Chương 2355
Lưu Ly Tuyết Tuyết
27/05/2022
“Mẹ kiếp dám chọc ông đây, xem ông đây chỉnh em thế nào!” Anh mắng thật thấp một tiếng, nhấc chân dài đuổi theo.
Hà Băng chạy tới bên giường, người đàn ông phía sau vừa lúc đuôi theo, cánh tay cường tráng có lực bóp chặt eo thon của cô, hai người song song lăn xuống trên giường lớn mềm mại.
Diệp Minh đè cô xuống, tiếng cười khanh khách như chuông ngân của cô gái, dáng vẻ đáng yêu ngây thơ ấy làm cho anh toàn thân tê dại, thảo, sống nhiều năm như vậy, rốt cuộc đã biết cái gì gọi là “hương dịu dàng, mộ anh hùng” rồi.
Cô sắp câu hết hồn anh đi mắt rồi.
Anh cúi người chặn lên trên cái miệng nhỏ của cô.
Hà Băng bị anh hôn y y nha nha, tay chân đều đạp anh, yếu ớt giãy giụa, không cho anh thực hiện được: “Diệp Minh, anh làm em đau.”
“Diệp Minh Diệp Minh, em dám kêu hết tên của anh lại đi?”
“Thế kêu thế nào?”
“Kêu cái gì em tự nghĩ đi, chẳng phải em gọi đàn anh với thằng khác ngọt sợt đấy à?”
Cái bình dắm chua này, rốt cuộc lại lật món nợ cũ xưa lắc này ra nữa rồi: “đàn anh” biểu thị mình rất nghiêm túc, không gánh được nỗi oan ức này.
Người đàn ông này quá hẹp hòi.
Ánh mắt Hà Băng yêu kiều nhìn anh: “Nêu không thì gọi anh là… chông nha?”
Diệp Minh cứng đờ người.
Chồng.
Tiếng gọi này xông vào màng nhĩ anh trong trong nháy mắt nổ vang, cô gái gọi “chồng” hai vừa yêu kiều vừa mềm mại êm tai, dường như rút hết khí lực cả người anh đi rồi.
“Làm sao, anh không thích cách gọi này Diện “Gọi một lần nữa đi.”
“Không gọi.”
“Hà Băng, hôm nay em trêu anh nhiều lân rôi đây, xem anh làm thê nào giêt chết em!” Người đàn ông cắn quai hàm hung ác nói.
Anh cúi người, bắt đầu hôn cô.
“Chờ một chút Diệp Minh.”
“Lại thế nào?” Diệp Minh nhíu mày kiếm một cái, gương mặt chưa thỏa mãn dục vọng hiện rõ vẻ không kiên nhẫn.
Hà Băng vươn tay: “Cái này cho anh.”
“Cái gì?”
Diệp Minh rủ mí mắt anh tuấn vừa nhìn, trên tay của cô là một hộp bao cao su.
Đôi mắt sâu lại, bàn tay nắm khuôn mặt nhỏ của cô: “Không muốn mang thai?”
“Bốp” một tiếng, Hà Băng đánh rớt bàn tay anh: “Em chỉ mới 21 tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ, sao mang thai được?”
Diệp Minh không có biểu cảm gì, anh chậm rãi nhếch khóe môi: “Vậy lúc nào em mới dự định mang thai?”
Hà Băng chạy tới bên giường, người đàn ông phía sau vừa lúc đuôi theo, cánh tay cường tráng có lực bóp chặt eo thon của cô, hai người song song lăn xuống trên giường lớn mềm mại.
Diệp Minh đè cô xuống, tiếng cười khanh khách như chuông ngân của cô gái, dáng vẻ đáng yêu ngây thơ ấy làm cho anh toàn thân tê dại, thảo, sống nhiều năm như vậy, rốt cuộc đã biết cái gì gọi là “hương dịu dàng, mộ anh hùng” rồi.
Cô sắp câu hết hồn anh đi mắt rồi.
Anh cúi người chặn lên trên cái miệng nhỏ của cô.
Hà Băng bị anh hôn y y nha nha, tay chân đều đạp anh, yếu ớt giãy giụa, không cho anh thực hiện được: “Diệp Minh, anh làm em đau.”
“Diệp Minh Diệp Minh, em dám kêu hết tên của anh lại đi?”
“Thế kêu thế nào?”
“Kêu cái gì em tự nghĩ đi, chẳng phải em gọi đàn anh với thằng khác ngọt sợt đấy à?”
Cái bình dắm chua này, rốt cuộc lại lật món nợ cũ xưa lắc này ra nữa rồi: “đàn anh” biểu thị mình rất nghiêm túc, không gánh được nỗi oan ức này.
Người đàn ông này quá hẹp hòi.
Ánh mắt Hà Băng yêu kiều nhìn anh: “Nêu không thì gọi anh là… chông nha?”
Diệp Minh cứng đờ người.
Chồng.
Tiếng gọi này xông vào màng nhĩ anh trong trong nháy mắt nổ vang, cô gái gọi “chồng” hai vừa yêu kiều vừa mềm mại êm tai, dường như rút hết khí lực cả người anh đi rồi.
“Làm sao, anh không thích cách gọi này Diện “Gọi một lần nữa đi.”
“Không gọi.”
“Hà Băng, hôm nay em trêu anh nhiều lân rôi đây, xem anh làm thê nào giêt chết em!” Người đàn ông cắn quai hàm hung ác nói.
Anh cúi người, bắt đầu hôn cô.
“Chờ một chút Diệp Minh.”
“Lại thế nào?” Diệp Minh nhíu mày kiếm một cái, gương mặt chưa thỏa mãn dục vọng hiện rõ vẻ không kiên nhẫn.
Hà Băng vươn tay: “Cái này cho anh.”
“Cái gì?”
Diệp Minh rủ mí mắt anh tuấn vừa nhìn, trên tay của cô là một hộp bao cao su.
Đôi mắt sâu lại, bàn tay nắm khuôn mặt nhỏ của cô: “Không muốn mang thai?”
“Bốp” một tiếng, Hà Băng đánh rớt bàn tay anh: “Em chỉ mới 21 tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ, sao mang thai được?”
Diệp Minh không có biểu cảm gì, anh chậm rãi nhếch khóe môi: “Vậy lúc nào em mới dự định mang thai?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.