Chương 2326
Lưu Ly Tuyết Tuyết
20/05/2022
Đông trùng Hạ thảo?
Đông trùng Hạ thảo có thể giải được cơn nghiện ma túy của Diệp Minh?
Hà Băng nhận sách nhìn thoáng qua loại trùng thảo này, chị Quán Quán là muốn dùng loại trùng thảo này giải nghiện cho Diệp Minh sao?
“Nếu như bây giờ tôi vào núi tuyết tìm kiếm, có phải có thể tìm được không?”
Trong đôi mắt tựa như băng tuyết của Hà Băng lóe lên chút ánh sáng thanh sạch, nhìn quanh lưu chuyển.
“Loại trùng thảo này có thể gặp không thể cầu, cho dù cô bây giờ đến trong núi sâu tìm kiếm, cũng không nhất định có thê tìm được.”
“Nếu như tôi tìm được thì sao? Cho dù có một tia hi vọng, tôi đều sẽ không bỏ qua.”
“Nhưng mùa này trong núi sâu mọc đầy bụi gai, bây giờ sắc trời cũng đã đen, hay là chờ ngày mai tìm đi!” Nữ bác sỹ đề nghị.
“Tôi sẽ đi tìm ngay bây giờ.” Hà Băng xoay người muốn đi.
Thế nhưng nữ bác sỹ ngăn cản Hà Băng, sắc mặt ngưng trọng khuyên bảo: “Chúng tôi cũng chưa từng thấy qua loại Đông trùng Hạ thảo này, căn cứ theo y điển ghi chép, Đông trùng Hạ thảo bản thân mang chất kịch độc không gì sánh được, nếu như cô muốn hái nó xuông, nhât định phải lây mạng đổi mạng, cho nên chuyến hành trình vào núi này cô phải suy nghĩ thận trọng.”
Hà Băng không chút nào do dự, cô kiên định nói: “Ý cô tôi đều hiểu, thế nhưng chuyến hành trình này, tôi không thể không đi, hơn nữa tôi nhất định phải mang Đông trùng Hạ thảo về!”
Hà Băng lập tức xuất phát, cô căn cứ vào bản đồ đi tới núi sâu, bây giờ sắc trời đã rất tối rồi, trong tay cô cầm đèn pin, nương theo nguồn sáng của đèn đoi tìm trùng thảo.
Rất nhanh da thịt mềm mại đã đám bụi gai ven đường này vạch ra mấy vệt máu, rât đau.
Bụi gai đâm vào bụng dưới cô, nó cao đến tận nửa người, cũng không tránh được.
Đau đớn thân xác có thể lơ đi, Hà Băng cúi đầu, chỉ muốn tìm được trùng thảo.
Cô nhất định sẽ mang theo Đông trùng Hạ thảo trở về cứu anh.
Thời gian từng giờ trôi qua, sắc trời càng ngày càng tối, Hà Băng đã đi được rất xa, cách lối vào cũng càng ngày càng xa.
Thế nhưng cô không hề sợ, cô chỉ nóng ruột, cô còn chưa tìm được trùng thảo.
Loại trùng thảo này vô cùng khan hiếm, đên tột cùng sinh trưởng ở đâu vậy?
Hà Băng ngắng đầu lên, lúc này cô đột nhiên thấy được một gốc cây xanh biếc trong kẽ đá, Đông trùng Hạ thảo!
Dĩ nhiên là Đông trùng Hạ thảo!
Cô tưởng Đông trùng Hạ thảo là sinh rưởng ở trong đất, không phải, Đông rùng Hạ thảo là sinh trưởng ở trong kế đá.
Hà Băng nhanh chóng chạy tới khối đá kia, Đông trùng Hạ thảo rất cao, cần bò ên trên tảng đá mới có thể hái được.
Hai tay ôm lấy tảng đá lớn, Hà Băng ừng chút leo lên, cô leo thoăn thoắt, rước đây từng có kinh nghiệm leo núi, rất nhanh đã bò đến vị trí giữa.
Nhưng tảng đá lớn này uôn lượn ở giữa, hình dáng rất kỳ lạ, Hà Băng trượt chân một cái, cả người té xuống.
Cơ thể nhỏ nhắn lăn xuống trên đất, đau đớn đột nhiên kéo đến khiến hai mắt Hà Băng tối sầm, cô suýt chút nữa đau ngất đi.
Đông trùng Hạ thảo có thể giải được cơn nghiện ma túy của Diệp Minh?
Hà Băng nhận sách nhìn thoáng qua loại trùng thảo này, chị Quán Quán là muốn dùng loại trùng thảo này giải nghiện cho Diệp Minh sao?
“Nếu như bây giờ tôi vào núi tuyết tìm kiếm, có phải có thể tìm được không?”
Trong đôi mắt tựa như băng tuyết của Hà Băng lóe lên chút ánh sáng thanh sạch, nhìn quanh lưu chuyển.
“Loại trùng thảo này có thể gặp không thể cầu, cho dù cô bây giờ đến trong núi sâu tìm kiếm, cũng không nhất định có thê tìm được.”
“Nếu như tôi tìm được thì sao? Cho dù có một tia hi vọng, tôi đều sẽ không bỏ qua.”
“Nhưng mùa này trong núi sâu mọc đầy bụi gai, bây giờ sắc trời cũng đã đen, hay là chờ ngày mai tìm đi!” Nữ bác sỹ đề nghị.
“Tôi sẽ đi tìm ngay bây giờ.” Hà Băng xoay người muốn đi.
Thế nhưng nữ bác sỹ ngăn cản Hà Băng, sắc mặt ngưng trọng khuyên bảo: “Chúng tôi cũng chưa từng thấy qua loại Đông trùng Hạ thảo này, căn cứ theo y điển ghi chép, Đông trùng Hạ thảo bản thân mang chất kịch độc không gì sánh được, nếu như cô muốn hái nó xuông, nhât định phải lây mạng đổi mạng, cho nên chuyến hành trình vào núi này cô phải suy nghĩ thận trọng.”
Hà Băng không chút nào do dự, cô kiên định nói: “Ý cô tôi đều hiểu, thế nhưng chuyến hành trình này, tôi không thể không đi, hơn nữa tôi nhất định phải mang Đông trùng Hạ thảo về!”
Hà Băng lập tức xuất phát, cô căn cứ vào bản đồ đi tới núi sâu, bây giờ sắc trời đã rất tối rồi, trong tay cô cầm đèn pin, nương theo nguồn sáng của đèn đoi tìm trùng thảo.
Rất nhanh da thịt mềm mại đã đám bụi gai ven đường này vạch ra mấy vệt máu, rât đau.
Bụi gai đâm vào bụng dưới cô, nó cao đến tận nửa người, cũng không tránh được.
Đau đớn thân xác có thể lơ đi, Hà Băng cúi đầu, chỉ muốn tìm được trùng thảo.
Cô nhất định sẽ mang theo Đông trùng Hạ thảo trở về cứu anh.
Thời gian từng giờ trôi qua, sắc trời càng ngày càng tối, Hà Băng đã đi được rất xa, cách lối vào cũng càng ngày càng xa.
Thế nhưng cô không hề sợ, cô chỉ nóng ruột, cô còn chưa tìm được trùng thảo.
Loại trùng thảo này vô cùng khan hiếm, đên tột cùng sinh trưởng ở đâu vậy?
Hà Băng ngắng đầu lên, lúc này cô đột nhiên thấy được một gốc cây xanh biếc trong kẽ đá, Đông trùng Hạ thảo!
Dĩ nhiên là Đông trùng Hạ thảo!
Cô tưởng Đông trùng Hạ thảo là sinh rưởng ở trong đất, không phải, Đông rùng Hạ thảo là sinh trưởng ở trong kế đá.
Hà Băng nhanh chóng chạy tới khối đá kia, Đông trùng Hạ thảo rất cao, cần bò ên trên tảng đá mới có thể hái được.
Hai tay ôm lấy tảng đá lớn, Hà Băng ừng chút leo lên, cô leo thoăn thoắt, rước đây từng có kinh nghiệm leo núi, rất nhanh đã bò đến vị trí giữa.
Nhưng tảng đá lớn này uôn lượn ở giữa, hình dáng rất kỳ lạ, Hà Băng trượt chân một cái, cả người té xuống.
Cơ thể nhỏ nhắn lăn xuống trên đất, đau đớn đột nhiên kéo đến khiến hai mắt Hà Băng tối sầm, cô suýt chút nữa đau ngất đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.