng có tiếp xúc với Tiêu Thành, một khi Dương Kim Đậu bị tra xét, vậy bố cô Hà Tắn và thân phận của Tiêu Thành đều sẽ bị lộtheo, cái này sẽ hại chết Tiêu Thành, Dương Kim Đậu hành sự lỗ mãng chẳng những sẽ phá hư tất cả kế hoạch của Tiêu Thành, còn có thể khiến Tiêu Thành rơi vào nguy hiêm trí mạng.
Lúc đó dưới cảnh chỉ mành treo chuông, Hà Băng nhanh chóng đưa ra quyết đoán, cô xuất hiện trong tầm mắt Tiêu lão gia tử.
Quả nhiên, lực chú ý của Tiêu lão gia tử liền trở về trên người cô, đồng thời sai người bắt cô lại.
Mái tóc đen nhánh xốc xếch rối tung xuống dưới, lộ ra khuôn mặt nhỏ tuyệt lệ, xđôi mắt sáng ươn ướt, bị lôi kéo chật vật, thế nhưng thần sắc cô vẫn rất trấn định thong dong.
Trong căn phòng này ngoại trừ Lão Hổ, còn có một chút thủ hạ của Lão Hồ, cô vừa vào, liền khiến đám đàn ông kia đều nhìn thẳng.
Thiêu nữ 21 tuôi, độ tuôi như hoa nhưữ ngọc, da thịt trắng nõn nhắn một cái đã có vết hồng, khơi lên bao nhiêu tà niệm của đàn ông, khiến người ta sinh ra ham muốn bóp nát.
Hà Băng vừa tiến đến, những thủ hạ kia lên kêu òa lên: “Lão Hồ, đây là rau xanh lấy đâu ra thế, thật mềm đó.”
Ánh mắt bọn thủ hạ chu du trên người Hà Băng, dáng vẻ thô bỉ kia hận không thể nhào lên cởi hết quần áo trên người Hà Băng.
Hà Băng nhàn nhạt nhìn thoáng qua những người đó, khuôn mặt nhỏ không gì sánh được trong trẻo nhưng lạnh lùng, thẳng thắng lại không chút sợ hãi nào, sau đó cô nâng đôi mãt đen ươn ướt cô nhìn về phía Tiêu Thành đang lười biếng dựa trên ghế sa lon.
Cô không nói gì, lúc này cái gì cũng không thể nói.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tiêu Thành kỳ thực không có biểu cảm nào, thế nhưng trong nháy mắt Hà Băng tiến vào, mi tâm của anh đã trầm xuống.
Anh nhàn nhạt mà sắc bén chậm rãi quét mắt đến trên mặt đám thủ hạ nhao nhao ý dâm chung quanh một vòng.
Tiếp xúc được ánh mắt của người đàn ông, những thủ hạ kia nhanh chóng thu hồi ý cười dâm đãng, sợ hãi cúi đầu xuống.
Tiêu Thành lúc này mới nhìn vê phía Lão Hỗ đối diện, điếu thuốc đỏ thắm giữa ngón tay đưa đến bên môi mỏng, hút sâu một hơi, sau đó anh phun ra một làn khói trăng: “Đây là ý gì, hả?”
“Thành gia, đừng nóng giận, chúng ta ý gì cũng chẳng có, chính là muốn an toàn một chút, nghe nói cô gái đẹp này trước kia là tân sủng của Thành gia, Thành gia rất cưng, hiện tại mời cô ấy tới, đợi Thành gia và chủ tử tôi an toàn gặp mặt liền tự nhiên sẽ thả cô ấy ra.”
Lão Hỗ cười làm lành.
Khói trắng lượn lờ mơ hồ dung nhan tuần mỹ của người đàn ông, thế nhưng mơ hồ có thể thấy cặp mắt sâu thẳm đang nheo lại và đường nét sắc nhọn của hàm dưới: “Chủ tử ông đâu? Người không đên, chúng ta đàm luận kiêu gì?”
“Thành gia, chủ tử chúng tôi và Tiêu lão gia tử đã tới, song trước khi gặp ngài ấy, anh phải làm một chuyện.”
Tiêu Thành nhắc lên mí mắt anh tuấn, trong lồng ngực to lớn bật ra tiếng cười nhẹ trêu người: “Ah, chuyện gì?”
Lão Hồ khom lưng, đặt một vật ở trên bàn trà.
Hà Băng đưa mắt nhìn, là… bột trăng.
Là ma túy!
Không được!
Lúc đó dưới cảnh chỉ mành treo chuông, Hà Băng nhanh chóng đưa ra quyết đoán, cô xuất hiện trong tầm mắt Tiêu lão gia tử.
Quả nhiên, lực chú ý của Tiêu lão gia tử liền trở về trên người cô, đồng thời sai người bắt cô lại.
Mái tóc đen nhánh xốc xếch rối tung xuống dưới, lộ ra khuôn mặt nhỏ tuyệt lệ, xđôi mắt sáng ươn ướt, bị lôi kéo chật vật, thế nhưng thần sắc cô vẫn rất trấn định thong dong.
Trong căn phòng này ngoại trừ Lão Hổ, còn có một chút thủ hạ của Lão Hồ, cô vừa vào, liền khiến đám đàn ông kia đều nhìn thẳng.
Thiêu nữ 21 tuôi, độ tuôi như hoa nhưữ ngọc, da thịt trắng nõn nhắn một cái đã có vết hồng, khơi lên bao nhiêu tà niệm của đàn ông, khiến người ta sinh ra ham muốn bóp nát.
Hà Băng vừa tiến đến, những thủ hạ kia lên kêu òa lên: “Lão Hồ, đây là rau xanh lấy đâu ra thế, thật mềm đó.”
Ánh mắt bọn thủ hạ chu du trên người Hà Băng, dáng vẻ thô bỉ kia hận không thể nhào lên cởi hết quần áo trên người Hà Băng.
Hà Băng nhàn nhạt nhìn thoáng qua những người đó, khuôn mặt nhỏ không gì sánh được trong trẻo nhưng lạnh lùng, thẳng thắng lại không chút sợ hãi nào, sau đó cô nâng đôi mãt đen ươn ướt cô nhìn về phía Tiêu Thành đang lười biếng dựa trên ghế sa lon.
Cô không nói gì, lúc này cái gì cũng không thể nói.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tiêu Thành kỳ thực không có biểu cảm nào, thế nhưng trong nháy mắt Hà Băng tiến vào, mi tâm của anh đã trầm xuống.
Anh nhàn nhạt mà sắc bén chậm rãi quét mắt đến trên mặt đám thủ hạ nhao nhao ý dâm chung quanh một vòng.
Tiếp xúc được ánh mắt của người đàn ông, những thủ hạ kia nhanh chóng thu hồi ý cười dâm đãng, sợ hãi cúi đầu xuống.
Tiêu Thành lúc này mới nhìn vê phía Lão Hỗ đối diện, điếu thuốc đỏ thắm giữa ngón tay đưa đến bên môi mỏng, hút sâu một hơi, sau đó anh phun ra một làn khói trăng: “Đây là ý gì, hả?”
“Thành gia, đừng nóng giận, chúng ta ý gì cũng chẳng có, chính là muốn an toàn một chút, nghe nói cô gái đẹp này trước kia là tân sủng của Thành gia, Thành gia rất cưng, hiện tại mời cô ấy tới, đợi Thành gia và chủ tử tôi an toàn gặp mặt liền tự nhiên sẽ thả cô ấy ra.”
Lão Hỗ cười làm lành.
Khói trắng lượn lờ mơ hồ dung nhan tuần mỹ của người đàn ông, thế nhưng mơ hồ có thể thấy cặp mắt sâu thẳm đang nheo lại và đường nét sắc nhọn của hàm dưới: “Chủ tử ông đâu? Người không đên, chúng ta đàm luận kiêu gì?”
“Thành gia, chủ tử chúng tôi và Tiêu lão gia tử đã tới, song trước khi gặp ngài ấy, anh phải làm một chuyện.”
Tiêu Thành nhắc lên mí mắt anh tuấn, trong lồng ngực to lớn bật ra tiếng cười nhẹ trêu người: “Ah, chuyện gì?”
Lão Hồ khom lưng, đặt một vật ở trên bàn trà.
Hà Băng đưa mắt nhìn, là… bột trăng.
Là ma túy!
Không được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.